Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma
Tịnh phu nhân (4)
Quang Vũ
2024-07-24 01:45:54
Bạch Tinh Nhiên sửng sở, đôi tay che mặt từ từ hạ xuống, nhìn thẳng vào lão phu
nhân hỏi: “Bà nói gì cơ ạ?”.
Tình nhân kiếp trước của Nam Cung Thiên Ân? Nhân vật trong truyền thuyết này
lại có thật sao? Hơn nữa còn là người phụ nữ xinh đẹp thuần khiết đang ngủ say
ngay trước mặt cô đây? Bạch Tinh Nhiên vẫn không dám nhìn người phụ nữ trong
quan tài, chỉ là ngạc nhiên nhìn lão phu nhân: “Cô không nghe nhầm đâu”, lão
phu nhân nhìn cô nói: “Tôi không biết cô nghe bên ngoài đồn như thế nào, nhưng
tin đồn sẽ không tự dưng mà có. Kiếp trước Thiên Ân đúng là mắc nợ một người
phụ nữ, hơn nữa còn bắt nó phải trả nợ trong cả kiếp này, đây là sắp đặt của ông
trời, không ai trong chúng ta có thể thay đổi được”.
Bạch Tinh Nhiên đã từng nghe tin đồn này, nhưng cô chưa bao giờ tin. Cô cho rằng
giờ đã là thời đại mới rồi, những tin đồn mê tín thời phong kiến đều không đáng để
tin.
Nhưng cô không ngờ, từ đường nhà Nam Cung lại cất giấu một người phụ nữ như
vậy.
Tình nhân kiếp trước, vậy là phải bao lâu rồi? Một trăm năm? Hay là một nghìn
năm?
“Phải trả nợ thế nào vậy?”, cô nhìn thắng vào lão phu nhân hỏi
“Tìm thấy tình nhân định mệnh kiếp này của Thiên Ân”, lão phu nhân ngập
ngừng một lúc, mới nhả ra một câu.
“Đây chính là nguyên nhân bà luôn đi tìm tình nhân định mệnh sao?”.
“Đúng vậy, chỉ có tìm được cô ta, Thiên Ân mới có thể sống tiếp”.
Trong lòng Bạch Tinh Nhiên cảm thấy rối bời, sự sợ hãi trong lòng không hề giảm
đi, trong đầu cô còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng lại không biết hỏi như thế
nào. Một lúc sau mới e dè lên tiếng: “Nhất định phải để cô ta ở đây sao?”.
Cô cảm thấy để một người chết ở trong nhà thực sự là một chuyện rất đáng sợ,
cũng là việc rất không nên, vì sao không chân có ta đi cho thanh thản? Cô không
hiểu nói:
“Chuyện đó sau này cô sẽ biết”, lão phu nhân dửng dưng nói, rồi liếc nhìn cô cười
khẩy “Cô không nhìn cô ta à? Cô ta là tình nhân định mệnh kiếp trước của Thiên
Ân đấy, là người đã hại cho Thiên Ân mắc căn bệnh kỳ quái, có lẽ cả đời này, Thiên
Ân sẽ vì cô ta mà không còn tỉnh lại được nữa. Nhớ kỹ mặt cô ta, nhớ lần này Thiên
Ân tỉnh lại, ít nhất có có thể tìm thấy một đối tượng khiến cô hận thấu xương”.
Lời của lão phu nhân khiến da đầu Bạch Tinh Nhiên lại càng tê dại hơn, cuối cùng
cô vẫn lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía chiếc quan tài thủy tinh, cách một lớp thủy
tinh trong suốt, cô nhìn thấy người phụ nữ trong đó hơi quay mặt vào bên trong
giống như lần trước. Mái tóc suôn mượt, lặng lẽ yên bình, nếu không phải do sắc
mặt trắng bệnh, căn bản không nhìn ra được đây là một người đã chết.
Nhìn cô ta, Bạch Tinh Nhiên chỉ cảm thấy khó thở hơn, bàn tay không còn sức lực,
sau đó hai chân mềm nhũn suýt nữa ngã luôn xuống đất.
Bạch Tinh Nhiên mơ mơ màng màng, không biết mình đã ra khỏi từ đường bằng
cách nào, trở về phòng ngủ bằng cách nào. Cho đến khi lão phu nhân lại xuất hiện
trước mặt cô, cô mới từ từ đứng dậy khỏi sofa nhìn lão phu nhân nói: “Bà nội cháu
luôn cảm thấy tình nhân định mệnh gì đó,truyền thuyết gì đó đều là giả… chúng ta
chốn người phụ nữ đó đi ạ, đừng để bán thân tự dọa mình nữa…
Chị Hà đưa cốc nước trong tay đặt vào tay cô nói: “Thiếu phu nhân, uống cốc nước
đi cho bớt sợ”.
Bạch Tinh Nhiên đón lấy cốc nước uống ừng ực một hơi hết sạch, uống nước xong,
tâm trạng đúng là có bình tĩnh hơn.
Cô nhìn lão phu nhân đang đi tới sofa ngồi xuống phía đối diện cô, nghe thấy giọng
nói lạnh nhạt của bà ta: “Tôi bảo cô nhìn Tịnh phu nhân không phải để kể cho cô
bí mật của nhà Nam Cung, mà muốn cô hiểu được tính quan trọng của việc này,
xem ra cô vẫn không ngộ ra được chút nào, đúng là khiến tôi quá thất vọng”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn bà ta, không hiểu vì sao bà ta lại nói như vậy.
Chị Hà đứng bên cạnh nói: “Thiếu phu nhân, ý của lão phu nhân là, đại thiếu gia đã
rơi vào cảnh nguy hiểm đến tính mạng rồi, nếu cô vẫn chiếm vị trí thiếu phu nhân
không cho đại thiếu gia cưới tình nhân định mệnh của cậu ấy, vậy thì đại thiếu gia
chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều đấy”.
Bạch Tinh Nhiên đâu phải không đoán được suy nghĩ này của lão phu nhân đầu,
chỉ là suy nghĩ này…
Cô nhìn hai người với vẻ ngạc nhiên nói: “Giờ điều mà đại thiếu gia cần là một
bệnh viện tốt, chứ không phải tình nhân định mệnh trong truyền thuyết
“Chuyện này không cần cô phải tin, nếu cô còn muốn Thiên Ân sống tiếp, thì chủ
động rời xa nó đi. Lần này Thiên Ân hôn mê lâu như vậy, kể cả là tỉnh dậy thì sức
khỏe cũng sẽ kém hơn trước, kể cả nó có thể vượt qua lần này, nhưng có thể vượt
qua lần sau hay không thì vẫn là điều không thể biết được”. Các bạn nhớ đọc
truyện nguyên tác trên ReadMe và FindNovel để ủng hộ tác giả/dịch giả nhé!
Lão phu nhân nói xong liền rơi nước mắt, giọng nói cũng có phần cầu xin: “Bạch
tiểu thư, cứ coi như tôi cầu xin cô được không? Rời xa Thiên Ân, để nó cưới người
nó nên cưới, cho nó một cơ hội sống tiếp.
Lão phu nhân lại dùng giọng điệu này nói với cô, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy khó
xử, vội nói: “Bà nội, bà đừng nói như vậy, cháu đương nhiên là hi vọng đại thiếu
gia có thể sống lâu trăm tuổi, cháu…”
“Vậy thì rời xa nó đi”.
“Cháu…” Bạch Tinh Nhiên vội vàng nói: “Bà nội, bà có nghĩ cho đại thiếu gia
không? Anh ấy không hề muốn ly hôn với cháu, cũng không hề muốn cưới người
phụ nữ mà anh ấy không yếu. Nếu cháu đi rồi, anh ấy nhất định sẽ bị sốc, sau đó lại
làm tổn thương bản thân giống như lần này”.
“Cô yên tâm, nó không như vậy đâu, lão phu nhân nói như thể trong lòng đã dự
tỉnh mọi việc.
Bạch Tinh Nhiên không hiểu nổi: “Sao bà lại biết?”.
“Vì người phụ nữ này không phải người mà nó không yêu”, lão phu nhân nói:
“Ngược lại, nó còn yêu người phụ nữ này hơn cả yêu cô, nếu hai đứa nó kết hôn,
Thiên Ân cũng nhất định sẽ rất vui vẻ hạnh phúc”.
“Ỷ gì cơ?”, Bạch Tinh Nhiên vốn đã sợ đến mức đơ mất nửa đầu, lúc này thực sự
không thể theo kịp suy nghĩ của lão phu nhân.
Người phụ nữ mà Nam Cung Thiên Ân rất yêu? Ngoài Chu Chu ra thì Nam Cung
Thiên Ân còn yêu ai nữa?
Nghĩ đến Chu Chu, trong lòng cô lại dấy lên dự cảm không lành, nghĩ đến những
lời Chu Chu nói trong chung cư tối hôm kia.
Chu Chu từng vặn lại cô rằng, nếu cô ta muốn khôi phục tình cảm lại với Nam Cung
Thiên Ân, chỉ cần tìm lão phu nhân ra mặt làm chủ là được. Khi đó cô nghe nhưng
không hề để bụng, giờ nghĩ lại, thì ra là ý này.
“Tôi nghĩ chắc cô biết mối quan hệ của Thiên Ân với Chu tiểu thư trước đây chứ?
Nói thật thì người phụ nữ đó tôi nhìn đã không thích rồi, nhưng không còn cách
nào, ai bảo cô ta là tình nhân định mệnh của Thiên Ân chứ? Tôi đành để cô ta gả
cho Thiên Ân thay cô”.
Chu Chu! Quả nhiên là Chu Chul
Bạch Tinh Nhiên sốc đến mức không nói nên lời, cô không ngờ Chu Chu cuối cùng
cũng có ngày trở thành tinh nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân, duyên
phận, quả đúng là một thứ rất kỳ diệu!
Nếu đúng là Chu Chu thật, vậy thì Nam Cung Thiên Ân cưới cô ta đúng là có thể
sống rất hạnh phúc, điều này thì cô tin
nhân hỏi: “Bà nói gì cơ ạ?”.
Tình nhân kiếp trước của Nam Cung Thiên Ân? Nhân vật trong truyền thuyết này
lại có thật sao? Hơn nữa còn là người phụ nữ xinh đẹp thuần khiết đang ngủ say
ngay trước mặt cô đây? Bạch Tinh Nhiên vẫn không dám nhìn người phụ nữ trong
quan tài, chỉ là ngạc nhiên nhìn lão phu nhân: “Cô không nghe nhầm đâu”, lão
phu nhân nhìn cô nói: “Tôi không biết cô nghe bên ngoài đồn như thế nào, nhưng
tin đồn sẽ không tự dưng mà có. Kiếp trước Thiên Ân đúng là mắc nợ một người
phụ nữ, hơn nữa còn bắt nó phải trả nợ trong cả kiếp này, đây là sắp đặt của ông
trời, không ai trong chúng ta có thể thay đổi được”.
Bạch Tinh Nhiên đã từng nghe tin đồn này, nhưng cô chưa bao giờ tin. Cô cho rằng
giờ đã là thời đại mới rồi, những tin đồn mê tín thời phong kiến đều không đáng để
tin.
Nhưng cô không ngờ, từ đường nhà Nam Cung lại cất giấu một người phụ nữ như
vậy.
Tình nhân kiếp trước, vậy là phải bao lâu rồi? Một trăm năm? Hay là một nghìn
năm?
“Phải trả nợ thế nào vậy?”, cô nhìn thắng vào lão phu nhân hỏi
“Tìm thấy tình nhân định mệnh kiếp này của Thiên Ân”, lão phu nhân ngập
ngừng một lúc, mới nhả ra một câu.
“Đây chính là nguyên nhân bà luôn đi tìm tình nhân định mệnh sao?”.
“Đúng vậy, chỉ có tìm được cô ta, Thiên Ân mới có thể sống tiếp”.
Trong lòng Bạch Tinh Nhiên cảm thấy rối bời, sự sợ hãi trong lòng không hề giảm
đi, trong đầu cô còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng lại không biết hỏi như thế
nào. Một lúc sau mới e dè lên tiếng: “Nhất định phải để cô ta ở đây sao?”.
Cô cảm thấy để một người chết ở trong nhà thực sự là một chuyện rất đáng sợ,
cũng là việc rất không nên, vì sao không chân có ta đi cho thanh thản? Cô không
hiểu nói:
“Chuyện đó sau này cô sẽ biết”, lão phu nhân dửng dưng nói, rồi liếc nhìn cô cười
khẩy “Cô không nhìn cô ta à? Cô ta là tình nhân định mệnh kiếp trước của Thiên
Ân đấy, là người đã hại cho Thiên Ân mắc căn bệnh kỳ quái, có lẽ cả đời này, Thiên
Ân sẽ vì cô ta mà không còn tỉnh lại được nữa. Nhớ kỹ mặt cô ta, nhớ lần này Thiên
Ân tỉnh lại, ít nhất có có thể tìm thấy một đối tượng khiến cô hận thấu xương”.
Lời của lão phu nhân khiến da đầu Bạch Tinh Nhiên lại càng tê dại hơn, cuối cùng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
cô vẫn lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía chiếc quan tài thủy tinh, cách một lớp thủy
tinh trong suốt, cô nhìn thấy người phụ nữ trong đó hơi quay mặt vào bên trong
giống như lần trước. Mái tóc suôn mượt, lặng lẽ yên bình, nếu không phải do sắc
mặt trắng bệnh, căn bản không nhìn ra được đây là một người đã chết.
Nhìn cô ta, Bạch Tinh Nhiên chỉ cảm thấy khó thở hơn, bàn tay không còn sức lực,
sau đó hai chân mềm nhũn suýt nữa ngã luôn xuống đất.
Bạch Tinh Nhiên mơ mơ màng màng, không biết mình đã ra khỏi từ đường bằng
cách nào, trở về phòng ngủ bằng cách nào. Cho đến khi lão phu nhân lại xuất hiện
trước mặt cô, cô mới từ từ đứng dậy khỏi sofa nhìn lão phu nhân nói: “Bà nội cháu
luôn cảm thấy tình nhân định mệnh gì đó,truyền thuyết gì đó đều là giả… chúng ta
chốn người phụ nữ đó đi ạ, đừng để bán thân tự dọa mình nữa…
Chị Hà đưa cốc nước trong tay đặt vào tay cô nói: “Thiếu phu nhân, uống cốc nước
đi cho bớt sợ”.
Bạch Tinh Nhiên đón lấy cốc nước uống ừng ực một hơi hết sạch, uống nước xong,
tâm trạng đúng là có bình tĩnh hơn.
Cô nhìn lão phu nhân đang đi tới sofa ngồi xuống phía đối diện cô, nghe thấy giọng
nói lạnh nhạt của bà ta: “Tôi bảo cô nhìn Tịnh phu nhân không phải để kể cho cô
bí mật của nhà Nam Cung, mà muốn cô hiểu được tính quan trọng của việc này,
xem ra cô vẫn không ngộ ra được chút nào, đúng là khiến tôi quá thất vọng”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn bà ta, không hiểu vì sao bà ta lại nói như vậy.
Chị Hà đứng bên cạnh nói: “Thiếu phu nhân, ý của lão phu nhân là, đại thiếu gia đã
rơi vào cảnh nguy hiểm đến tính mạng rồi, nếu cô vẫn chiếm vị trí thiếu phu nhân
không cho đại thiếu gia cưới tình nhân định mệnh của cậu ấy, vậy thì đại thiếu gia
chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều đấy”.
Bạch Tinh Nhiên đâu phải không đoán được suy nghĩ này của lão phu nhân đầu,
chỉ là suy nghĩ này…
Cô nhìn hai người với vẻ ngạc nhiên nói: “Giờ điều mà đại thiếu gia cần là một
bệnh viện tốt, chứ không phải tình nhân định mệnh trong truyền thuyết
“Chuyện này không cần cô phải tin, nếu cô còn muốn Thiên Ân sống tiếp, thì chủ
động rời xa nó đi. Lần này Thiên Ân hôn mê lâu như vậy, kể cả là tỉnh dậy thì sức
khỏe cũng sẽ kém hơn trước, kể cả nó có thể vượt qua lần này, nhưng có thể vượt
qua lần sau hay không thì vẫn là điều không thể biết được”. Các bạn nhớ đọc
truyện nguyên tác trên ReadMe và FindNovel để ủng hộ tác giả/dịch giả nhé!
Lão phu nhân nói xong liền rơi nước mắt, giọng nói cũng có phần cầu xin: “Bạch
tiểu thư, cứ coi như tôi cầu xin cô được không? Rời xa Thiên Ân, để nó cưới người
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
nó nên cưới, cho nó một cơ hội sống tiếp.
Lão phu nhân lại dùng giọng điệu này nói với cô, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy khó
xử, vội nói: “Bà nội, bà đừng nói như vậy, cháu đương nhiên là hi vọng đại thiếu
gia có thể sống lâu trăm tuổi, cháu…”
“Vậy thì rời xa nó đi”.
“Cháu…” Bạch Tinh Nhiên vội vàng nói: “Bà nội, bà có nghĩ cho đại thiếu gia
không? Anh ấy không hề muốn ly hôn với cháu, cũng không hề muốn cưới người
phụ nữ mà anh ấy không yếu. Nếu cháu đi rồi, anh ấy nhất định sẽ bị sốc, sau đó lại
làm tổn thương bản thân giống như lần này”.
“Cô yên tâm, nó không như vậy đâu, lão phu nhân nói như thể trong lòng đã dự
tỉnh mọi việc.
Bạch Tinh Nhiên không hiểu nổi: “Sao bà lại biết?”.
“Vì người phụ nữ này không phải người mà nó không yêu”, lão phu nhân nói:
“Ngược lại, nó còn yêu người phụ nữ này hơn cả yêu cô, nếu hai đứa nó kết hôn,
Thiên Ân cũng nhất định sẽ rất vui vẻ hạnh phúc”.
“Ỷ gì cơ?”, Bạch Tinh Nhiên vốn đã sợ đến mức đơ mất nửa đầu, lúc này thực sự
không thể theo kịp suy nghĩ của lão phu nhân.
Người phụ nữ mà Nam Cung Thiên Ân rất yêu? Ngoài Chu Chu ra thì Nam Cung
Thiên Ân còn yêu ai nữa?
Nghĩ đến Chu Chu, trong lòng cô lại dấy lên dự cảm không lành, nghĩ đến những
lời Chu Chu nói trong chung cư tối hôm kia.
Chu Chu từng vặn lại cô rằng, nếu cô ta muốn khôi phục tình cảm lại với Nam Cung
Thiên Ân, chỉ cần tìm lão phu nhân ra mặt làm chủ là được. Khi đó cô nghe nhưng
không hề để bụng, giờ nghĩ lại, thì ra là ý này.
“Tôi nghĩ chắc cô biết mối quan hệ của Thiên Ân với Chu tiểu thư trước đây chứ?
Nói thật thì người phụ nữ đó tôi nhìn đã không thích rồi, nhưng không còn cách
nào, ai bảo cô ta là tình nhân định mệnh của Thiên Ân chứ? Tôi đành để cô ta gả
cho Thiên Ân thay cô”.
Chu Chu! Quả nhiên là Chu Chul
Bạch Tinh Nhiên sốc đến mức không nói nên lời, cô không ngờ Chu Chu cuối cùng
cũng có ngày trở thành tinh nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân, duyên
phận, quả đúng là một thứ rất kỳ diệu!
Nếu đúng là Chu Chu thật, vậy thì Nam Cung Thiên Ân cưới cô ta đúng là có thể
sống rất hạnh phúc, điều này thì cô tin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro