Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 23
2024-11-04 15:02:17
"Vậy ta đây không khách khí!"
Tống Minh Diên cười cười, nụ cười mang theo ý vị khác thường khiến Trường Vân bất giác cảm thấy hồi hộp, mơ hồ dự cảm điềm chẳng lành.
Rồi ngay sau đó, hắn thấy toàn bộ kho chứa đầy đồ cổ, tranh chữ, vàng bạc châu báu chợt biến mất chỉ trong nháy mắt!
Biến mất!?
Trường Vân trợn tròn mắt, kinh hãi đến mức lùi một bước, không ngờ lại vấp phải ngạch cửa, ngã ngồi trên đất, biểu cảm như thể vừa gặp quỷ.
Hồi tưởng lại câu nói lầm bầm của thiếu phu nhân lúc trước về việc "cuốn sạch tướng quân phủ mà trốn đi", hắn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Ngây thơ!
Nếu biết trước thiếu phu nhân có bản lĩnh như vậy, hắn nhất định sẽ không dám nghi ngờ nàng.
Đợi đến khi Tống Minh Diên kéo hắn đứng dậy, Trường Vân vẫn còn ngây người, như thể hồn đã rời khỏi xác, rõ ràng là bị cảnh tượng không tưởng vừa rồi làm cho chấn động không nhẹ.
"Ngươi quả thực còn nhanh nhạy hơn cả chủ tử của ngươi, đi thôi, tiếp tục đến nơi kế tiếp, nhanh chóng hoàn thành công việc."
"…"
Mãi đến khi dọn dẹp xong các nơi quan trọng trong phủ tướng quân, Trường Vân vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hồn, trong đầu ngập tràn những ý nghĩ mông lung.
Trên đường quay về, hắn lảo đảo va phải Thanh Hải đang vội vã quay lại, trong cơn mơ màng, hắn hỏi: "Thanh Hải, ngươi có tin trên đời này có thần tiên không?"
Thanh Hải nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, "Nếu có thần tiên, sao tướng quân phủ lại rơi vào cảnh như bây giờ?"
Hắn, cũng như chủ tử, trước giờ không bao giờ tin vào chuyện quỷ thần.
"Đừng mơ mộng hão huyền, cấm quân trong cung đã đến đầu phố. Cả hoàng cung bị trộm cướp, Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, giờ đang lùng sục khắp nơi tìm kẻ trộm."
Trường Vân kinh ngạc: "Chủ tử đâu?"
Thanh Hải đáp: "Chủ tử bị đưa vào ngục rồi. Sáng nay triều đình phát hiện gần 17, 18 biệt phủ quan viên bị trộm sạch chỉ trong một đêm. Cẩu Hoàng đế hiện giờ toàn tâm tìm kẻ trộm kia, chẳng còn hứng trừng phạt chủ tử. Chủ tử dặn chúng ta âm thầm bảo vệ lão thái quân, các phu nhân, tiểu thiếu gia và tiểu thư, không cần đối đầu với họ."
Nghe nói cả hoàng cung lẫn biệt phủ của một loạt quan viên bị trộm, Trường Vân không khỏi có vẻ mặt kỳ quái.
Dù tình cảnh hiện tại nghiêm túc là vậy, hắn vẫn không kìm được ý cười, khó lòng che giấu cảm giác vui sướng.
Nếu thời cơ không quá bất tiện, hắn thật muốn ngửa mặt cười to, hét lên một câu: "Thiếu phu nhân uy vũ!"
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thanh Hải, Trường Vân bỗng nói: "Ngươi đừng không tin, trên đời này thật sự có thần tiên. Thần tiên ấy đã đến để cứu tướng quân phủ chúng ta."
Không ngoài dự đoán, Thanh Hải liền trừng mắt khinh thường: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao? Nếu trên đời này thật có thần tiên, ngươi đã sớm từ đệ đệ thành muội muội rồi."
Tống Minh Diên cười cười, nụ cười mang theo ý vị khác thường khiến Trường Vân bất giác cảm thấy hồi hộp, mơ hồ dự cảm điềm chẳng lành.
Rồi ngay sau đó, hắn thấy toàn bộ kho chứa đầy đồ cổ, tranh chữ, vàng bạc châu báu chợt biến mất chỉ trong nháy mắt!
Biến mất!?
Trường Vân trợn tròn mắt, kinh hãi đến mức lùi một bước, không ngờ lại vấp phải ngạch cửa, ngã ngồi trên đất, biểu cảm như thể vừa gặp quỷ.
Hồi tưởng lại câu nói lầm bầm của thiếu phu nhân lúc trước về việc "cuốn sạch tướng quân phủ mà trốn đi", hắn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Ngây thơ!
Nếu biết trước thiếu phu nhân có bản lĩnh như vậy, hắn nhất định sẽ không dám nghi ngờ nàng.
Đợi đến khi Tống Minh Diên kéo hắn đứng dậy, Trường Vân vẫn còn ngây người, như thể hồn đã rời khỏi xác, rõ ràng là bị cảnh tượng không tưởng vừa rồi làm cho chấn động không nhẹ.
"Ngươi quả thực còn nhanh nhạy hơn cả chủ tử của ngươi, đi thôi, tiếp tục đến nơi kế tiếp, nhanh chóng hoàn thành công việc."
"…"
Mãi đến khi dọn dẹp xong các nơi quan trọng trong phủ tướng quân, Trường Vân vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hồn, trong đầu ngập tràn những ý nghĩ mông lung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường quay về, hắn lảo đảo va phải Thanh Hải đang vội vã quay lại, trong cơn mơ màng, hắn hỏi: "Thanh Hải, ngươi có tin trên đời này có thần tiên không?"
Thanh Hải nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, "Nếu có thần tiên, sao tướng quân phủ lại rơi vào cảnh như bây giờ?"
Hắn, cũng như chủ tử, trước giờ không bao giờ tin vào chuyện quỷ thần.
"Đừng mơ mộng hão huyền, cấm quân trong cung đã đến đầu phố. Cả hoàng cung bị trộm cướp, Hoàng Thượng nổi trận lôi đình, giờ đang lùng sục khắp nơi tìm kẻ trộm."
Trường Vân kinh ngạc: "Chủ tử đâu?"
Thanh Hải đáp: "Chủ tử bị đưa vào ngục rồi. Sáng nay triều đình phát hiện gần 17, 18 biệt phủ quan viên bị trộm sạch chỉ trong một đêm. Cẩu Hoàng đế hiện giờ toàn tâm tìm kẻ trộm kia, chẳng còn hứng trừng phạt chủ tử. Chủ tử dặn chúng ta âm thầm bảo vệ lão thái quân, các phu nhân, tiểu thiếu gia và tiểu thư, không cần đối đầu với họ."
Nghe nói cả hoàng cung lẫn biệt phủ của một loạt quan viên bị trộm, Trường Vân không khỏi có vẻ mặt kỳ quái.
Dù tình cảnh hiện tại nghiêm túc là vậy, hắn vẫn không kìm được ý cười, khó lòng che giấu cảm giác vui sướng.
Nếu thời cơ không quá bất tiện, hắn thật muốn ngửa mặt cười to, hét lên một câu: "Thiếu phu nhân uy vũ!"
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thanh Hải, Trường Vân bỗng nói: "Ngươi đừng không tin, trên đời này thật sự có thần tiên. Thần tiên ấy đã đến để cứu tướng quân phủ chúng ta."
Không ngoài dự đoán, Thanh Hải liền trừng mắt khinh thường: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao? Nếu trên đời này thật có thần tiên, ngươi đã sớm từ đệ đệ thành muội muội rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro