Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 25
2024-11-04 15:02:17
Bà thẳng lưng đứng dậy, vẻ nghiêm trang kiên nghị dường như lại trở về dáng vẻ như thuở thiếu thời: "Tốt! Cả nhà chúng ta đồng cam cộng khổ, tiến thoái cùng nhau, không rời không bỏ. Ta không tin là không tìm ra được một con đường sống!"
Khi cấm quân vây kín phủ tướng quân, Tống Minh Diên vừa mới thu dọn xong căn phòng cuối cùng.
Phòng của Lục lão thái quân có không ít đồ cổ, phòng các vị phu nhân thì chủ yếu là trang sức, tất cả đồ đạc quý giá đều được nàng thu vào không gian.
Vừa bước ra tiền viện, nàng nghe thấy tiếng thái giám với giọng the thé cao giọng tuyên bố: "Thánh chỉ đến ——"
Một thái giám tay cầm thánh chỉ sắc vàng, dưới sự hộ tống của đội cấm quân mang đao, chậm rãi tiến vào trong đình.
Nghe thấy tiếng động, Lục lão thái quân được các con dâu dìu ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, bà nắm chặt cây tích trượng với tay cầm khảm vàng bạc.
"Lục lão thái quân, mọi người đã có mặt đầy đủ chưa?"
Sắc mặt Lục lão thái quân căng thẳng, hơi gật đầu.
"Vậy thì quỳ xuống nhận chỉ đi!"
Lục Đại phu nhân dẫn gia quyến phủ Lục quỳ xuống, không khỏi cất lời: "Tiên đế từng ban kim khẩu, lão thái quân thấy vua không cần quỳ lạy…"
Thái giám liếc nàng ấy một cái: "Nay đã khác xưa, Lục Đại phu nhân vẫn là đừng làm khó chúng ta, đây là ý chỉ của Hoàng Thượng."
Lục lão thái quân biết lúc này không phải là lúc tranh cãi, bèn trấn an các con dâu, rồi quỳ xuống: "Xin công công tuyên chỉ."
Thấy Lục lão thái quân thức thời, thái giám cũng không làm khó, mở thánh chỉ ra, cao giọng tuyên đọc:
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Trấn Quốc Đại tướng quân Lục Phong thông đồng với địch, phản quốc, cấu kết ngoại bang, không còn tư cách trấn thủ biên giới, gây nguy hại cho xã tắc, âm mưu nghịch phản, coi thường quân uy, dẫn đến việc bảy thành Sóc Dương, Yên Ổn, Hoài Nam đều rơi vào tay giặc, khiến bá tánh phải lưu lạc khắp nơi. Đáng tru di cửu tộc!"
"Nể tình công lao tổ tiên, miễn tội chết nhưng không miễn tội sống, nay giáng xuống làm thứ dân, tịch thu gia sản và lưu đày ba tộc, giao cho sai dịch áp giải đến Bách Việt Ung Châu chịu tội. Nếu không có lệnh, không được tự ý rời khỏi, kẻ nào kháng chỉ, chém!"
Thái giám khép lại thánh chỉ, nói: "Lục lão phu nhân, tiếp chỉ tạ ơn đi!"
Lục lão phu nhân nhìn chăm chú vào thánh chỉ một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi buông tích trượng, cúi đầu xuống đất nhận mệnh mà dập đầu.
"Dân phụ lĩnh chỉ, Ngô hoàng… vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Thật là một tội danh "thông đồng với địch phản quốc, coi rẻ quân uy" đáng nực cười. Mấy thế hệ Lục gia vì quốc vì vua, tận trung đến độ từ đường Lục gia không đủ chỗ đặt bài vị. Vậy mà đến cuối cùng, gia tộc ấy lại phải gánh tội danh ấy, thật khiến người ta đau đớn và phẫn uất!
Khi cấm quân vây kín phủ tướng quân, Tống Minh Diên vừa mới thu dọn xong căn phòng cuối cùng.
Phòng của Lục lão thái quân có không ít đồ cổ, phòng các vị phu nhân thì chủ yếu là trang sức, tất cả đồ đạc quý giá đều được nàng thu vào không gian.
Vừa bước ra tiền viện, nàng nghe thấy tiếng thái giám với giọng the thé cao giọng tuyên bố: "Thánh chỉ đến ——"
Một thái giám tay cầm thánh chỉ sắc vàng, dưới sự hộ tống của đội cấm quân mang đao, chậm rãi tiến vào trong đình.
Nghe thấy tiếng động, Lục lão thái quân được các con dâu dìu ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, bà nắm chặt cây tích trượng với tay cầm khảm vàng bạc.
"Lục lão thái quân, mọi người đã có mặt đầy đủ chưa?"
Sắc mặt Lục lão thái quân căng thẳng, hơi gật đầu.
"Vậy thì quỳ xuống nhận chỉ đi!"
Lục Đại phu nhân dẫn gia quyến phủ Lục quỳ xuống, không khỏi cất lời: "Tiên đế từng ban kim khẩu, lão thái quân thấy vua không cần quỳ lạy…"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái giám liếc nàng ấy một cái: "Nay đã khác xưa, Lục Đại phu nhân vẫn là đừng làm khó chúng ta, đây là ý chỉ của Hoàng Thượng."
Lục lão thái quân biết lúc này không phải là lúc tranh cãi, bèn trấn an các con dâu, rồi quỳ xuống: "Xin công công tuyên chỉ."
Thấy Lục lão thái quân thức thời, thái giám cũng không làm khó, mở thánh chỉ ra, cao giọng tuyên đọc:
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Trấn Quốc Đại tướng quân Lục Phong thông đồng với địch, phản quốc, cấu kết ngoại bang, không còn tư cách trấn thủ biên giới, gây nguy hại cho xã tắc, âm mưu nghịch phản, coi thường quân uy, dẫn đến việc bảy thành Sóc Dương, Yên Ổn, Hoài Nam đều rơi vào tay giặc, khiến bá tánh phải lưu lạc khắp nơi. Đáng tru di cửu tộc!"
"Nể tình công lao tổ tiên, miễn tội chết nhưng không miễn tội sống, nay giáng xuống làm thứ dân, tịch thu gia sản và lưu đày ba tộc, giao cho sai dịch áp giải đến Bách Việt Ung Châu chịu tội. Nếu không có lệnh, không được tự ý rời khỏi, kẻ nào kháng chỉ, chém!"
Thái giám khép lại thánh chỉ, nói: "Lục lão phu nhân, tiếp chỉ tạ ơn đi!"
Lục lão phu nhân nhìn chăm chú vào thánh chỉ một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi buông tích trượng, cúi đầu xuống đất nhận mệnh mà dập đầu.
"Dân phụ lĩnh chỉ, Ngô hoàng… vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Thật là một tội danh "thông đồng với địch phản quốc, coi rẻ quân uy" đáng nực cười. Mấy thế hệ Lục gia vì quốc vì vua, tận trung đến độ từ đường Lục gia không đủ chỗ đặt bài vị. Vậy mà đến cuối cùng, gia tộc ấy lại phải gánh tội danh ấy, thật khiến người ta đau đớn và phẫn uất!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro