Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 29
2024-12-03 11:32:04
Lục lão thái quân đã đoán được Hoàng Thượng cũng không dám làm tới cùng.
Sắc mặt Trương Thạch Minh trở nên khó coi: "Đeo gông xiềng cho bọn chúng, áp giải vào thiên lao!"
Hắn ta nhổ nước bọt: "Phi! Lão bà không biết điều, cứ chờ đấy mà xem! Xem Lục gia các ngươi chết thế nào trên đường lưu đày!"
"Ta sẽ sai quan sai ‘chiếu cố’ các ngươi thật tốt trên dọc đường lưu đày!"
Trên đường lưu đày chết vài người là chuyện thường, chỉ cần ra khỏi kinh thành, bọn họ chẳng khác gì lũ kiến mà hắn ta có thể tùy tiện bóp chết.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Trương Thạch Minh tốt hơn nhiều. Nếu không thể làm khó họ ngay lập tức, thì hắn ta sẽ để họ tận mắt chứng kiến tài sản bị cướp đoạt, di vật bị giày xéo.
Trương Thạch Minh cười lạnh, híp mắt nói: "Tướng quân phủ có bao nhiêu thứ đáng giá, Lục gia những kẻ phản nghịch kia giờ chỉ còn là một đống xương tàn. Đồ của chúng cũng chẳng để làm gì, dọn hết đi cho ta!"
Lục lão thái quân nhắm mắt lại, cảm giác cơn giận gần như không thể kiềm chế, mấy vị phu nhân giận run người.
Dù tình cảnh của các gia chủ Lục gia chưa rõ, nhưng nếu có chuyện không may xảy ra, những vật dụng này chính là di vật quý giá còn lại của họ.
Bắt họ phải chứng kiến đồ đạc của gia tộc bị giày xéo thì sao có thể chịu đựng nổi?
Nhìn thấy nét căm phẫn trong mắt các vị phu nhân, Trương Thạch Minh càng thêm đắc ý.
"Chút đồ lặt vặt có tổn hại cũng không sao, Hoàng Thượng hẳn cũng chẳng trách tội. Người đâu, lục soát ngay, cái gì có giá trị đều cho ta đập nát—"
Chữ "đập" còn chưa ra hết, nửa cánh cửa lớn của tướng quân phủ đột nhiên không báo trước mà sập xuống, ầm một tiếng nện thẳng vào lưng Trương Thạch Minh.
Trương Thạch Minh ngã nhào xuống đất, cả người bị đè bẹp dưới cửa lớn như một con ếch, đôi mắt trợn trắng, miệng phun ra một ngụm máu, lập tức ngất lịm.
Mọi người chứng kiến cảnh này đều sững sờ, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, bất giác lùi lại vài bước.
Mụ nội nó! Sao nói đập là đập ngay vậy?
Mà cái cửa lớn này cũng thật dọa người quá!
Một số cấm quân cũng không khỏi cảm thấy rùng mình, cảm giác như gặp phải tà môn.
Mấy vị phu nhân nhà Lục cũng giật mình, vội vàng che mắt bọn trẻ, nhìn Trương Thạch Minh bị đè bẹp, cảm thấy trong lòng hả hê, như vừa trút được cơn giận dữ.
Quả là ác giả ác báo, thật đáng đời!
Mọi người đều nghĩ rằng việc Trương Thạch Minh bị cửa đè trúng chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên.
Chỉ có Lục lão thái quân chú ý đến ánh mắt lạnh băng của Tống Minh Diên, lòng bà chợt nhảy lên, nhưng việc này quá mức kỳ lạ, nên bà đành gạt đi suy nghĩ thoáng qua trong đầu.
Sắc mặt Trương Thạch Minh trở nên khó coi: "Đeo gông xiềng cho bọn chúng, áp giải vào thiên lao!"
Hắn ta nhổ nước bọt: "Phi! Lão bà không biết điều, cứ chờ đấy mà xem! Xem Lục gia các ngươi chết thế nào trên đường lưu đày!"
"Ta sẽ sai quan sai ‘chiếu cố’ các ngươi thật tốt trên dọc đường lưu đày!"
Trên đường lưu đày chết vài người là chuyện thường, chỉ cần ra khỏi kinh thành, bọn họ chẳng khác gì lũ kiến mà hắn ta có thể tùy tiện bóp chết.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Trương Thạch Minh tốt hơn nhiều. Nếu không thể làm khó họ ngay lập tức, thì hắn ta sẽ để họ tận mắt chứng kiến tài sản bị cướp đoạt, di vật bị giày xéo.
Trương Thạch Minh cười lạnh, híp mắt nói: "Tướng quân phủ có bao nhiêu thứ đáng giá, Lục gia những kẻ phản nghịch kia giờ chỉ còn là một đống xương tàn. Đồ của chúng cũng chẳng để làm gì, dọn hết đi cho ta!"
Lục lão thái quân nhắm mắt lại, cảm giác cơn giận gần như không thể kiềm chế, mấy vị phu nhân giận run người.
Dù tình cảnh của các gia chủ Lục gia chưa rõ, nhưng nếu có chuyện không may xảy ra, những vật dụng này chính là di vật quý giá còn lại của họ.
Bắt họ phải chứng kiến đồ đạc của gia tộc bị giày xéo thì sao có thể chịu đựng nổi?
Nhìn thấy nét căm phẫn trong mắt các vị phu nhân, Trương Thạch Minh càng thêm đắc ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chút đồ lặt vặt có tổn hại cũng không sao, Hoàng Thượng hẳn cũng chẳng trách tội. Người đâu, lục soát ngay, cái gì có giá trị đều cho ta đập nát—"
Chữ "đập" còn chưa ra hết, nửa cánh cửa lớn của tướng quân phủ đột nhiên không báo trước mà sập xuống, ầm một tiếng nện thẳng vào lưng Trương Thạch Minh.
Trương Thạch Minh ngã nhào xuống đất, cả người bị đè bẹp dưới cửa lớn như một con ếch, đôi mắt trợn trắng, miệng phun ra một ngụm máu, lập tức ngất lịm.
Mọi người chứng kiến cảnh này đều sững sờ, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, bất giác lùi lại vài bước.
Mụ nội nó! Sao nói đập là đập ngay vậy?
Mà cái cửa lớn này cũng thật dọa người quá!
Một số cấm quân cũng không khỏi cảm thấy rùng mình, cảm giác như gặp phải tà môn.
Mấy vị phu nhân nhà Lục cũng giật mình, vội vàng che mắt bọn trẻ, nhìn Trương Thạch Minh bị đè bẹp, cảm thấy trong lòng hả hê, như vừa trút được cơn giận dữ.
Quả là ác giả ác báo, thật đáng đời!
Mọi người đều nghĩ rằng việc Trương Thạch Minh bị cửa đè trúng chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên.
Chỉ có Lục lão thái quân chú ý đến ánh mắt lạnh băng của Tống Minh Diên, lòng bà chợt nhảy lên, nhưng việc này quá mức kỳ lạ, nên bà đành gạt đi suy nghĩ thoáng qua trong đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro