Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 33
2024-11-21 11:55:04
Lục Ngũ phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Tức chết thì vừa tốt."
Tam phu nhân vốn định mắng thêm vài câu về hoàng đế, nhưng thấy cửa ngục mở ra liền lập tức im bặt.
Mấy tên ngục tốt thu hết y phục và trang sức của đám người Lục gia. Có lẽ vừa nghe được lời nói "cốt khí" của Lục lão phu nhân, họ chỉ lục soát qua loa, sau đó từng người đều bị mang lên xiềng tay, xiềng chân rồi áp giải đi.
Không còn y phục chống lạnh, cả nhóm chỉ biết ngồi co ro lại thành một đống để sưởi ấm.
Tống Minh Diên cùng Lục Bùi An và mấy đứa trẻ được Lục lão phu nhân và các vị phu nhân khác bảo bọc ở chính giữa, lấy lớp áo mỏng che chắn gió lạnh. Ban đầu, Tống Minh Diên chỉ xem đây là giao dịch, nhưng giờ đây, giữa cơn lạnh thấu xương, lòng nàng bất giác cảm thấy ấm áp thật sự.
Cẩu Hoàng đế thật đáng ghét! Sớm biết thế này nàng đã trộm luôn cả long sàng của lão ta!
Tống Minh Diên lấy vài tảng đá từ không gian, bày thành trận pháp nhỏ, dùng chút linh lực vừa tu luyện ra kích hoạt trận pháp, lập tức xua tan một phần hơi lạnh len lỏi vào lao ngục.
Mọi người co ro chẳng hề phát giác, chỉ thấy một chút hơi ấm toả ra liền dựa sát nhau hơn.
"Không biết tiểu Phong thế nào, nó bị giam riêng, sợ là phải chịu cực hình rồi."
________________________________________
Trong hoàng cung
Sau buổi triều yết, Thuận An Đế đứng trong tẩm cung, nhìn quanh chỉ còn lại mỗi chiếc long sàng, giận đến mức đầu bốc khói.
Biết kẻ trộm đáng giận kia đã lấy sạch từ kho lương cho đến Ngự Thiện Phòng, nhưng không ngờ hắn lại không buông tha cả đá quý gắn trên long sàng, biến chiếc giường của hoàng đế thành một tổ ong nham nhở.
Thật đáng giận! Hắn không hề coi trẫm ra gì!
Thuận An Đế hít sâu mấy hơi, gân xanh nổi đầy tay, khuôn mặt tối sầm đáng sợ đến cực điểm.
"Người đâu, lập tức tăng thêm nhân thủ cho trẫm! Phong tỏa cửa thành, đào ba thước đất cũng phải tìm bằng được tên nghịch tặc kia! Dám hành sự táo tợn trong cung, trẫm phải nghiền hắn thành tro, xé xác vạn mảnh!"
"Tuân lệnh!"
Hết đợt này đến đợt khác cấm quân đổ vào tìm kiếm, nhưng thay vì nghe tin bắt được kẻ trộm, Thuận An Đế lại nhận tin phủ Tướng quân cũng bị dọn sạch.
Lửa giận không có chỗ phát tiết, Thuận An Đế điên cuồng quét sạch tấu chương trên Ngự Thư Phòng xuống đất, đá bật cả bàn lên: "Phế vật! Tất cả đều là phế vật! Chút việc nhỏ này mà làm không xong, trẫm nuôi các ngươi để làm gì!"
"Hoàng Thượng bớt giận!"
Đám cấm quân run rẩy quỳ mọp, không dám thở mạnh.
"Thuộc hạ đáng chết, khi chúng thần đến xét nhà, phủ Tướng quân đã trống rỗng. Thuộc hạ đã điều tra, phủ Tướng quân bị trộm ngay sau vụ mất trộm trong cung, tên trộm hiện chắc chắn vẫn còn ở kinh thành."
Tam phu nhân vốn định mắng thêm vài câu về hoàng đế, nhưng thấy cửa ngục mở ra liền lập tức im bặt.
Mấy tên ngục tốt thu hết y phục và trang sức của đám người Lục gia. Có lẽ vừa nghe được lời nói "cốt khí" của Lục lão phu nhân, họ chỉ lục soát qua loa, sau đó từng người đều bị mang lên xiềng tay, xiềng chân rồi áp giải đi.
Không còn y phục chống lạnh, cả nhóm chỉ biết ngồi co ro lại thành một đống để sưởi ấm.
Tống Minh Diên cùng Lục Bùi An và mấy đứa trẻ được Lục lão phu nhân và các vị phu nhân khác bảo bọc ở chính giữa, lấy lớp áo mỏng che chắn gió lạnh. Ban đầu, Tống Minh Diên chỉ xem đây là giao dịch, nhưng giờ đây, giữa cơn lạnh thấu xương, lòng nàng bất giác cảm thấy ấm áp thật sự.
Cẩu Hoàng đế thật đáng ghét! Sớm biết thế này nàng đã trộm luôn cả long sàng của lão ta!
Tống Minh Diên lấy vài tảng đá từ không gian, bày thành trận pháp nhỏ, dùng chút linh lực vừa tu luyện ra kích hoạt trận pháp, lập tức xua tan một phần hơi lạnh len lỏi vào lao ngục.
Mọi người co ro chẳng hề phát giác, chỉ thấy một chút hơi ấm toả ra liền dựa sát nhau hơn.
"Không biết tiểu Phong thế nào, nó bị giam riêng, sợ là phải chịu cực hình rồi."
________________________________________
Trong hoàng cung
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau buổi triều yết, Thuận An Đế đứng trong tẩm cung, nhìn quanh chỉ còn lại mỗi chiếc long sàng, giận đến mức đầu bốc khói.
Biết kẻ trộm đáng giận kia đã lấy sạch từ kho lương cho đến Ngự Thiện Phòng, nhưng không ngờ hắn lại không buông tha cả đá quý gắn trên long sàng, biến chiếc giường của hoàng đế thành một tổ ong nham nhở.
Thật đáng giận! Hắn không hề coi trẫm ra gì!
Thuận An Đế hít sâu mấy hơi, gân xanh nổi đầy tay, khuôn mặt tối sầm đáng sợ đến cực điểm.
"Người đâu, lập tức tăng thêm nhân thủ cho trẫm! Phong tỏa cửa thành, đào ba thước đất cũng phải tìm bằng được tên nghịch tặc kia! Dám hành sự táo tợn trong cung, trẫm phải nghiền hắn thành tro, xé xác vạn mảnh!"
"Tuân lệnh!"
Hết đợt này đến đợt khác cấm quân đổ vào tìm kiếm, nhưng thay vì nghe tin bắt được kẻ trộm, Thuận An Đế lại nhận tin phủ Tướng quân cũng bị dọn sạch.
Lửa giận không có chỗ phát tiết, Thuận An Đế điên cuồng quét sạch tấu chương trên Ngự Thư Phòng xuống đất, đá bật cả bàn lên: "Phế vật! Tất cả đều là phế vật! Chút việc nhỏ này mà làm không xong, trẫm nuôi các ngươi để làm gì!"
"Hoàng Thượng bớt giận!"
Đám cấm quân run rẩy quỳ mọp, không dám thở mạnh.
"Thuộc hạ đáng chết, khi chúng thần đến xét nhà, phủ Tướng quân đã trống rỗng. Thuộc hạ đã điều tra, phủ Tướng quân bị trộm ngay sau vụ mất trộm trong cung, tên trộm hiện chắc chắn vẫn còn ở kinh thành."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro