Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 36
2024-11-21 11:55:04
Tống Minh Diên thầm nghĩ, nếu nguyên chủ của thân thể này không mất trên kiệu hoa, nếu nguyên chủ có thể nghe được những lời này, hẳn sẽ vui mừng biết bao!
Những người nàng kính ngưỡng sẽ thắp sáng phần tự ti và yếu đuối trong con người nàng.
"Con không buồn đâu."
Tống Phan Sơn nào phải cha nàng. Nàng từng có người cha tuyệt vời nhất trên thế gian!
Chỉ tiếc rằng nàng đã vô ý để lạc mất người ấy, tìm mãi tìm mãi mà vẫn không thấy...
Lục lão phu nhân cùng vài vị phu nhân vừa thấy dáng vẻ Tống Minh Diên, liền hiểu ngay nàng chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, nhìn kỹ đôi mắt nàng đã đỏ hoe, làm sao mà không đau lòng cho được!
Một cô nương hiểu chuyện, tri kỷ như vậy, Tống gia lại chẳng biết quý trọng!
Không trách được nàng quyết tâm không trở về, nguyện ý cùng Lục gia chịu cảnh lưu đày, e rằng vì đã hoàn toàn thất vọng với Tống gia.
Lục lão phu nhân thở dài, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vỗ nhè nhẹ như dỗ dành một đứa trẻ. Mấy đứa nhỏ như Lục Bùi An cũng yên lặng ngồi xuống bên cạnh nàng, bầu bạn cùng nàng.
Thấy Tống Minh Diên im lặng mãi, Lục Tư Ninh nhăn mày, suy nghĩ một lúc rồi nói rất nghiêm túc: "Tẩu tẩu, nếu như tẩu không vui vì cha mình, chúng ta không cần làm phu quân của tẩu nữa, chúng ta sẽ làm cha tẩu. Như vậy, tẩu sẽ có bốn người cha."
Đôi lời ngây ngô từ miệng trẻ thơ phá tan bầu không khí trĩu nặng, mọi người phì cười, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Lục Nhị phu nhân liền xụ mặt, nghiêm khắc nói: "Ninh Ninh, không thể nói bừa, mau xin lỗi tẩu tẩu đi!"
Lục Tư Ninh chớp mắt ngơ ngác: "Vì sao ạ?"
Vì cớ gì mà không thể làm cha của người khác?
Tiểu cô nương nghĩ mãi cũng không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân, trịnh trọng xin lỗi Tống Minh Diên.
"Tẩu tẩu, thực xin lỗi, tẩu cứ xem như vừa rồi ta đã… đánh rắm."
Lục Nhị phu nhân nghe mà khóe mắt giật giật, kiên nhẫn khuyên bảo: "Ninh Ninh, con gái ngoan ngoãn không nên cả ngày treo mấy lời như thế trên miệng."
"Con đâu có treo trên miệng đâu mà! Nương nói bậy, Ninh Ninh đâu có ăn phân!"
Lục Tư Ninh tròn mắt nhìn mẫu thân, ra vẻ oan ức vô cùng.
Lục Nhị phu nhân hít sâu một hơi, cuối cùng đành quay lưng, không dạy nữa, dạy không nổi!
Vai Tống Minh Diên run lên vì cố nín cười.
Nàng thật sự đang đau lòng, nàng không muốn cười đâu, thật sự.
Tống Minh Diên đằng hắng, đè nén nụ cười trên môi, dịu dàng nói: "Không sao đâu, Ninh Ninh. Ngay cả đánh rắm thì của muội cũng sẽ thơm. Muội không thể làm cha tẩu tẩu, nhưng có thể làm cha của ai đó khác."
Lục Tư Ninh mắt sáng lên, rướn người lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ như ai?"
Tống Minh Diên mỉm cười đáp: "Ví như có ai bắt nạt muội, muội cứ coi người đó là con mà đánh. Nhưng tiền đề là muội phải đánh thắng được hắn đã."
Những người nàng kính ngưỡng sẽ thắp sáng phần tự ti và yếu đuối trong con người nàng.
"Con không buồn đâu."
Tống Phan Sơn nào phải cha nàng. Nàng từng có người cha tuyệt vời nhất trên thế gian!
Chỉ tiếc rằng nàng đã vô ý để lạc mất người ấy, tìm mãi tìm mãi mà vẫn không thấy...
Lục lão phu nhân cùng vài vị phu nhân vừa thấy dáng vẻ Tống Minh Diên, liền hiểu ngay nàng chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, nhìn kỹ đôi mắt nàng đã đỏ hoe, làm sao mà không đau lòng cho được!
Một cô nương hiểu chuyện, tri kỷ như vậy, Tống gia lại chẳng biết quý trọng!
Không trách được nàng quyết tâm không trở về, nguyện ý cùng Lục gia chịu cảnh lưu đày, e rằng vì đã hoàn toàn thất vọng với Tống gia.
Lục lão phu nhân thở dài, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vỗ nhè nhẹ như dỗ dành một đứa trẻ. Mấy đứa nhỏ như Lục Bùi An cũng yên lặng ngồi xuống bên cạnh nàng, bầu bạn cùng nàng.
Thấy Tống Minh Diên im lặng mãi, Lục Tư Ninh nhăn mày, suy nghĩ một lúc rồi nói rất nghiêm túc: "Tẩu tẩu, nếu như tẩu không vui vì cha mình, chúng ta không cần làm phu quân của tẩu nữa, chúng ta sẽ làm cha tẩu. Như vậy, tẩu sẽ có bốn người cha."
Đôi lời ngây ngô từ miệng trẻ thơ phá tan bầu không khí trĩu nặng, mọi người phì cười, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Lục Nhị phu nhân liền xụ mặt, nghiêm khắc nói: "Ninh Ninh, không thể nói bừa, mau xin lỗi tẩu tẩu đi!"
Lục Tư Ninh chớp mắt ngơ ngác: "Vì sao ạ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì cớ gì mà không thể làm cha của người khác?
Tiểu cô nương nghĩ mãi cũng không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân, trịnh trọng xin lỗi Tống Minh Diên.
"Tẩu tẩu, thực xin lỗi, tẩu cứ xem như vừa rồi ta đã… đánh rắm."
Lục Nhị phu nhân nghe mà khóe mắt giật giật, kiên nhẫn khuyên bảo: "Ninh Ninh, con gái ngoan ngoãn không nên cả ngày treo mấy lời như thế trên miệng."
"Con đâu có treo trên miệng đâu mà! Nương nói bậy, Ninh Ninh đâu có ăn phân!"
Lục Tư Ninh tròn mắt nhìn mẫu thân, ra vẻ oan ức vô cùng.
Lục Nhị phu nhân hít sâu một hơi, cuối cùng đành quay lưng, không dạy nữa, dạy không nổi!
Vai Tống Minh Diên run lên vì cố nín cười.
Nàng thật sự đang đau lòng, nàng không muốn cười đâu, thật sự.
Tống Minh Diên đằng hắng, đè nén nụ cười trên môi, dịu dàng nói: "Không sao đâu, Ninh Ninh. Ngay cả đánh rắm thì của muội cũng sẽ thơm. Muội không thể làm cha tẩu tẩu, nhưng có thể làm cha của ai đó khác."
Lục Tư Ninh mắt sáng lên, rướn người lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ như ai?"
Tống Minh Diên mỉm cười đáp: "Ví như có ai bắt nạt muội, muội cứ coi người đó là con mà đánh. Nhưng tiền đề là muội phải đánh thắng được hắn đã."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro