Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 44
2024-11-05 11:50:02
Lục Tư Ninh bước theo sát bên nàng không rời nửa bước, còn Lục Bùi An và hai đứa trẻ khác xếp thành hàng đi phía sau nàng như những cái đuôi nhỏ.
Lục lão phu nhân và các phu nhân đứng chờ bên ngoài, không đi ngay mà đợi cho các cháu ra hết.
Lục Bùi An là người cuối cùng trong hàng, tuy chỉ là một đứa trẻ, nhưng tay chân đã bị đeo xiềng xích nặng nề.
Có lẽ chưa quen với xiềng chân, bước ra đến cửa ngục, cậu bé lảo đảo một chút, mất thăng bằng, loạng choạng ngã về phía tên ngục tốt đang đứng bên cạnh.
Thấy Lục Bùi An loạng choạng ngã về phía mình, tên ngục tốt mặt đầy ác ý, hung hăng tung một cước đá đứa trẻ sáu tuổi bay ngược vào trong nhà lao.
Lục Bùi An kêu lên một tiếng, thân hình nhỏ bé bị hất văng về phía những mảnh sứ vỡ nơi góc tường.
"An An!" Lục Tứ phu nhân kinh hoảng hét lên, trong khoảnh khắc tưởng như tim mình ngừng đập.
Trong đầu bà trống rỗng, gần như phát điên mà lao về phía con trai, nhưng có một thân ảnh nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt đã lao vào nhà lao, đỡ lấy Lục Bùi An trước khi cậu bé chạm đất.
Mọi người trong gia đình thở phào nhẹ nhõm.
"Tẩu tẩu... đau quá..." Lục Bùi An bám chặt lấy tay áo Tống Minh Diên, cuộn mình lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Cậu bé ôm bụng, đau đớn đến mức mồ hôi lạnh túa ra, thân thể run rẩy, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn nàng đầy uất ức.
Lục Tứ phu nhân đến gần mà không dám chạm vào con.
Tên ngục tốt thấy Lục Bùi An không bị ngã xuống, liền phun một bãi nước bọt đầy khinh miệt: "Đồ chó con mắt mù! Không nhìn thấy đường sao, ai cho ngươi gan lấn trước mặt ta hả?!"
Tống Minh Diên siết chặt nắm tay, đôi mắt lạnh lùng ánh lên tia giận dữ.
Tên ngục tốt vẫn tiếp tục chửi mắng: "Đồ không có mắt, sao ngươi không ngã chết đi cho rồi! Để ngươi nhớ đời, tưởng rằng ta dễ tính chắc?!"
Tên ngục tốt đoán chắc gia đình Lục gia không dám phản kháng, vì thế càng lấn lướt. Nhìn thấy Lục lão phu nhân cùng các phu nhân âm thầm chịu đựng cơn giận, hắn ta càng đắc ý.
Đã từng là Trấn Quốc Tướng quân phủ lẫy lừng thì sao, giờ đây không phải cũng bị hắn ta, một tên ngục tốt nhỏ bé, chà đạp dưới chân hay sao?
"Tứ thẩm, người dẫn An An ra ngoài trước đi." Tống Minh Diên giao Lục Bùi An đang rơm rớm nước mắt cho Lục Tứ phu nhân.
"Giả vờ nữa à?"
Hôm nay không dạy cho tên cẩu này một bài học, tên nàng không phải là Tống Minh Diên!
Nàng bước tới, túm lấy tên ngục tốt, kích hoạt không gian, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
"Ngươi… ngươi muốn làm gì?!"
Tên ngục tốt không ngờ nàng dám hành động, liền giãy giụa, nhưng kinh hãi phát hiện giọng mình hoàn toàn bị bóp nghẹt, không một âm thanh nào lọt ra ngoài!
Lục lão phu nhân và các phu nhân đứng chờ bên ngoài, không đi ngay mà đợi cho các cháu ra hết.
Lục Bùi An là người cuối cùng trong hàng, tuy chỉ là một đứa trẻ, nhưng tay chân đã bị đeo xiềng xích nặng nề.
Có lẽ chưa quen với xiềng chân, bước ra đến cửa ngục, cậu bé lảo đảo một chút, mất thăng bằng, loạng choạng ngã về phía tên ngục tốt đang đứng bên cạnh.
Thấy Lục Bùi An loạng choạng ngã về phía mình, tên ngục tốt mặt đầy ác ý, hung hăng tung một cước đá đứa trẻ sáu tuổi bay ngược vào trong nhà lao.
Lục Bùi An kêu lên một tiếng, thân hình nhỏ bé bị hất văng về phía những mảnh sứ vỡ nơi góc tường.
"An An!" Lục Tứ phu nhân kinh hoảng hét lên, trong khoảnh khắc tưởng như tim mình ngừng đập.
Trong đầu bà trống rỗng, gần như phát điên mà lao về phía con trai, nhưng có một thân ảnh nhanh hơn, chỉ trong chớp mắt đã lao vào nhà lao, đỡ lấy Lục Bùi An trước khi cậu bé chạm đất.
Mọi người trong gia đình thở phào nhẹ nhõm.
"Tẩu tẩu... đau quá..." Lục Bùi An bám chặt lấy tay áo Tống Minh Diên, cuộn mình lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Cậu bé ôm bụng, đau đớn đến mức mồ hôi lạnh túa ra, thân thể run rẩy, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn nàng đầy uất ức.
Lục Tứ phu nhân đến gần mà không dám chạm vào con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tên ngục tốt thấy Lục Bùi An không bị ngã xuống, liền phun một bãi nước bọt đầy khinh miệt: "Đồ chó con mắt mù! Không nhìn thấy đường sao, ai cho ngươi gan lấn trước mặt ta hả?!"
Tống Minh Diên siết chặt nắm tay, đôi mắt lạnh lùng ánh lên tia giận dữ.
Tên ngục tốt vẫn tiếp tục chửi mắng: "Đồ không có mắt, sao ngươi không ngã chết đi cho rồi! Để ngươi nhớ đời, tưởng rằng ta dễ tính chắc?!"
Tên ngục tốt đoán chắc gia đình Lục gia không dám phản kháng, vì thế càng lấn lướt. Nhìn thấy Lục lão phu nhân cùng các phu nhân âm thầm chịu đựng cơn giận, hắn ta càng đắc ý.
Đã từng là Trấn Quốc Tướng quân phủ lẫy lừng thì sao, giờ đây không phải cũng bị hắn ta, một tên ngục tốt nhỏ bé, chà đạp dưới chân hay sao?
"Tứ thẩm, người dẫn An An ra ngoài trước đi." Tống Minh Diên giao Lục Bùi An đang rơm rớm nước mắt cho Lục Tứ phu nhân.
"Giả vờ nữa à?"
Hôm nay không dạy cho tên cẩu này một bài học, tên nàng không phải là Tống Minh Diên!
Nàng bước tới, túm lấy tên ngục tốt, kích hoạt không gian, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
"Ngươi… ngươi muốn làm gì?!"
Tên ngục tốt không ngờ nàng dám hành động, liền giãy giụa, nhưng kinh hãi phát hiện giọng mình hoàn toàn bị bóp nghẹt, không một âm thanh nào lọt ra ngoài!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro