Ngươi Xét Nhà, Ta Tạo Phản, Dọn Sạch Quốc Khố Tàn Nhẫn Hơn Bất Kỳ Ai
Chương 47
2024-11-21 11:55:04
"A! Tiểu thư!"
Dòng lòng đỏ tanh hôi từ quả trứng thối dính đầy người, chảy xuống thái dương Tống Minh Yên, mùi tanh nồng bốc lên khiến nàng ta muốn nôn mửa, mặt mũi tái mét, đôi mắt tràn ngập sát khí.
Tống Minh Diên từ xa nhìn thấy, không kìm được cười khẽ.
Khi bản thân không thoải mái, quả nhiên phải biết tìm niềm vui từ nơi khác.
Nghĩ vậy, nàng xoay người, ném thẳng quả trứng thối theo những góc độ xảo quyệt, "bùm bùm" hướng Tống Minh Yên và đám gia nhân của nàng ta.
Lục Bùi Phong cũng lặng lẽ lùi ra xa, cố ý tạo yểm trợ để những quả trứng thối và đồ bẩn ném về phía Tống Minh Yên càng thêm mãnh liệt.
Trứng thối không ngừng bắn về phía Tống Minh Yên, khiến nàng ta chỉ còn cách tả xung hữu đột mà tránh, cuối cùng đành chật vật lui vào trong xe ngựa.
Mùi tanh nồng không ngớt bám quanh khiến nàng ta không kìm được nữa, gần như rít lên với Xuân Đường: "Ngu xuẩn! Còn không mau đi gọi người tới ngăn bọn điêu dân này lại!"
Thủ vệ thành, Hứa giáo úy – biểu huynh của Tống Minh Yên, vốn cố ý dung túng bá tánh ném trứng thối và rau cải thối vào người Lục gia. Thấy Tống Minh Yên chịu vạ lây, lúc này hắn ta mới vội vã mang người tới ngăn lại.
Hắn ta vén màn xe, sốt sắng hỏi: "Yên nhi, muội có sao không?"
Tống Minh Yên nôn oẹ vài cái, mặt trắng bệch, giận dữ đáp: "Huynh xem ta có giống người không sao không?"
"Biểu ca sai rồi, muội đừng giận, để ta đi dạy cho bọn điêu dân này một bài học!"
Hắn ta quay lại, lập tức hạ lệnh bắt những kẻ ném trứng thối hăng nhất. Sau đó, lấy túi nước đưa cho Xuân Đường, để nàng ta giúp Tống Minh Yên lau mặt.
Những người dân phẫn nộ thấy quan binh đến bắt bớ, không ai dám tiếp tục ném đồ, liền bỏ giỏ rau lại rồi tan rã như chim thú.
Một số ít còn nán lại nhìn cho rõ sự tình.
Tống Minh Diên nghĩ Tống Minh Yên bị ném trứng thối đến vậy rồi chắc cũng thôi không tìm nàng gây chuyện nữa. Nào ngờ, chỉ một lúc chỉnh đốn trong xe ngựa, Tống Minh Yên đã bước xuống, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Tống Minh Diên không khỏi bật cười, trong lòng nghĩ: Phủ thái phó đã bị trộm sạch, vậy mà vẫn còn đủ nhàn hạ như vậy, hẳn là nàng ta hận ta đến thấu xương!
Tống Minh Yên đứng trên xe ngựa, quét mắt khắp đám đông, cuối cùng dừng lại trên người Tống Minh Diên, ánh mắt đầy vẻ hả hê, như thể sắp thấy một kẻ khác gặp họa.
Nàng ta lớn tiếng, giọng đầy đau khổ, như sắp khóc: "Muội muội, ngươi sao lại có thể… sao lại làm ra chuyện như vậy!"
"Ta không ngờ ngươi lại là hạng người này. Cho dù ngươi có lòng ham hư vinh, không vừa mắt ta, cũng không nên tự tiện trèo lên kiệu hoa, cướp lấy vị trí của ta! Lục gia định cưới là ta kia mà!"
Dòng lòng đỏ tanh hôi từ quả trứng thối dính đầy người, chảy xuống thái dương Tống Minh Yên, mùi tanh nồng bốc lên khiến nàng ta muốn nôn mửa, mặt mũi tái mét, đôi mắt tràn ngập sát khí.
Tống Minh Diên từ xa nhìn thấy, không kìm được cười khẽ.
Khi bản thân không thoải mái, quả nhiên phải biết tìm niềm vui từ nơi khác.
Nghĩ vậy, nàng xoay người, ném thẳng quả trứng thối theo những góc độ xảo quyệt, "bùm bùm" hướng Tống Minh Yên và đám gia nhân của nàng ta.
Lục Bùi Phong cũng lặng lẽ lùi ra xa, cố ý tạo yểm trợ để những quả trứng thối và đồ bẩn ném về phía Tống Minh Yên càng thêm mãnh liệt.
Trứng thối không ngừng bắn về phía Tống Minh Yên, khiến nàng ta chỉ còn cách tả xung hữu đột mà tránh, cuối cùng đành chật vật lui vào trong xe ngựa.
Mùi tanh nồng không ngớt bám quanh khiến nàng ta không kìm được nữa, gần như rít lên với Xuân Đường: "Ngu xuẩn! Còn không mau đi gọi người tới ngăn bọn điêu dân này lại!"
Thủ vệ thành, Hứa giáo úy – biểu huynh của Tống Minh Yên, vốn cố ý dung túng bá tánh ném trứng thối và rau cải thối vào người Lục gia. Thấy Tống Minh Yên chịu vạ lây, lúc này hắn ta mới vội vã mang người tới ngăn lại.
Hắn ta vén màn xe, sốt sắng hỏi: "Yên nhi, muội có sao không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Minh Yên nôn oẹ vài cái, mặt trắng bệch, giận dữ đáp: "Huynh xem ta có giống người không sao không?"
"Biểu ca sai rồi, muội đừng giận, để ta đi dạy cho bọn điêu dân này một bài học!"
Hắn ta quay lại, lập tức hạ lệnh bắt những kẻ ném trứng thối hăng nhất. Sau đó, lấy túi nước đưa cho Xuân Đường, để nàng ta giúp Tống Minh Yên lau mặt.
Những người dân phẫn nộ thấy quan binh đến bắt bớ, không ai dám tiếp tục ném đồ, liền bỏ giỏ rau lại rồi tan rã như chim thú.
Một số ít còn nán lại nhìn cho rõ sự tình.
Tống Minh Diên nghĩ Tống Minh Yên bị ném trứng thối đến vậy rồi chắc cũng thôi không tìm nàng gây chuyện nữa. Nào ngờ, chỉ một lúc chỉnh đốn trong xe ngựa, Tống Minh Yên đã bước xuống, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Tống Minh Diên không khỏi bật cười, trong lòng nghĩ: Phủ thái phó đã bị trộm sạch, vậy mà vẫn còn đủ nhàn hạ như vậy, hẳn là nàng ta hận ta đến thấu xương!
Tống Minh Yên đứng trên xe ngựa, quét mắt khắp đám đông, cuối cùng dừng lại trên người Tống Minh Diên, ánh mắt đầy vẻ hả hê, như thể sắp thấy một kẻ khác gặp họa.
Nàng ta lớn tiếng, giọng đầy đau khổ, như sắp khóc: "Muội muội, ngươi sao lại có thể… sao lại làm ra chuyện như vậy!"
"Ta không ngờ ngươi lại là hạng người này. Cho dù ngươi có lòng ham hư vinh, không vừa mắt ta, cũng không nên tự tiện trèo lên kiệu hoa, cướp lấy vị trí của ta! Lục gia định cưới là ta kia mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro