Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
Cảnh cáo
Quân Tử Hữu Ước
2024-11-11 23:33:09
Sau khi nhóm người Thủy Băng Nhu rời đi, phòng học cũng chỉ còn lại có ba người trong nhóm của An Đông Nghê, chiến hữu tốt Tư Đồ Huy vẫn đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào phương hướng Thủy Băng Nhu rời khỏi, liền mở miệng hỏi: "Người anh em, sáng sớm hôm nay ngẩn người cũng là bởi vì cô ấy sao?" An Đông Nghê không trả lời liền đi ra khỏi phòng học.
"Hắc hắc. . . . . Bị mình đoán trúng rồi! Mình thấy cô ấy cũng khó thuần phục đó, có thể chống lại mị lực của cậu như vậy . . . ." Tư Đồ Huy hét lên.
"Đi, cậu lại đang lèo nhèo cái gì? Thật là không biết lúc trước mình là nổi điên cái quái gì mới có thể kết bằng hữu với cậu, người chẳng những chơi bời chăng hoa còn thích tự luyến (tự sướng, tự yêu mình), hơn nữa còn rất lớn tiếng." Âu Dương Tuấn nói xong cũng đi ra ngoài.
"Tuấn, cái người này nói gì mà lại quá tổn thương lòng (đả thương tâm) của người ta như vậy, sao lại đem ưu điểm của nhân gia nói thành khuyết điểm thế chứ." Tư Đồ Huy vừa đi vừa nói.
Thủy Băng Nhu ra khỏi phòng học đáng lẽ là muốn đi đến nhà ăn, nhưng đi tới đi lui lại thấy mình đang đứng trên một lối nhỏ. Hỏng bét, lạc đường, mới vừa rồi người bạn học kia còn chỉ đường cho cô, ai, một người cũng không có, làm sao tìm được người để hỏi đường đây? Sớm biết thế này thì đã cùng đi với bọn Tiểu Huyên, Thủy Băng Nhu ảo não lượn vòng vòng tại chỗ. Không bao lâu rốt cuộc thấy năm nữ sinh đang đi về phía cô, liền định qua hỏi đường, nhưng khi họ đến ngày càng gần thì lại phát hiện người đến không có ý tốt, vì vậy Thủy Băng Nhu xoay qua hướng ngược lại đi tới. Nhưng năm nữ sinh này dường như nhìn thấu ý đồ của cô, đi nhanh đến ngăn cản đường đi của Thủy Băng Nhu. Ám vệ núp ở chỗ tối định ra để bảo vệ Thủy Băng Nhu, nhưng bị ánh mắt của cô ngăn lại.
"Cô chính là học sinh mới chuyển trường tới Thủy Băng Nhu?" Một nữ sinh trang điểm lòe loẹt hỏi.
"Đúng vậy, bạn học bạn có chuyện gì không?" Thủy Băng Nhu nhẹ nhàng hỏi.
"Thật là đẹp, trên đời tại sao có thể có nữ sinh đẹp như vậy?" Một nữ sinh nhỏ nhắn lẩm bẩm nói.
Một nữ sinh cao lớn khác lấy tay chọc chọc vào cái người đang say mê dáng vẻ mỹ lệ của Thủy Băng Nhu kia, nữ sinh kia lấy lại tinh thần thấy lão đại mặt thối đen sì, vội nịnh hót nói một câu "so với chị Lan thật sự là còn kém xa."
Nữ sinh bộ dáng lòe loẹt nói: "Chuyện gì? Hừ, tao hỏi mày đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, mày không biết học trưởng An Đông Nghê là người trong lòng của chị Lan sao? mày tại sao dám đến gần anh ấy, là mày cố ý đúng không?"
"Học trưởng An Đông Nghê? Nhưng tôi cùng hắn không có quan hệ gì a. Vị kia chị Lan là ai ?" Thủy Băng Nhu u mê mà hỏi.
"Tao chính là chị Lan trong miệng bọn họ, hoa khôi của trường Lâm Ngọc Lan, mày tốt nhất nghe rõ ràng cho tao, cách học trưởng An Đông Nghê xa một chút, nếu không đừng trách tao không khách khí, đùa giỡn vờ tha để bắt thật cũng không phải ai cũng có bản lĩnh này, nếu như mày cứ cương quyết muốn quyến rũ học trưởng, cẩn thận tao cho người khắc hoa lên mặt của mày." Một nữ sinh dáng dấp lẳng lơ phẫn hận (phấn nộ + căm hận) nói, lớn lên cũng là rất xinh đẹp, nhưng thù hận khiến cho mặt của cô ta trở nên dữ tợn, quả nhiên, nữ sinh ghen tỵ là khó coi nhất rồi.
"Nhớ lấy lần này là cảnh cáo, nếu vẫn còn tiếp tục, lần sau thì không phải là cảnh cáo đơn giản như vậy, nếu như mày thiếu đàn ông, tao có thể tìm cả một đám lớn đến thỏa mãn mày, hừ, các chị em, đi thôi." Hoa khôi của trường nói xong cũng phách lối bỏ đi.
"Mắt tốt nhất đánh bóng một chút, đắc tội người nào không biết nhưng tốt nhất không nên đắc tội chị Lan, hừ ~" nữ sinh cao lớn nói.
Thì ra cô ta chính là hoa khôi của trường, theo tin đồn không phải là rất xinh đẹp dịu dàng, đại biểu tốt bụng biết quan tâm săn sóc người khác sao? Sự khác biệt này cũng quá lớn rồi! Hơn nữa An Đông Nghê có cái gì tốt, nhiều người ái mộ như vậy, nhất định là một củ cải hoa tâm lớn, còn là hạng giỏi nhất. Thủy Băng Nhu dường như quên mất dáng dấp Tuyệt nhà cô càng giống như một thần tiên, người ái mộ nhất định là nhiều không kể xiết, chỉ là ở trong mắt Hoàng Phu Tuyệt chỉ nhìn thấy Thủy Băng Nhu mà thôi.
"Nhớ kỹ, về sau không có chuyện gì đặc biệt nghiêm trọng không cần hiện thân (xuất hiện), không cần làm lộ thân phận của tôi, chuyện hôm nay tôi sẽ tự mình nói rõ với Tuyệt" Thủy Băng Nhu hướng về phía không khí nói, trả lời cô là âm thanh của một tiếng gió, một hồi trò khôi hài cứ như vậy bế mạc. Thủy Băng Nhu quanh đi quẩn lại tìm được đường ra, hướng về phía nhà ăn đi tới.
"Hắc hắc. . . . . Bị mình đoán trúng rồi! Mình thấy cô ấy cũng khó thuần phục đó, có thể chống lại mị lực của cậu như vậy . . . ." Tư Đồ Huy hét lên.
"Đi, cậu lại đang lèo nhèo cái gì? Thật là không biết lúc trước mình là nổi điên cái quái gì mới có thể kết bằng hữu với cậu, người chẳng những chơi bời chăng hoa còn thích tự luyến (tự sướng, tự yêu mình), hơn nữa còn rất lớn tiếng." Âu Dương Tuấn nói xong cũng đi ra ngoài.
"Tuấn, cái người này nói gì mà lại quá tổn thương lòng (đả thương tâm) của người ta như vậy, sao lại đem ưu điểm của nhân gia nói thành khuyết điểm thế chứ." Tư Đồ Huy vừa đi vừa nói.
Thủy Băng Nhu ra khỏi phòng học đáng lẽ là muốn đi đến nhà ăn, nhưng đi tới đi lui lại thấy mình đang đứng trên một lối nhỏ. Hỏng bét, lạc đường, mới vừa rồi người bạn học kia còn chỉ đường cho cô, ai, một người cũng không có, làm sao tìm được người để hỏi đường đây? Sớm biết thế này thì đã cùng đi với bọn Tiểu Huyên, Thủy Băng Nhu ảo não lượn vòng vòng tại chỗ. Không bao lâu rốt cuộc thấy năm nữ sinh đang đi về phía cô, liền định qua hỏi đường, nhưng khi họ đến ngày càng gần thì lại phát hiện người đến không có ý tốt, vì vậy Thủy Băng Nhu xoay qua hướng ngược lại đi tới. Nhưng năm nữ sinh này dường như nhìn thấu ý đồ của cô, đi nhanh đến ngăn cản đường đi của Thủy Băng Nhu. Ám vệ núp ở chỗ tối định ra để bảo vệ Thủy Băng Nhu, nhưng bị ánh mắt của cô ngăn lại.
"Cô chính là học sinh mới chuyển trường tới Thủy Băng Nhu?" Một nữ sinh trang điểm lòe loẹt hỏi.
"Đúng vậy, bạn học bạn có chuyện gì không?" Thủy Băng Nhu nhẹ nhàng hỏi.
"Thật là đẹp, trên đời tại sao có thể có nữ sinh đẹp như vậy?" Một nữ sinh nhỏ nhắn lẩm bẩm nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một nữ sinh cao lớn khác lấy tay chọc chọc vào cái người đang say mê dáng vẻ mỹ lệ của Thủy Băng Nhu kia, nữ sinh kia lấy lại tinh thần thấy lão đại mặt thối đen sì, vội nịnh hót nói một câu "so với chị Lan thật sự là còn kém xa."
Nữ sinh bộ dáng lòe loẹt nói: "Chuyện gì? Hừ, tao hỏi mày đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, mày không biết học trưởng An Đông Nghê là người trong lòng của chị Lan sao? mày tại sao dám đến gần anh ấy, là mày cố ý đúng không?"
"Học trưởng An Đông Nghê? Nhưng tôi cùng hắn không có quan hệ gì a. Vị kia chị Lan là ai ?" Thủy Băng Nhu u mê mà hỏi.
"Tao chính là chị Lan trong miệng bọn họ, hoa khôi của trường Lâm Ngọc Lan, mày tốt nhất nghe rõ ràng cho tao, cách học trưởng An Đông Nghê xa một chút, nếu không đừng trách tao không khách khí, đùa giỡn vờ tha để bắt thật cũng không phải ai cũng có bản lĩnh này, nếu như mày cứ cương quyết muốn quyến rũ học trưởng, cẩn thận tao cho người khắc hoa lên mặt của mày." Một nữ sinh dáng dấp lẳng lơ phẫn hận (phấn nộ + căm hận) nói, lớn lên cũng là rất xinh đẹp, nhưng thù hận khiến cho mặt của cô ta trở nên dữ tợn, quả nhiên, nữ sinh ghen tỵ là khó coi nhất rồi.
"Nhớ lấy lần này là cảnh cáo, nếu vẫn còn tiếp tục, lần sau thì không phải là cảnh cáo đơn giản như vậy, nếu như mày thiếu đàn ông, tao có thể tìm cả một đám lớn đến thỏa mãn mày, hừ, các chị em, đi thôi." Hoa khôi của trường nói xong cũng phách lối bỏ đi.
"Mắt tốt nhất đánh bóng một chút, đắc tội người nào không biết nhưng tốt nhất không nên đắc tội chị Lan, hừ ~" nữ sinh cao lớn nói.
Thì ra cô ta chính là hoa khôi của trường, theo tin đồn không phải là rất xinh đẹp dịu dàng, đại biểu tốt bụng biết quan tâm săn sóc người khác sao? Sự khác biệt này cũng quá lớn rồi! Hơn nữa An Đông Nghê có cái gì tốt, nhiều người ái mộ như vậy, nhất định là một củ cải hoa tâm lớn, còn là hạng giỏi nhất. Thủy Băng Nhu dường như quên mất dáng dấp Tuyệt nhà cô càng giống như một thần tiên, người ái mộ nhất định là nhiều không kể xiết, chỉ là ở trong mắt Hoàng Phu Tuyệt chỉ nhìn thấy Thủy Băng Nhu mà thôi.
"Nhớ kỹ, về sau không có chuyện gì đặc biệt nghiêm trọng không cần hiện thân (xuất hiện), không cần làm lộ thân phận của tôi, chuyện hôm nay tôi sẽ tự mình nói rõ với Tuyệt" Thủy Băng Nhu hướng về phía không khí nói, trả lời cô là âm thanh của một tiếng gió, một hồi trò khôi hài cứ như vậy bế mạc. Thủy Băng Nhu quanh đi quẩn lại tìm được đường ra, hướng về phía nhà ăn đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro