Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
Chương 101
Quân Tử Hữu Ước
2024-11-11 23:33:09
Đoạn Thừa Phong đi theo Quản gia đi tới trong phòng khách vừa lúc thấy một người đàn ông anh tuấn ôm một phụ nữ có thai đang muốn đi lên lầu, hắn nhìn không thấy được dung mạo cô gái, bởi vì đỉnh đầu cô ấy chôn ở trong lồng ngực người đàn ông, về phần người đàn ông, chiều cao gần hai mét, thể trạng to con anh tuấn môi mỏng khẽ nhấp nhấp, hình dáng gương mặt góc cạnh rõ ràng, tròng mắt đen dài nhỏ ẩn chứa sắc bén, giống như mắt ưng trong đêm tối, lạnh lùng cao ngạo đầy cô độc rồi lại khí thịnh bức người, trong lúc đứng đơn độc vẫn tóa ra khí thế cường đại coi thường trời đất, nhìn khí thế của anh ta hẳn phải là một người lãnh khốc, nhưng là giờ phút này anh ta lại đầy nhu tình mật ý nhìn cô gái trong ngực.
Nhìn tình hình này, người đàn ông ở trước mắt phải là Hoàng Phu Tuyệt rồi, vậy trong ngực anh ta chẳng lẽ là phu nhân anh ta sửng ái nhất trong lời đồn đại.
Thấy Đoạn Thừa Phong đến, trong mắt Hoàng Phu Tuyệt hơi thoáng qua không vui, chỉ là nhanh đến mức không có ai thấy rõ.
Hoàng Phu Tuyệt nhàn nhạt quan sát Đoạn Thừa Phong, gương mặt trơn bóng có thể bởi vì bị bệnh đã lâu nên có vẻ trắng nõn khác thường, lộ ra gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng; tròng mắt màu xanh dương thâm thúy, phiếm sắc màu mê người; này lông mày rậm, mũi cao thẳng, hình dạng đôi môi tuyệt mỹ, không một chút thô tục mà lại cao quý cùng ưu nhã, một đầu tóc ngắn vàng óng ánh rậm rạp cũng có loại cuồng dã làm cho người ta khó lòng kháng cự.
Đoạn Thừa Phong cái người này sao lại tới mau như vậy, anh còn chưa kịp đem bảo bối yêu quý mang về phòng, hi vọng bọn họ không cần gặp nhau.
"Tổng giám đốc Hoàng khỏe chứ ạ . . . . ." Đoạn Thừa Phong lễ phép hỏi thăm.
". . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt không có trả lời, hơi gật đầu một cái, ngăn lại lới kế tiếp của hắn, sau đó ôm Thủy Băng Nhu lên cầu thang.
Bảo bối của anh vẫn chưa có hoàn toàn ngủ say, nếu như để cô nghe thấy giọng nói của Đoạn Thừa Phong thì biết làm sao, xem ra anh vẫn là nên nhanh lên một chút đem Tiểu Nhu nhi ôm trở về phòng mới được.
"Tổng giám đốc Hoàng, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Đoạn thị Đoạn Thừa Phong, ôi. . . . . ." Đoạn Thừa Phong nhìn thấy Hoàng Phu Tuyệt gật đầu với hắn một cái, sau đó liền hướng lên lầu bước tiếp, vội vàng nói.
"Tổng giám đốc Đoạn, mời qua bên này, tổng giám đốc ôm phu nhân đi nghỉ ngơi, lập tức sẽ trở lại." Quản gia nhìn thấy ánh mắt không vui của ông chủ nhà mình, lên tiếng giải thích, vị tổng giám đốc họ Đoạn này cũng quá nóng lòng đi, thật là muốn chọc giận ông chủ rồi.
"A. . . . . . Xin lỗi!" Đoạn Thừa Phong cũng mới chỉ thấy bóng dáng cô gái trong ngực Hoàng Phu Tuyệt, cũng không biết cô ấy đã ngủ rồi, theo tình hình này, tổng giám đốc Hoàng khẳng định sẽ có ấn tượng không tốt đối với hắn, nếu đổi lại là người khác, có thể có ấn tượng tốt với cái kẻ quấy rầy giấc ngủ của người mình yêu nhất không?
Thật bất lợi, đều do hắn quá nóng lòng, mới không có nghiêm túc quan sát tình huống chung quanh.
Tổng giám đốc Đoạn, là ai vậy? Chẳng lẽ trong nhà có khách tới chơi hả ?
Thủy Băng Nhu mở mắt ra có ý dò hỏi Hoàng Phu Tuyệt chuyện gì xảy ra?
"Không có việc gì, một người tới hợp tác làm ăn mà thôi, nhắm mắt lại ngoan ngoãn đi ngủ." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng dụ dỗ, đều do cái tên Đoạn Thừa Phong này, đã đánh thức bảo bối của anh.
"Đó, lúc ăn cơm nhớ gọi em đấy, em chỉ ngủ một chút là tốt rồi." Thủy Băng Nhu mơ hồ nói, sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.
Giọng nói này sao lại quen tai như vậy? Mặc dù Thủy Băng Nhu nói rất nhỏ, nhưng là vẫn bị hắn nghe được.
"Tiểu Nhu?" Đoạn Thừa Phong không xác định hỏi, giọng nói vửa rồi rrất giống giọng Tiểu Nhu, là hắn suy nghĩ nhiều sao? Tiểu Nhu tại sao có thể là vợ của Hoàng Phu Tuyệt đây? Đoạn Thừa Phong mất mác thầm nghĩ.
"Hả? Gì vậy?" Thủy Băng Nhu cho là Hoàng Phu Tuyệt gọi cô, vì vậy lại mở mắt ra mơ mơ màng màng hỏi lại.
"Không có gì? Em ngủ tiếp đi." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng dụ dỗ, Đoạn Thừa Phong đáng chết, muốn tìm chết!
"Tiểu Nhu, là tôi, Đoạn Thừa Phong, cô quên sao?" Đoạn Thừa Phong mang theo một tia hi vọng hướng về phía bóng lưng Hoàng Phu Tuyệt đang lên cầu thang hô lên, nếu như hắn không có nghe lầm, đó chính là giọng nói của Tiểu Nhu mặc dù hắn cũng chưa dám khẳng định rõ ràng, nhưng là hắn muốn chứng thực một chút.
"Hả? Đoạn Thừa Phong?" Thủy Băng Nhu ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra tiếng gọi.
"Tiểu Nhu?!" Khi Đoạn Thừa Phong nhìn thấy dung nhan Thủy Băng Nhu lộ ra thì trong lòng không nhịn được kích động, nhưng vừa nhìn thấy giờ phút này cô đang ở trong ngực Hoàng Phu Tuyệt, đôi mắt hắn chợt mờ đi.
"Ah. . . . . . Đoạn Thừa Phong? Làm sao anh lại ở đâyày? Tuyệt, mau buông em xuống." Trong nháy Thủy Băng Nhu chợt thanh tỉnh, nói với Hoàng Phu Tuyệt.
"Không được, em hiện tại nên đi ngủ rồi." Hoàng Phu Tuyệt bá đạo nói, đáng chết, đều do tên Đoạn Thừa Phong kia, hừ. . . . . . Lại dám có ý đồ quyến rũ phụ nữ đã có chồng, thật là đáng chết.
"Hiện tại em còn chưa có muốn ngủ, rất lâu rồi em không có gặp lại Đoạn Thừa Phong, em có lời muốn hỏi anh ấy, anh mau buông em xuống có được hay không?" Thủy Băng Nhu làm nũng, người ta là ân nhân cứu mạng của cô, nhìn thấy đến cả cái bắt chuyện cũng không làm được, chẳng phải là rất thất lễ hay sao, chỉ là ông xã nhà cô hình như là rất thích ghen, nếu không đã biết rõ Đoạn Thừa Phong sắp đến còn phải dụ dỗ cô đi ngủ.
"Được rồi! Chỉ có thể nói một lát thôi, lát nữa phải ngoan ngoãn đi ngủ." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói, nếu là anh vẫn ngăn cản cô làm việc cô thích, một ngày nào đó cô sẽ chịu không nổi, cho nên dù anh vẫn còn thấy rất ghen tuông, cũng sẽ nhịn được, để cho cô có thể tự do tự tại làm việc mà cô thích.
"Hi hi hi. . . . . . Vẫn biết Tuyệt đối với em là tốt nhất." Thủy Băng Nhu cười nói, đặt một nụ hôn nhẹ như lông hồng trên gò má của anh.
Mặt Hoàng Phu Tuyệt nhu tình mật ý nhìn Thủy Băng Nhu, sau đó trong mắt mang theo nụ cười tựa như khiêu khích nhìn về phía Đoạn Thừa Phong giống như bị thương đang đứng dưới bậc thang.
Hừ. . . . . . Đây chính là bi ai anh đáng phải chịu, bảo bối chỉ là của một mình tôi, đau lòng thì sao, nếu là vừa rồi anh làm như không thấy, chẳng phải là sẽ không đau lòng như vậy sao, tự làm tự chịu, ở trong lòng Hoàng Phu Tuyệt thầm nghĩ.
Đúng nha, cô ấy đã lập gia đình, hơn nữa đứa bé cũng đều đã có, mình tại sao không nghĩ thông, tại sao thời điểm nhìn thấy cô ấy nũng nịu với Hoàng Phu Tuyệt, trong lòng của mình sẽ rất đau, cô ấy hôn chính là chồng của cô ấy, mình lấy tư cách gì mà đau lòng.
Thủy Băng Nhu vừa thấy Đoạn Thừa Phong không được tự nhiên nhìn bọn họ, khuôn mặt nhỏ bé trong nháy mắt ‘bùm’ một cái đỏ lựng, hỏng bét, người ngoài vẫn đang ở đây, Thủy Băng Nhu xấu hổ vùi mặt vào trong lồng ngực Hoàng Phu Tuyệt, cô đâu có biết cô hành động như vậy khiến người đàn ông đứng ở dưới lầu kia nhìn thấy lòng đã đau đến mức tận cùng.
"Ha ha ha. . . . . ." Thấy hành động ẩn núp của Thủy Băng Nhu như vậy, Hoàng Phu Tuyệt không khống chế được cười nhẹ ra tiếng, vào lúc này bảo bối của anh mới biết xấu hổ, mới vừa vẫn còn rất to gan hôn anh đấy.
Thủy Băng Nhu nghe được tiếng cười của Hoàng Phu Tuyệt, tựa như oán giận thụi nhẹ vào lồng ngực của anh, còn dám cười, nếu không phải là do anh quá bá đạo, lại thích ăn dấm, cô sao có thể mất mặt như vậy ngay trước mặt người ngoài.
Hoàng Phu Tuyệt ôm Thủy Băng Nhu từ cầu thang đi xuống, đi tới đại sảnh nơi mới khe khẽ đặt cô ngồi ở trên ghế sofa, Đoạn Thừa Phong quyết tâm áp chặt chua xót trong lòng lại, đi theo bước chân của Hoàng Phu Tuyệt đi vào trong đại sảnh.
Hoàng Phu Tuyệt đặt Thủy Băng Nhu ngồi xong, mới ngồi xuống bên cạnh cô, tay bá đạo đặt ở eo của cô.
"Tổng giám đốc Đoạn, mời ngồi." Hoàng Phu Tuyệt đưa tay hướng về phía ghế đối diện nói.
Đoạn Thừa Phong không khách khí ngồi xuống, ánh mắt không chớp đặt ở trên người Thủy Băng Nhu và Hoàng Phu Tuyệt quan sát qua lại, Tiểu Nhu càng ngày càng trở nên đẫy đà rồi, xem ra càng thêm hấp dẫn, bụng cũng nhô ra rồi, kể từ lần chia tay đó, đã có rất nhiều tháng, trong lòng hắn đã rất nhiều lần khắc họa dung nhan của cô, không nghĩ tới lại gặp mặt trong tình huống này.
Đoạn thì lần này có thể hồi sinh là hoàn toàn nhờ vào Hoàng Phu Tuyệt, nhìn ánh mắt anh ta giống như không phải rất vừa lòng, chẳng lẽ là Tiểu Nhu kêu anh ta làm, cũng nghe nói cái vị Hoàng Phu Tuyệt này nổi tiếng cưng chiều vợ, chỉ cần cô ấy muốn, sợ rằng Hoàng Phu Tuyệt cũng sẽ bất chấp tất cả lấy đưa cho cô thôi.
"Đoàn tổng giám đốc tới nơi này có chuyện gì không?" Hoàng Phu Tuyệt nhàn nhạt mở miệng hỏi, Đoạn Thừa Phong đáng chết, mắt có phải là bị mù rồi hay không, không có chuyện gì sao vẫn cứ hướng về phía bảo bối của anh mà ngắm như vậy, anh biết rõ tiểu tử kia tới là không có chuyện gì tốt, hừ. . . . . . Mình giúp công ty của hắn, bọn họ không ai còn nợ ai rồi, đừng tưởng rằng anh sẽ cho hắn sắc mặt tốt nhìn.
"Ách. . . . . . Là như vậy, tôi tới cảm tạ tổng giám đốc Hoàng ." Đoạn Thừa Phong thu hồi ánh mắt nói, hiện tại hắn đại khái biết rõ chân tướng sự tình.
"Cảm tạ cũng không cần, lần trước anh đã cứu vợ yêu của tôi, hiện tại tôi giúp công ty của anh, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi." Hoàng Phu Tuyệt thản nhiên nói, nghĩ cảm tạ anh, phương pháp tốt nhất chính là đem cái ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống bảo bối của tôi thu lại, ở trong lòng Hoàng Phu Tuyệt thầm nghĩ.
"Ha ha ha. . . . . . Anh không cần để ở trong lòng, Tuyệt nói chuyện luôn luôn tương đối thẳng thắn, muốn nói cám ơn, phải là tôi cảm ơn anh mới đúng, nếu như không phải là anh, có thể tôi đã chết ở dưới sông rồi." Thủy Băng Nhu cười nói, lần trước ở trong nhà người ta còn chưa chào đã đi rồi, trong lòng vẫn rất băn khoăn.
"Không cần, chỉ là một cái nhấc tay, là điều tôi nên làm." Đoạn Thừa Phong thấy Thủy Băng Nhu nói chuyện với mình, trong lòng rất cảm động, hắn rất hân hạnh được biết cô, nếu không phải là biết cô, có lẽ hắn căn bản cũng không có cái niềm tin đó để tiếp tục tiếp nhận trị liệu, bây giờ căn bản tựu không có cachs nào khỏe mạnh như thế này ngồi đây, đây tất cả đều là công lao của người phụ nữ đang mang thai trước mặt này, sau khi gặp cô, hắn mới biết cảm giác yêu một người.
"Bà xã, ha ha há miệng ra nào." Nhìn Thủy Băng Nhu và Đoạn Thừa Phong nói chuyện, tâm Hoàng Phu Tuyệt ghen tức mãnh liệt bay lên, tay cầm lên một miếng trái cây đã cắt ra đưa tới trước miệng Thủy Băng Nhu, dịu dàng nói.
"Không cần, anh ăn đi." Thủy Băng Nhu đẩy miếng trái cây bên miệng mình tới trước mặt của Hoàng Phu Tuyệt, tiếp tục trò chuyện cùng Đoạn Thừa Phong.
"Đúng rồi, mẹ anh như thế nào? Rất lâu rồi không có có nhìn thấy bà." Thủy Băng Nhu hỏi, rất muốn sắp xếp một chút thời gian đi thăm vị thiếu phụ kia.
"Bà rất khỏe, lúc không có chuyện làm thời điểm sẽ ở nhà sắp xếp thu dọn lại nhà cửa. . . . ." Đoạn Thừa Phong liền nói thẳng một mạch tình trạng gần đây của mẹ hắn.
Thủy Băng Nhu ở một bên nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng sẽ phát ra một chút tiếng cười, Hoàng Phu Tuyệt nhìn thấy Thủy Băng Nhu cùng Đoạn Thừa Phong nói cười vui vẻ như vậy, trong lòng chua xót, mắt oán trách nhìn Thủy Băng Nhu, đều là cái người Đoạn Thừa Phong kia làm chuyện tốt, không có chuyện gì làm sao lại tới giành sự chú ý của bà xã anh, có bản lãnh tự mình đi cưới một người vợ về đi.
Nhìn tình hình này, người đàn ông ở trước mắt phải là Hoàng Phu Tuyệt rồi, vậy trong ngực anh ta chẳng lẽ là phu nhân anh ta sửng ái nhất trong lời đồn đại.
Thấy Đoạn Thừa Phong đến, trong mắt Hoàng Phu Tuyệt hơi thoáng qua không vui, chỉ là nhanh đến mức không có ai thấy rõ.
Hoàng Phu Tuyệt nhàn nhạt quan sát Đoạn Thừa Phong, gương mặt trơn bóng có thể bởi vì bị bệnh đã lâu nên có vẻ trắng nõn khác thường, lộ ra gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng; tròng mắt màu xanh dương thâm thúy, phiếm sắc màu mê người; này lông mày rậm, mũi cao thẳng, hình dạng đôi môi tuyệt mỹ, không một chút thô tục mà lại cao quý cùng ưu nhã, một đầu tóc ngắn vàng óng ánh rậm rạp cũng có loại cuồng dã làm cho người ta khó lòng kháng cự.
Đoạn Thừa Phong cái người này sao lại tới mau như vậy, anh còn chưa kịp đem bảo bối yêu quý mang về phòng, hi vọng bọn họ không cần gặp nhau.
"Tổng giám đốc Hoàng khỏe chứ ạ . . . . ." Đoạn Thừa Phong lễ phép hỏi thăm.
". . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt không có trả lời, hơi gật đầu một cái, ngăn lại lới kế tiếp của hắn, sau đó ôm Thủy Băng Nhu lên cầu thang.
Bảo bối của anh vẫn chưa có hoàn toàn ngủ say, nếu như để cô nghe thấy giọng nói của Đoạn Thừa Phong thì biết làm sao, xem ra anh vẫn là nên nhanh lên một chút đem Tiểu Nhu nhi ôm trở về phòng mới được.
"Tổng giám đốc Hoàng, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Đoạn thị Đoạn Thừa Phong, ôi. . . . . ." Đoạn Thừa Phong nhìn thấy Hoàng Phu Tuyệt gật đầu với hắn một cái, sau đó liền hướng lên lầu bước tiếp, vội vàng nói.
"Tổng giám đốc Đoạn, mời qua bên này, tổng giám đốc ôm phu nhân đi nghỉ ngơi, lập tức sẽ trở lại." Quản gia nhìn thấy ánh mắt không vui của ông chủ nhà mình, lên tiếng giải thích, vị tổng giám đốc họ Đoạn này cũng quá nóng lòng đi, thật là muốn chọc giận ông chủ rồi.
"A. . . . . . Xin lỗi!" Đoạn Thừa Phong cũng mới chỉ thấy bóng dáng cô gái trong ngực Hoàng Phu Tuyệt, cũng không biết cô ấy đã ngủ rồi, theo tình hình này, tổng giám đốc Hoàng khẳng định sẽ có ấn tượng không tốt đối với hắn, nếu đổi lại là người khác, có thể có ấn tượng tốt với cái kẻ quấy rầy giấc ngủ của người mình yêu nhất không?
Thật bất lợi, đều do hắn quá nóng lòng, mới không có nghiêm túc quan sát tình huống chung quanh.
Tổng giám đốc Đoạn, là ai vậy? Chẳng lẽ trong nhà có khách tới chơi hả ?
Thủy Băng Nhu mở mắt ra có ý dò hỏi Hoàng Phu Tuyệt chuyện gì xảy ra?
"Không có việc gì, một người tới hợp tác làm ăn mà thôi, nhắm mắt lại ngoan ngoãn đi ngủ." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng dụ dỗ, đều do cái tên Đoạn Thừa Phong này, đã đánh thức bảo bối của anh.
"Đó, lúc ăn cơm nhớ gọi em đấy, em chỉ ngủ một chút là tốt rồi." Thủy Băng Nhu mơ hồ nói, sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói này sao lại quen tai như vậy? Mặc dù Thủy Băng Nhu nói rất nhỏ, nhưng là vẫn bị hắn nghe được.
"Tiểu Nhu?" Đoạn Thừa Phong không xác định hỏi, giọng nói vửa rồi rrất giống giọng Tiểu Nhu, là hắn suy nghĩ nhiều sao? Tiểu Nhu tại sao có thể là vợ của Hoàng Phu Tuyệt đây? Đoạn Thừa Phong mất mác thầm nghĩ.
"Hả? Gì vậy?" Thủy Băng Nhu cho là Hoàng Phu Tuyệt gọi cô, vì vậy lại mở mắt ra mơ mơ màng màng hỏi lại.
"Không có gì? Em ngủ tiếp đi." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng dụ dỗ, Đoạn Thừa Phong đáng chết, muốn tìm chết!
"Tiểu Nhu, là tôi, Đoạn Thừa Phong, cô quên sao?" Đoạn Thừa Phong mang theo một tia hi vọng hướng về phía bóng lưng Hoàng Phu Tuyệt đang lên cầu thang hô lên, nếu như hắn không có nghe lầm, đó chính là giọng nói của Tiểu Nhu mặc dù hắn cũng chưa dám khẳng định rõ ràng, nhưng là hắn muốn chứng thực một chút.
"Hả? Đoạn Thừa Phong?" Thủy Băng Nhu ngẩng đầu lên nhìn về nơi phát ra tiếng gọi.
"Tiểu Nhu?!" Khi Đoạn Thừa Phong nhìn thấy dung nhan Thủy Băng Nhu lộ ra thì trong lòng không nhịn được kích động, nhưng vừa nhìn thấy giờ phút này cô đang ở trong ngực Hoàng Phu Tuyệt, đôi mắt hắn chợt mờ đi.
"Ah. . . . . . Đoạn Thừa Phong? Làm sao anh lại ở đâyày? Tuyệt, mau buông em xuống." Trong nháy Thủy Băng Nhu chợt thanh tỉnh, nói với Hoàng Phu Tuyệt.
"Không được, em hiện tại nên đi ngủ rồi." Hoàng Phu Tuyệt bá đạo nói, đáng chết, đều do tên Đoạn Thừa Phong kia, hừ. . . . . . Lại dám có ý đồ quyến rũ phụ nữ đã có chồng, thật là đáng chết.
"Hiện tại em còn chưa có muốn ngủ, rất lâu rồi em không có gặp lại Đoạn Thừa Phong, em có lời muốn hỏi anh ấy, anh mau buông em xuống có được hay không?" Thủy Băng Nhu làm nũng, người ta là ân nhân cứu mạng của cô, nhìn thấy đến cả cái bắt chuyện cũng không làm được, chẳng phải là rất thất lễ hay sao, chỉ là ông xã nhà cô hình như là rất thích ghen, nếu không đã biết rõ Đoạn Thừa Phong sắp đến còn phải dụ dỗ cô đi ngủ.
"Được rồi! Chỉ có thể nói một lát thôi, lát nữa phải ngoan ngoãn đi ngủ." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói, nếu là anh vẫn ngăn cản cô làm việc cô thích, một ngày nào đó cô sẽ chịu không nổi, cho nên dù anh vẫn còn thấy rất ghen tuông, cũng sẽ nhịn được, để cho cô có thể tự do tự tại làm việc mà cô thích.
"Hi hi hi. . . . . . Vẫn biết Tuyệt đối với em là tốt nhất." Thủy Băng Nhu cười nói, đặt một nụ hôn nhẹ như lông hồng trên gò má của anh.
Mặt Hoàng Phu Tuyệt nhu tình mật ý nhìn Thủy Băng Nhu, sau đó trong mắt mang theo nụ cười tựa như khiêu khích nhìn về phía Đoạn Thừa Phong giống như bị thương đang đứng dưới bậc thang.
Hừ. . . . . . Đây chính là bi ai anh đáng phải chịu, bảo bối chỉ là của một mình tôi, đau lòng thì sao, nếu là vừa rồi anh làm như không thấy, chẳng phải là sẽ không đau lòng như vậy sao, tự làm tự chịu, ở trong lòng Hoàng Phu Tuyệt thầm nghĩ.
Đúng nha, cô ấy đã lập gia đình, hơn nữa đứa bé cũng đều đã có, mình tại sao không nghĩ thông, tại sao thời điểm nhìn thấy cô ấy nũng nịu với Hoàng Phu Tuyệt, trong lòng của mình sẽ rất đau, cô ấy hôn chính là chồng của cô ấy, mình lấy tư cách gì mà đau lòng.
Thủy Băng Nhu vừa thấy Đoạn Thừa Phong không được tự nhiên nhìn bọn họ, khuôn mặt nhỏ bé trong nháy mắt ‘bùm’ một cái đỏ lựng, hỏng bét, người ngoài vẫn đang ở đây, Thủy Băng Nhu xấu hổ vùi mặt vào trong lồng ngực Hoàng Phu Tuyệt, cô đâu có biết cô hành động như vậy khiến người đàn ông đứng ở dưới lầu kia nhìn thấy lòng đã đau đến mức tận cùng.
"Ha ha ha. . . . . ." Thấy hành động ẩn núp của Thủy Băng Nhu như vậy, Hoàng Phu Tuyệt không khống chế được cười nhẹ ra tiếng, vào lúc này bảo bối của anh mới biết xấu hổ, mới vừa vẫn còn rất to gan hôn anh đấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thủy Băng Nhu nghe được tiếng cười của Hoàng Phu Tuyệt, tựa như oán giận thụi nhẹ vào lồng ngực của anh, còn dám cười, nếu không phải là do anh quá bá đạo, lại thích ăn dấm, cô sao có thể mất mặt như vậy ngay trước mặt người ngoài.
Hoàng Phu Tuyệt ôm Thủy Băng Nhu từ cầu thang đi xuống, đi tới đại sảnh nơi mới khe khẽ đặt cô ngồi ở trên ghế sofa, Đoạn Thừa Phong quyết tâm áp chặt chua xót trong lòng lại, đi theo bước chân của Hoàng Phu Tuyệt đi vào trong đại sảnh.
Hoàng Phu Tuyệt đặt Thủy Băng Nhu ngồi xong, mới ngồi xuống bên cạnh cô, tay bá đạo đặt ở eo của cô.
"Tổng giám đốc Đoạn, mời ngồi." Hoàng Phu Tuyệt đưa tay hướng về phía ghế đối diện nói.
Đoạn Thừa Phong không khách khí ngồi xuống, ánh mắt không chớp đặt ở trên người Thủy Băng Nhu và Hoàng Phu Tuyệt quan sát qua lại, Tiểu Nhu càng ngày càng trở nên đẫy đà rồi, xem ra càng thêm hấp dẫn, bụng cũng nhô ra rồi, kể từ lần chia tay đó, đã có rất nhiều tháng, trong lòng hắn đã rất nhiều lần khắc họa dung nhan của cô, không nghĩ tới lại gặp mặt trong tình huống này.
Đoạn thì lần này có thể hồi sinh là hoàn toàn nhờ vào Hoàng Phu Tuyệt, nhìn ánh mắt anh ta giống như không phải rất vừa lòng, chẳng lẽ là Tiểu Nhu kêu anh ta làm, cũng nghe nói cái vị Hoàng Phu Tuyệt này nổi tiếng cưng chiều vợ, chỉ cần cô ấy muốn, sợ rằng Hoàng Phu Tuyệt cũng sẽ bất chấp tất cả lấy đưa cho cô thôi.
"Đoàn tổng giám đốc tới nơi này có chuyện gì không?" Hoàng Phu Tuyệt nhàn nhạt mở miệng hỏi, Đoạn Thừa Phong đáng chết, mắt có phải là bị mù rồi hay không, không có chuyện gì sao vẫn cứ hướng về phía bảo bối của anh mà ngắm như vậy, anh biết rõ tiểu tử kia tới là không có chuyện gì tốt, hừ. . . . . . Mình giúp công ty của hắn, bọn họ không ai còn nợ ai rồi, đừng tưởng rằng anh sẽ cho hắn sắc mặt tốt nhìn.
"Ách. . . . . . Là như vậy, tôi tới cảm tạ tổng giám đốc Hoàng ." Đoạn Thừa Phong thu hồi ánh mắt nói, hiện tại hắn đại khái biết rõ chân tướng sự tình.
"Cảm tạ cũng không cần, lần trước anh đã cứu vợ yêu của tôi, hiện tại tôi giúp công ty của anh, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi." Hoàng Phu Tuyệt thản nhiên nói, nghĩ cảm tạ anh, phương pháp tốt nhất chính là đem cái ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống bảo bối của tôi thu lại, ở trong lòng Hoàng Phu Tuyệt thầm nghĩ.
"Ha ha ha. . . . . . Anh không cần để ở trong lòng, Tuyệt nói chuyện luôn luôn tương đối thẳng thắn, muốn nói cám ơn, phải là tôi cảm ơn anh mới đúng, nếu như không phải là anh, có thể tôi đã chết ở dưới sông rồi." Thủy Băng Nhu cười nói, lần trước ở trong nhà người ta còn chưa chào đã đi rồi, trong lòng vẫn rất băn khoăn.
"Không cần, chỉ là một cái nhấc tay, là điều tôi nên làm." Đoạn Thừa Phong thấy Thủy Băng Nhu nói chuyện với mình, trong lòng rất cảm động, hắn rất hân hạnh được biết cô, nếu không phải là biết cô, có lẽ hắn căn bản cũng không có cái niềm tin đó để tiếp tục tiếp nhận trị liệu, bây giờ căn bản tựu không có cachs nào khỏe mạnh như thế này ngồi đây, đây tất cả đều là công lao của người phụ nữ đang mang thai trước mặt này, sau khi gặp cô, hắn mới biết cảm giác yêu một người.
"Bà xã, ha ha há miệng ra nào." Nhìn Thủy Băng Nhu và Đoạn Thừa Phong nói chuyện, tâm Hoàng Phu Tuyệt ghen tức mãnh liệt bay lên, tay cầm lên một miếng trái cây đã cắt ra đưa tới trước miệng Thủy Băng Nhu, dịu dàng nói.
"Không cần, anh ăn đi." Thủy Băng Nhu đẩy miếng trái cây bên miệng mình tới trước mặt của Hoàng Phu Tuyệt, tiếp tục trò chuyện cùng Đoạn Thừa Phong.
"Đúng rồi, mẹ anh như thế nào? Rất lâu rồi không có có nhìn thấy bà." Thủy Băng Nhu hỏi, rất muốn sắp xếp một chút thời gian đi thăm vị thiếu phụ kia.
"Bà rất khỏe, lúc không có chuyện làm thời điểm sẽ ở nhà sắp xếp thu dọn lại nhà cửa. . . . ." Đoạn Thừa Phong liền nói thẳng một mạch tình trạng gần đây của mẹ hắn.
Thủy Băng Nhu ở một bên nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng sẽ phát ra một chút tiếng cười, Hoàng Phu Tuyệt nhìn thấy Thủy Băng Nhu cùng Đoạn Thừa Phong nói cười vui vẻ như vậy, trong lòng chua xót, mắt oán trách nhìn Thủy Băng Nhu, đều là cái người Đoạn Thừa Phong kia làm chuyện tốt, không có chuyện gì làm sao lại tới giành sự chú ý của bà xã anh, có bản lãnh tự mình đi cưới một người vợ về đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro