Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 105

Quân Tử Hữu Ước

2024-11-11 23:33:09

Bên trong phòng bệnh VIP của bệnh viện, ngón tay của Thủy Băng Nhu khe khẽ động đậy, sau đó đôi mắt cũng từ từ mở ra mờ mịt.

Nơi này? Nơi này là. . . . . . Bệnh viện? Cô nhơ lúc đó cô đang ở trong phòng sinh bảo bảo, bị khó sinh, lúc đó Hoàng Phu Tuyệt liều mạng nói muốn bảo vệ người mẹ, người đàn ông đáng yêu đó của cô lần đầu tiên khóc, cô sau đó liều mạng tới cuối cùng cũng sinh ra được đứa bé xong liền ngất xỉu, đứa bé kia đâu? Con của cô bay giừo đang ở đâu? Có bình an hay không? Trong đầu Thủy Băng Nhu thoáng qua gấp gáp và nghi hoặc.

Cô giật giật thân thể chuẩn bị đứng lên tìm con, con của cô bây giờ còn không biết sống hay chết? Càng nghĩ lại càng gấp gáp hơn.

Giật giật thân thể, phát hiện giống như có cái gì đó đè lên tay cô, cô đảo mắt nhìn lại, thì ra là Hoàng Phu Tuyệt nằm gục ở bên giường ngủ thiếp đi, mà tay tay của cô lúc này bị anh nắm chặt, mười ngón tay đan xen lại với nhau, nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Thủy Băng Nhu không có cảm động là giả, vô luận anh ước ao thế nào có một gia đình huyết mạch tương thông, nhưng khi phải đứng giữa cô và con, anh dứt khoát lựa chọn cô, không chút do dự, huống chi người đàn ông như một thiên thần này lại bởi vì cô sinh đứa trẻ có thể gặp nguy hiểm mà phát khóc rồi.

Thủy Băng Nhu nhẹ nhàng đẩy mười đầu ngón tay đàn đan xen vào nhau của cô và anh ra, ngồi dậy chuẩn bị rời giường đi tìm bảo bảo.

Mặc dù động tác của cô đã rất nhẹ, nhưng là vẫn không cẩn thận làm người đàn ông tỉnh giấc.

"Ừm. . . . . . Bảo bối, em rốt cuộc đã tỉnh rồi hả? Có chỗ nào không thoải mái hay không?" Hoàng Phu Tuyệt nâng đầu nhỏ của Thủy Băng Nhu giống như đang nâng đầu niu một bảo bối quan trọng nhất thế gian, lo lắng hỏi.

"Em không sao, bảo bảo. . . . . . Bảo bảo của chúng ta bây giờ đang ở đâu? Nó có bình an không? Em muốn đi tìm con." Thủy Băng Nhu khẩn trương nói, từ khi tỉnh lại đến bây giờ cô đều chưa có nhìn thấy bảo bảo, không phải là thật sự đã xảy ra chuyện chứ? Ngàn vạn lần không được giống như cô nghĩ, nếu không cô không có cách nào chịu được sự thực dạng này, dù sao tiểu bảo bảo đó cũng đã sống ở bụng của cô hơn chín tháng rồi, đương nhiên là đã phải có tình cảm sâu đậm, cô động thân muốn rời giường.

"Đừng động, em vừa mới sinh, cần nghỉ ngơi cho thật tốt, bảo bảo hiện tại không có chuyện gì, không cần lo lắng, con đang ở trong phòng trẻ, ngoan, trước tiên em cứ nằm xuống cái đã." Hoàng Phu Tuyệt ôm cô dụ dỗ, tỉ mỉ đắp kín mền cho cô.

"Thật không có chuyện gì chứ?" Thủy Băng Nhu không yên tâm hỏi, chẳng lẽ anh nói vậy chỉ để lừa gạt cô thôi sao?

"Dĩ nhiên không có việc gì, tiểu tử kia vô cùng khỏe mạnh, nếu như em ngoan ngoãn nghe lời nghỉ ngơi, anh sẽ kêu y tá ôm con tới cho em nhìn một chút." Hoàng Phu Tuyệt gẩy gảy lỗ mũi khéo léo của cô, cưng chìu nói, hừ. . . . . . Tiểu tử kia vừa sinh ra liền chiếm toàn bộ lực chú ý của mẹ nó.

"Tiểu tử kia? Là một bé trai sao? Nhìn nó có dễ nhìn hay không?" Thủy Băng Nhu mặt cười hạnh phúc hỏi, cô bây giờ rất muốn xem bảo bảo của cô và Hoàng Phu Tuyệt, không biết là sẽ giống ai nhiều hơn một chút? Con trai, có lẽ giống anh ấy hơn! Nếu không anh ấy đã không có có cái dáng vẻ ghen tuông đó, thầm nghĩ đến chỗ này, Thủy Băng Nhu khẽ mỉm cười.

"Đẹp mắt, đương nhiên ưa nhìn, bảo bối của anh sinh ra bảo bảo đương nhiên là đẹp mắt nhất trên thế giới, anh cứ nghĩ tại sao lúc trước ở trong bụng lại nghịch ngợm như vậy, thì ra là đứa con, lại chỉnh cho bảo bối của anh cực khổ đến như vậy, nhind xem về sao anh dọn dẹp hắn ra sao." Hoàng Phu Tuyệt làm bộ hung tợn nói.

"Anh dám? Anh mà dám dọn dẹp thằng bé, em liền không để ý tới anh." Thủy Băng Nhu chu môi nói, mặc dù biết anh ấy cũng sẽ không nỡ làm tổn thương tiểu bảo bảo, cô vẫn không nhịn được nói ra những lời này.

"Không dám, ông xã về sau cũng không dám làm gì với bảo bảo nữa, bà xã, không thể không để ý tới anh, em phải đồng ý với anh đấy." Hoàng Phu Tuyệt uất ức nói, anh biết bảo bối yêu quý của anh luôn luôn thích mềm không thích cứng, cho nên anh càng giả bộ đáng thương, cô sẽ càng dễ thỏa hiệp.

"Hừ. . . . . . Nhớ kỹ lời anh nói đó!" Thủy Băng Nhu đối với biểu hiện của anh trong lòng cười nghiêng ngửa, chỉ là trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào, một bộ dáng vẻ như đang ban ơn lớn cho Hoàng Phu Tuyệt Thiên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đúng, đúng, bà xã tốt nhất." Hoàng Phu Tuyệt khoe trương nói, chỉ cần bà xã vui vẻ, buổi tối anh mới không cần phải ngủ ở thư phòng.

"Miệng lưỡi trơn tru! Em muốn nhìn bảo bảo." Thủy Băng Nhu làm nũng nói, hiện tại thật không thể tin được cô đã làm mẹ, hiện tại cô còn chưa tới mười chín tuổi, còn là một đứa bé đó, cũng đã là một người mẹ, nói không ra là cái cảm giác gì, chỉ là có chút cảm động cùng không thể tưởng tượng nổi.

"Được, anh đi ôm nó tới đây, còn em, hiện tại liền ngoan ngoãn nằm ở trên giường, không thể tùy tiện xuống giường, có biết hay không? Nếu không sẽ làm tổn hại thân thể." Hoàng Phu Tuyệt không yên tâm dặn dò, nghỉ ngơi sau khi sinh là vô cùng quan trọng.

"Biết rồi,em cũng không phải là đứa bé, anh mau đi đi!" Thủy Băng Nhu bất đắc dĩ trợn mắt, anh ấy có phải quá dài dòng hay không, ha ha ha. . . . . . Chỉ là cô rất ưa thích anh đối với cô dài dòng.

"Chờ anh!" Hoàng Phu Tuyệt giúp cô chỉnh lại chăn cho tốt, cưng chìu hôn lên trán cô một cái hôn thâm tình, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Bên trong phòng trẻ sơ sinh, mấy y tá đang chăm sóc các em bé, cả căn phòng ngập tràn tiếng khóc của trẻ thơ.

"Ai. . . . . . Mọi người nhìn xem, đây là bảo bảo hôm nay vừa sinh ra, thật đáng yêu đó." Một y tá trẻ thở dài nói.

"Không đơn thuần chỉ là đáng yêu, hơn nữa còn rất nghe lời, từ ra đời đến bây giờ chỉ khóc có duy nhất một lần, không giống mấy bạn nhỏ khác, thật là một cậu nhóc khiến cho người ta yêu thương" Một người y tá khác nói.

“A, các cô hôm nay có nghe nói không? Toàn bộ khoa phụ sản của bệnh viện đều xuất động đến cửa bệnh viện chờ một phụ nữ có thai! Không biết là phu nhân nhà ai, thậm chí lại bày trận thế như vậy, thật là hâm mộ chết người nha." Bên cạnh một y tá đi tới xen vào nói.

"Chuyện lớn như vậy đã sớm nghe nói, hơn nữa nghe nói là khó sinh, vị tiên sinh kia không chút do dự nói muốn bảo vệ người mẹ, hiện tại đàn ông có tiền có thế làm gì còn có người có tình có nghĩa như vậy, vị phu nhân kia thật là tốt phúc, à, cậu bé ngoan nhất này chính là cô ấy sinh ra." Một y tá nói.

"Thật sai, oa, rất tuyệt nha." Toàn bộ y tá cũng kích động nói.

Hoàng Phu Tuyệt đi tới phòng trẻ sơ sinh liền nhìn đến tình huống như thế, bên trong y tá xì xì xầm xầm nói chuyện không ngừng.

Bóng dáng cao lớn của Hoàng Phu Tuyệt vừa vào đến phòng trẻ liền lập tức bị những y tá khác phát hiện, tất cả đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, trong mắt của anh thoáng qua một tia chán ghét, trừ Thủy Băng Nhu ra, anh vô cùng không thích những người khác dùng loại ánh mắt ái mộ này nhìn anh, nhìn vậy sẽ khiến cho anh cảm thấy chán ghét.

Hoàng Phu Tuyệt không để ý đến ánh mắt của đám y tá kia, bước nhanh tới trước mặt tiểu bảo bảo dán nhãn tên của anh, đưa tay muốn ôm lấy đứa trẻ, ai ngờ bị một vị y tá ngăn lại.

"Tiên sinh, ngại quá, không có sự cho phép, trẻ ở phòng này là không thể bế đi được." Một y tá phục hồi tinh thần lại, đỏ mặt nói với Hoàng Phu Tuyệt, mặc dù anh ta là một đại suất ca, nhưng là quy định cũng không thể quên, huống chi đứa trẻ anh ta muốn ôm là kim quý, cô cũng không dám để xảy ra một chút sơ suất nào, nếu không chén cơm của cô khó mà giữ được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoàng Phu Tuyệt không có nói lời nào, trừ ở trước mặt Thủy Băng Nhu, anh luôn luôn không thích nói nhiều, mắt lạnh nhìn y tá đó một cái, sau đó ôm đứa bé đi ra phía ngoài.

Cô ý ta đó không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là gọi một người y tá khác đi tìm viện trưởng tới đây, mà bản thân cô liền chạy theo phía sau Hoàng Phu Tuyệt.

"Oa. . . . . . Cô thấy không? Cái người đàn ông đẹp trai vừa rồi ôm đứa bé đi đó, cô nói xem anh ta liệu có thể chính là cái người đàn ông có tình có nghĩa kia hay không?" Một y tá còn ở lại trong phòng trẻ nói.

"Không biết, đi, nhanh đi tìm viện trưởng tới đây, nếu là hắn anh ta ôm nhần đứa bé, chén cơm của chúng ta cũng phải đi theo mất thôi, cô đừng có quên, cha của tiểu bảo bảo đó chính là một người có quyền thế." Một y tá khác lôi kéo cô nói.

Hoàng Phu Tuyệt hiện tại chỉ muốn nhanh một chút đi gặp bà xã thân yêu của anh, cho nên căn bản không có thời gian để ý tới y tá đi theo phía sau.

Hoàng Phu Tuyệt cẩn thận ôm bảo bảo đi vào phòng bệnh VIP, nhìn thấy Thủy Băng Nhu khéo léo nằm ở trên giường, trong mắt thoáng qua một nụ cười.

Nhìn thấy Hoàng Phu Tuyệt ôm đứa bé đi vào một phòng bệnh VIP, trong lòng y tá thoáng qua nghi hoặc, lập tức gọi điện thoại thông báo cho đồng nghiệp của cô.

"Tuyệt, anh đã về rồi! Bảo bảo, để em xem một chút." Thủy Băng Nhu đè nén mừng như điên xuống, kích động nói.

"Đừng động, anh ôm tới cho em xem." Hoàng Phu Tuyệt ôm tiểu bảo bảo bước nhanh tới bên người Thủy Băng Nhu, đặt bảo bảo vào trong ngực của cô, sau đó ngồi ở bên giường nhìn cô.

"Oa. . . . . . Bảo bảo của chúng ta thật đáng yêu đó! Anh xem, nó đang cười với em này." Thủy Băng Nhu vui mừng nói.

Bảo bảo mặt tròn vo, hồng hồng, da đặc biệt bóng loáng, làm cho người ta yêu thích không buông tay, con ngươi đen láy, như ngọc thạch đen, cực kỳ xinh đẹp, nhất là trong nháy mắt nhìn thấy Thủy Băng Nhu, khóe miệng cười vui vẻ, tay không ngừng hua hua, giống như biết người trước mắt này là mẹ hắn vậy.

Những đứa bé khác mới sinh không phải là thích ngủ sao? Thế nào con trai của nhà mình có tinh thần như vậy, Thủy Băng Nhu giống như phát hiện vùng đất mới, cười vui vẻ, vậy mà một người đàn ông ngồi ở bên cạnh nhìn thấy bà xã yêu quý của nhà hắn nhìn bảo bảo cười đến toàn tâm toàn ý như vậy, trong lòng có thể ăn dấm rồi.

"Ngoan á..., hiện giờ bảo bảo còn nhỏ đã nhìn thấy rồi, có phải là em nên nghỉ ngơi rồi hay không?" Hoàng Phu Tuyệt muốn đoạt lấy tiểu bảo bảo từ trong tay cô, cấm chỉ bảo bảo chiếm toàn bộ lực chú ý của cô.

"Không cần, em nhìn còn chưa đủ? Đúng rồi, anh đặt tên cho bảo bảo rồi sao?" Thủy Băng Nhu chu môi nói, tâm tình của cô nhìn thì chính là toàn bộ đều đặt trên mình tiểu bảo bảo, không có phát hiện người đàn ông bên cạnh có gì đó không thích hợp.

"Cái này. . . . . . Dĩ nhiên có rồi, em thue nghe xem tên bảo bảo như vậy có dễ nghe hay không nhé?" Hoàng Phu Tuyệt quỷ dị nói, đây chính là cô hội tốt nhất để anh kéo lực chú ý của bà xã về trên người mình, anh đương nhiên muốn quý trọng nó rồi, mặc dù đến hiện tại, anh chưa bao giwof nghĩ đặt tên cho tiểu bảo bảo này, nhưng là vì kéo lực chú ý của bà xã về phía mình, anh có thể dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào nha.

"Thật sao, nói nghe một chút xem." Thủy Băng Nhu nhất thời vô cùng kích động nói, trước kia nhìn anh ấy có vẻ không mấy để ý tới đứa bé, còn cho là anh ấy ngoại trừ mình ra cũng sẽ không để ý những người khác, không nghĩ tới anh lại vì bảo bảo mà lựa chon một cái tên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Số ký tự: 0