Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
Chương 92
Quân Tử Hữu Ước
2024-11-11 23:33:09
Hôm nay, toàn thể nhân viên trên dưới Tập đoàn Thánh Hoàng đều run run rẩy rẩy mà làm việc, không người nào dám lớn tiếng nói một câu, bởi vì tổng giám đốc đã lâu không xuất hiện nay đột nhiên xuất hiện chưa nói, hơn nữa sắc mặt của anh ta vô cùng kém, lúc họp không phải là tinh thần phiêu du đâu đó, thì chính là đem nhân viên cao cấp chửi mắng một trận, toàn bộ phương án nghiên cứu hầu như đều bị anh ta bác bỏ hết.
Toàn bộ nhân viên cao cấp ở trong phòng họp đều bị hơi thở mạnh cường đại của Hoàng Phu Tuyệt làm cho toát mồ hôi lạnh, ở trong lòng bọn họ vẫn cầu nguyện hội nghị nhanh kết thúc một chút, vậy nên, trời cao tựa hồ như nghe thấy thỉnh cầu của bọn họ, Hoàng Phu Tuyệt đột nhiên lên tiếng.
"Tôi hi vọng ngày mai có thể nhìn thấy một phương án ra hồn một chút!" Hoàng Phu Tuyệt mặt không vẻ gì nói xong câu đó, sau đó liền lao thẳng về phòng làm việc.
Trong phòng họp, sau khi mọi người thấy Hoàng Phu Tuyệt đi ra ngoài, toàn bộ mới thở ra một hơi, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Ai yêu, không được, tôi muốn đi toilet trước đã, mới vừa rồi thật khiến tôi gấp quá." Một nhân viên cao cấp lập tức chạy ra khỏi phòng họp.
"Ai. . . . . . Đây đã là phương án tốt nhất chúng ta xây dựng nên, tổng giám đốc sao còn không hài lòng, dù sao chúng ta cũng không phải là toàn bộ đều cơ trí giống như tổng giám đốc."
"Ah. . . . . . Anh nói xem, không phải tổng giám đốc mới vừa kết hôn sao? Hơn nữa nghe nói tâm tình của anh ấy gần đây nhất định tốt, thế nào đột nhiên liền phát hỏa lớn như vậy chứ?"
"Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai, theo tôi thấy, khẳng định tin tình báo sai lầm, chuyện có lẽ có liên quan đến phu nhân tổng giám đốc, nếu không anh ấy ở nhà đang tốt như thế, sao đột nhiên đi tới công ty liền nổi giận cơ chứ, ai. . . . . . Thật khổ cực cho cái đám nhân viên cấp dưới như chúng ta."
"Tuyệt đối không thể nào có liên quan tới phu nhân, anh không có nhìn thấy tổng giám đốc sủng ái phu nhân tới mức nào à, giữa bọn họ làm sao có thể sẽ có vấn đề đây, không nói, không nói, làm việc đi!"
Một đám nhân sĩ cao cấp lắc đầu đi ra khỏi phòng họp.
*
Ngón tay thon dài sạch sẽ như nghệ sĩ piano của Hoàng Phu Tuyệt, nhẹ nhàng bỏ xấp tài liệu vừa xem trên tay sang bên, duy trì vẻ mặt tuấn lãng, nhìn thấy bạn tốt Lạc Tân Thần, vốn là biểu tình phiền não lộ ra ôn hòa, mặc dù là rất rất nhạt, nhưng đó cũng là ở trước mặt một người khác ngoài Thủy Băng Nhu lộ ra một chút biểu tình.
Dáng dấp anh rất cao, có đến 1 mét 90, vóc người cao lớn, nhưng một chút cũng không lộ ra vẻ gầy yếu, phía dưới áo sơ mi trắng là bắp thịt rắn chắc cùng lồng ngực nở nang, nam người mẫu đẹp trai đứng bên cạnh anh cũng hơi có vẻ thất sắc, bởi vì bọn họ thiếu mất cái khí thế thống trị một phương cùng ánh mắt cơ trí đó của Hoàng Phu Tuyệt.
"Nghe nói Hoàng tổng của chúng ta hôm nay tâm tình rất không tốt, xin cho tôi tò mò chút, là nguyên nhân gì khiến cho Hoàng tổng của chúng ta lại trở nên phiền não như vậy đây? Sẽ không phải là chị dâu lại đem cậu cách chức đến thư phòng đi ngủ chứ? Ha ha ha. . . . . . . Hay là lại có cái tên đàn ông không biết sống chết nào đó lại muốn theo đuổi chị dâu? Đó, tôi hiểu rồi, nhất định là chị dâu rời nhà đi ra ngoài. . . . . . ." (Anh này đoán như thần) Lạc Tân Thần đi đến ghế sa lon nhập khẩu bên cạnh ngồi xuống, cười nói đùa, hoàn toàn không có nhìn thấy người đàn ông ngồi trước bàn làm việc sắc mặt càng ngày càng thúi, bạn tốt mà sắc mặt không tốt, khẳng định có liên quan đến chị dâu.
Hai chân thon dài thoải mái nâng lên bắt chéo lên nhau, tuy rằng là như thế, không chút nào mất đi hình tượng công tử gia đình giàu có, ngược lại tác phong có vẻ nhanh nhẹn, toàn bộ tạo hình được ban tặng của anh ta: bóng dáng anh tuấn tiêu sái, sống mũi rất thẳng treo một gọng mắt kính mới, mắt kiếng trong vắt không giấu được đôi con ngươi thâm thúy, giống như nhìn thấu tất cả thế gian, những thứ này đều là thứ những thiếu nữ đương thời đeo đuổi.
"Chỉnh người cũng phải có hiệu suất có được hay không, ngày ngày bày ra cái bộ mặt thối thuyết giảng, bọn họ không sợ hãi cậu, tôi còn ngại phiền phải nhìn thấy cái vẻ mặt ấy, cậu không nhìn thấy cả công ty đều vì đại khí lớn của cậu áp xuống mà sống không yên rồi sao? Làm ơn, tích chút đức đi!" Lạc Tân Thần ngồi lui về phía sau, ưu nhã uống trà do vị thư kí nơm nớp lo sợ đưa vào.
"Cậu rất nhàn tản, sản nghiệp ở bên Châu Phi liền giao cho cậu phụ trách." Hoàng Phu Tuyệt cắn răng nghiến lợi nói, người này là cái tên bạn xấu xa, ngày ngày mang ánh mắt hả hê nhìn anh, tiểu tử này gắn camẻa trong nhà anh sao? Thế nào rõ ràng chuyện gia đình anh như vậy, thật sự là tức chết anh mà.
"Ai. . . . . . . Đừng nha, huynh đệ, tôi chỉ tùy tiện nói một chút, tùy tiện nói một chút, lão ngài chớ để ở trong lòng nha, không, không —— ngài vô cùng trẻ tuổi. . . . . . ." Lạc Tân Thần nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo này của Hoàng Phu Tuyệt, nhất thời sửa lại miệng, lắp bắp nói.
Anh ta cũng không có quên người bạn này ghét nhất người khác nói cậu ta già rồi, bởi vì chị dâu vừa mới 18 như một đóa hoa nha, thế nhưng cậu ta lại đã ba mươi rồi, cái tên đàn ông siêu cấp biến thái này sợ chị dâu vứt bỏ cậu ta, mà đi thích nam thanh niên cùng lứa, cậu ta bây giờ có thể coi là điển hình nô lệ của vợ.
Hôm nay thế nào không cẩn thận đụng vào họng súng đang lên nòng như vậy, chẳng lẽ anh thật muốn đi Châu Phi đối mặt những với những thứ heo Châu phi kia sao, vậy kế hoạch săn vợ của anh làm thế nào? Anh đã quyết định phải sớm một chút tìm ra chân mệnh thiên nữ của anh, ông trời nha, tha cho tôi đi! trong lòng Lạc Tân Thần âm thầm cầu khẩn.
"Không có thương lượng!" Hoàng Phu Tuyệt một lời cự tuyệt.
"Ông trời nha, cứu cứu tôi đi! Thế nào người đàn ông được người giải cứu lại vẫn khó đối phó như vậy?" Lạc Tân Thần mặt vô tội nhìn Hoàng Phu Tuyệt nói, giống như nàng dâu bị Hoàng Phu Tuyệt ngược đãi vậy.
Mặc dù vẻ mặt Lạc Tân Thần là một bộ miễn cưỡng như vậy, nhưng là trong lòng của anh ta vẫn có tuyệt chiêu, chỉ cần cầu chị dâu đảm đương thuyết khách, anh cũng cũng không tin vị bạn tốt này sẽ bắt anh đi Châu phi ngắm heo Châu phi, chị dâu ra tay, vĩnh viễn không ưu phiền nha!
". . . . . . . . ."
Không bao lâu, bọn họ liền tiến vào vấn đề chính, cũng liền sửa đổi bộ phận hơi làm thảo luận, nội dung cùng trước không sai biệt lắm, khác biệt lớn nhất là hai công ty cuối cùng đấu thầu điều giảm giá tiền, loại dùng giá cả để giành công trình này không chỉ giảm một chút mà là rất nhiều.
"Tổng giá của Dư thị giảm. . . . . . có tới 4%, nhìn bộ dáng bọn họ thật sự rất muốn thắng thầu." Con ngươi Hoàng Phu Tuyệt khẽ chuyển coi như trầm xuống một chút.
"Cái người này nhanh như vậy liền tính ra, hại tôi đến cả cơ hội biểu hiện cũng không có, thiệt là." Lạc Tân Thần ai oán nói.
"Có như vậy còn tính không ra, vậy tôi đây còn ra cái gì?" trên mặt Hoàng Phu Tuyệt mang vẻ tự tin hơn người.
"Thật muốn biết chuyện gì mới khiến cậu cảm thấy khó khăn." Lạc Tân Thần nửa đùa nửa thật nói.
Người ta nói gây dựng sự nghiệp rất khó khăn, thật ra thì gìn giữ cái đã có lại càng không dễ dàng, nếu là muốn càng tiến một bước phát dương quang đại (phát huy, làm rạng rỡ truyền thống), lại càng khó, nhưng Hoàng Phu Tuyệt làm được.
Anh ta tuổi còn rát trẻ liền sáng lập tập đoàn Thánh Hoàng và “Ám Dạ”, chẳng những đem chuyện lớn nhỏ sự nghiệp quản được một cách thuyết phục, càng tích cực mở rộng bản đồ sự nghiệp.
Đàm luận công việc cơ bản cũng đã xong, anh cũng liền nên lui xuống, xem ra cậu ta muốn đi tìm chị dâu nhỏ, nếu không anh thật sẽ bị cách chức đến Châu Phi đi, chân mệnh thiên nữ của anh rất có thể bỏ rơi anh mà tiến nhập vào lồng ngực một người khác, anh muốn ở trước đó tìm được cô ấy mới được, chỉ là biển người mịt mờ, chân mệnh thiên nữ của anh đến tột cùng là vị nào chứ, thật khó tìm nha.
"Không sao, tôi đi liền, đúng rồi, sắc mặt không cần khó coi như vậy nha, dù sao tuổi cũng một xấp dầy rồi, còn như vậy, nếp nhăn của cậu cũng muốn mọc ra rồi, cẩn thận chị dâu không nhớ cậu, ha ha ha ha. . . . . . . ." Thời điểm Lạc tân Thần ra tới cửa liền cười to nói, sau đó nhanh chóng biến khỏi hiện trường.
"Thư ký Âu Dương, cô xác định bây giờ muốn đi vào sao?" Lạc Tân Thần vừa đi ra phòng làm việc cười hỏi.
"Đúng vậy, Phó tổng giám đốc Lạc." Âu Dương Tĩnh bưng một ly cà phê nóng đang muốn đi vào phòng làm việc.
"Ha ha ha. . . . . . Tôi đề nghị cô lúc này khoan hãy đi vào, ly cà phê này trước hết cho tôi đi!" Lạc Tân Thần cười cầm ly cà phê trong tay cô ấy nói, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Âu Dương Tĩnh sững sờ ngốc tại chỗ, tổng giám đốc không phải đã cùng ý trung nhân của anh ấy kết hôn rồi sao? Thế nào tâm tình còn có thể không tốt đây? Không khí cả công ty chính là đang lâm vào trạng thái gay cấn, cô lắc đầu một cái, sau đó đi về phía bàn làm việc của mình.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại bóng dáng của Hoàng Phu Tuyệt, anh vẫn mất hồn nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn làm việc.
Đã có hơn hai giờ, không biết bảo bối của anh lúc nào thì mới có thể gọi điện thoại cho anh, gọi anh đi đón cô về nhà, anh đã đợi không nổi rồi, anh hận không được mỗi thời mỗi khắc ôm lấy cô vào trong ngực, hung hăng hôn đôi môi đỏ mọng nũng nịu của cô
Chẳng lẽ trong nhà Lý Hiếu Huyên tốt chơi như vậy? khiến cho cô ấy quên cả về nhà sớm, Hoàng Phu Tuyệt không biết phải làm sao nghĩ thầm, nhưng còn biện pháp nào đâu, anh từng nói muốn thử cho cô một chút không gian riêng, bây giờ căn bản thì không thể đổi ý, chỉ là cũng may, anh có thời gian cả đời để giữ cô bên cạnh.
*
Thủy Băng Nhu ở trong nhà Lý Hiếu Huyên cơm nước xong xuôi, lại cùng Lý cha, Lý mẹ hàn huyện cả một ngày, sau khi ăn cơm xong một nhà bốn người ngồi ở trong phòng khách ăn trái cây, không khí vô cùng ấm áp hòa hợp.
"Tiểu Nhu, tối nay cũng không cần về đi, ba người phụ nữ chúng ta cùng nhau ngủ nói chuyện phiếm nha, tán gẫu ba ngày ba đêm cũng không đủ." Lý mẹ đề nghị, bà thật đúng càng ngày càng thích cô con gái nuôi mới nhận này rồi, chẳng những xinh đẹp, hơn nữa còn là người rất hiểu chuyện.
"Ha ha ha. . . . . . Vậy cũng không được, Tiểu Nhu không trở về, Hoàng tổng còn không đem nhà chúng ta san bằng ấy." Lý Hiếu Huyên trêu ghẹo nói, hôm nay cô nhìn thấy sắc mặt của tổng giám đốc Hoàng không tốt lắm, xem tình hình, anh ta hẳn là một người tương đối bá đạo, hơn nữa tham muốn giữ lấy Tiểu Nhu tương đối mạnh.
"Là vậy sao?" Lý mẹ mỉm cười hỏi, nói như vậy con rể Hoàng đối với Tiểu Nhu rất tốt rồi, bà vừa mới bắt đầu còn lo lắng chồng của Tiểu Nhu đối với con bé chưa đủ tốt, dù sao thì phu nhân nhà hào môn không dễ dàng xem thường nha, xem ra sự lo lắng của bà là dư thừa.
"Ha ha ha. . . . . . . Tiểu Huyên đùa thôi ạ, thật ra thì con lo lắng nhất là con giữ lấy mẹ nuôi không thả, cha nuôi về sau có thể sẽ không thích Tiểu Nhu tới thăm nữa hay không, hi hi hi. . . . . ." Thủy Băng Nhu trêu ghẹo nói.
"Ông ấy dám? Hừ. . . . . . . . Nếu như thực như vậy, mẹ liền để cho ông ấy ngủ thư phòng đi, hừ. . . . . ." Lý mẹ cười nói.
"Đúng, đúng, không dám, Tiểu Nhu a, con về sau cứ coi đây là nhà của mình, lúc rãnh rỗi thường tới vui đùa một chút." Lý cha ôn hòa nói, ông rất ưa thích đứa nhỏ Tiểu Nhu này, hơn nữa ông cũng không muốn ngủ ở thư phòng lạnh lẽo, vẫn là ôm bà xã ngủ thoải mái hơn.
"Ha ha ha. . . . . . Được ạ!" Thủy Băng Nhu và Lý Hiếu Huyên nhìn nhau cười một tiếng, xem ra cha nuôi mẹ nuôi vô cùng ân ái.
Toàn bộ nhân viên cao cấp ở trong phòng họp đều bị hơi thở mạnh cường đại của Hoàng Phu Tuyệt làm cho toát mồ hôi lạnh, ở trong lòng bọn họ vẫn cầu nguyện hội nghị nhanh kết thúc một chút, vậy nên, trời cao tựa hồ như nghe thấy thỉnh cầu của bọn họ, Hoàng Phu Tuyệt đột nhiên lên tiếng.
"Tôi hi vọng ngày mai có thể nhìn thấy một phương án ra hồn một chút!" Hoàng Phu Tuyệt mặt không vẻ gì nói xong câu đó, sau đó liền lao thẳng về phòng làm việc.
Trong phòng họp, sau khi mọi người thấy Hoàng Phu Tuyệt đi ra ngoài, toàn bộ mới thở ra một hơi, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Ai yêu, không được, tôi muốn đi toilet trước đã, mới vừa rồi thật khiến tôi gấp quá." Một nhân viên cao cấp lập tức chạy ra khỏi phòng họp.
"Ai. . . . . . Đây đã là phương án tốt nhất chúng ta xây dựng nên, tổng giám đốc sao còn không hài lòng, dù sao chúng ta cũng không phải là toàn bộ đều cơ trí giống như tổng giám đốc."
"Ah. . . . . . Anh nói xem, không phải tổng giám đốc mới vừa kết hôn sao? Hơn nữa nghe nói tâm tình của anh ấy gần đây nhất định tốt, thế nào đột nhiên liền phát hỏa lớn như vậy chứ?"
"Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai, theo tôi thấy, khẳng định tin tình báo sai lầm, chuyện có lẽ có liên quan đến phu nhân tổng giám đốc, nếu không anh ấy ở nhà đang tốt như thế, sao đột nhiên đi tới công ty liền nổi giận cơ chứ, ai. . . . . . Thật khổ cực cho cái đám nhân viên cấp dưới như chúng ta."
"Tuyệt đối không thể nào có liên quan tới phu nhân, anh không có nhìn thấy tổng giám đốc sủng ái phu nhân tới mức nào à, giữa bọn họ làm sao có thể sẽ có vấn đề đây, không nói, không nói, làm việc đi!"
Một đám nhân sĩ cao cấp lắc đầu đi ra khỏi phòng họp.
*
Ngón tay thon dài sạch sẽ như nghệ sĩ piano của Hoàng Phu Tuyệt, nhẹ nhàng bỏ xấp tài liệu vừa xem trên tay sang bên, duy trì vẻ mặt tuấn lãng, nhìn thấy bạn tốt Lạc Tân Thần, vốn là biểu tình phiền não lộ ra ôn hòa, mặc dù là rất rất nhạt, nhưng đó cũng là ở trước mặt một người khác ngoài Thủy Băng Nhu lộ ra một chút biểu tình.
Dáng dấp anh rất cao, có đến 1 mét 90, vóc người cao lớn, nhưng một chút cũng không lộ ra vẻ gầy yếu, phía dưới áo sơ mi trắng là bắp thịt rắn chắc cùng lồng ngực nở nang, nam người mẫu đẹp trai đứng bên cạnh anh cũng hơi có vẻ thất sắc, bởi vì bọn họ thiếu mất cái khí thế thống trị một phương cùng ánh mắt cơ trí đó của Hoàng Phu Tuyệt.
"Nghe nói Hoàng tổng của chúng ta hôm nay tâm tình rất không tốt, xin cho tôi tò mò chút, là nguyên nhân gì khiến cho Hoàng tổng của chúng ta lại trở nên phiền não như vậy đây? Sẽ không phải là chị dâu lại đem cậu cách chức đến thư phòng đi ngủ chứ? Ha ha ha. . . . . . . Hay là lại có cái tên đàn ông không biết sống chết nào đó lại muốn theo đuổi chị dâu? Đó, tôi hiểu rồi, nhất định là chị dâu rời nhà đi ra ngoài. . . . . . ." (Anh này đoán như thần) Lạc Tân Thần đi đến ghế sa lon nhập khẩu bên cạnh ngồi xuống, cười nói đùa, hoàn toàn không có nhìn thấy người đàn ông ngồi trước bàn làm việc sắc mặt càng ngày càng thúi, bạn tốt mà sắc mặt không tốt, khẳng định có liên quan đến chị dâu.
Hai chân thon dài thoải mái nâng lên bắt chéo lên nhau, tuy rằng là như thế, không chút nào mất đi hình tượng công tử gia đình giàu có, ngược lại tác phong có vẻ nhanh nhẹn, toàn bộ tạo hình được ban tặng của anh ta: bóng dáng anh tuấn tiêu sái, sống mũi rất thẳng treo một gọng mắt kính mới, mắt kiếng trong vắt không giấu được đôi con ngươi thâm thúy, giống như nhìn thấu tất cả thế gian, những thứ này đều là thứ những thiếu nữ đương thời đeo đuổi.
"Chỉnh người cũng phải có hiệu suất có được hay không, ngày ngày bày ra cái bộ mặt thối thuyết giảng, bọn họ không sợ hãi cậu, tôi còn ngại phiền phải nhìn thấy cái vẻ mặt ấy, cậu không nhìn thấy cả công ty đều vì đại khí lớn của cậu áp xuống mà sống không yên rồi sao? Làm ơn, tích chút đức đi!" Lạc Tân Thần ngồi lui về phía sau, ưu nhã uống trà do vị thư kí nơm nớp lo sợ đưa vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu rất nhàn tản, sản nghiệp ở bên Châu Phi liền giao cho cậu phụ trách." Hoàng Phu Tuyệt cắn răng nghiến lợi nói, người này là cái tên bạn xấu xa, ngày ngày mang ánh mắt hả hê nhìn anh, tiểu tử này gắn camẻa trong nhà anh sao? Thế nào rõ ràng chuyện gia đình anh như vậy, thật sự là tức chết anh mà.
"Ai. . . . . . . Đừng nha, huynh đệ, tôi chỉ tùy tiện nói một chút, tùy tiện nói một chút, lão ngài chớ để ở trong lòng nha, không, không —— ngài vô cùng trẻ tuổi. . . . . . ." Lạc Tân Thần nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo này của Hoàng Phu Tuyệt, nhất thời sửa lại miệng, lắp bắp nói.
Anh ta cũng không có quên người bạn này ghét nhất người khác nói cậu ta già rồi, bởi vì chị dâu vừa mới 18 như một đóa hoa nha, thế nhưng cậu ta lại đã ba mươi rồi, cái tên đàn ông siêu cấp biến thái này sợ chị dâu vứt bỏ cậu ta, mà đi thích nam thanh niên cùng lứa, cậu ta bây giờ có thể coi là điển hình nô lệ của vợ.
Hôm nay thế nào không cẩn thận đụng vào họng súng đang lên nòng như vậy, chẳng lẽ anh thật muốn đi Châu Phi đối mặt những với những thứ heo Châu phi kia sao, vậy kế hoạch săn vợ của anh làm thế nào? Anh đã quyết định phải sớm một chút tìm ra chân mệnh thiên nữ của anh, ông trời nha, tha cho tôi đi! trong lòng Lạc Tân Thần âm thầm cầu khẩn.
"Không có thương lượng!" Hoàng Phu Tuyệt một lời cự tuyệt.
"Ông trời nha, cứu cứu tôi đi! Thế nào người đàn ông được người giải cứu lại vẫn khó đối phó như vậy?" Lạc Tân Thần mặt vô tội nhìn Hoàng Phu Tuyệt nói, giống như nàng dâu bị Hoàng Phu Tuyệt ngược đãi vậy.
Mặc dù vẻ mặt Lạc Tân Thần là một bộ miễn cưỡng như vậy, nhưng là trong lòng của anh ta vẫn có tuyệt chiêu, chỉ cần cầu chị dâu đảm đương thuyết khách, anh cũng cũng không tin vị bạn tốt này sẽ bắt anh đi Châu phi ngắm heo Châu phi, chị dâu ra tay, vĩnh viễn không ưu phiền nha!
". . . . . . . . ."
Không bao lâu, bọn họ liền tiến vào vấn đề chính, cũng liền sửa đổi bộ phận hơi làm thảo luận, nội dung cùng trước không sai biệt lắm, khác biệt lớn nhất là hai công ty cuối cùng đấu thầu điều giảm giá tiền, loại dùng giá cả để giành công trình này không chỉ giảm một chút mà là rất nhiều.
"Tổng giá của Dư thị giảm. . . . . . có tới 4%, nhìn bộ dáng bọn họ thật sự rất muốn thắng thầu." Con ngươi Hoàng Phu Tuyệt khẽ chuyển coi như trầm xuống một chút.
"Cái người này nhanh như vậy liền tính ra, hại tôi đến cả cơ hội biểu hiện cũng không có, thiệt là." Lạc Tân Thần ai oán nói.
"Có như vậy còn tính không ra, vậy tôi đây còn ra cái gì?" trên mặt Hoàng Phu Tuyệt mang vẻ tự tin hơn người.
"Thật muốn biết chuyện gì mới khiến cậu cảm thấy khó khăn." Lạc Tân Thần nửa đùa nửa thật nói.
Người ta nói gây dựng sự nghiệp rất khó khăn, thật ra thì gìn giữ cái đã có lại càng không dễ dàng, nếu là muốn càng tiến một bước phát dương quang đại (phát huy, làm rạng rỡ truyền thống), lại càng khó, nhưng Hoàng Phu Tuyệt làm được.
Anh ta tuổi còn rát trẻ liền sáng lập tập đoàn Thánh Hoàng và “Ám Dạ”, chẳng những đem chuyện lớn nhỏ sự nghiệp quản được một cách thuyết phục, càng tích cực mở rộng bản đồ sự nghiệp.
Đàm luận công việc cơ bản cũng đã xong, anh cũng liền nên lui xuống, xem ra cậu ta muốn đi tìm chị dâu nhỏ, nếu không anh thật sẽ bị cách chức đến Châu Phi đi, chân mệnh thiên nữ của anh rất có thể bỏ rơi anh mà tiến nhập vào lồng ngực một người khác, anh muốn ở trước đó tìm được cô ấy mới được, chỉ là biển người mịt mờ, chân mệnh thiên nữ của anh đến tột cùng là vị nào chứ, thật khó tìm nha.
"Không sao, tôi đi liền, đúng rồi, sắc mặt không cần khó coi như vậy nha, dù sao tuổi cũng một xấp dầy rồi, còn như vậy, nếp nhăn của cậu cũng muốn mọc ra rồi, cẩn thận chị dâu không nhớ cậu, ha ha ha ha. . . . . . . ." Thời điểm Lạc tân Thần ra tới cửa liền cười to nói, sau đó nhanh chóng biến khỏi hiện trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thư ký Âu Dương, cô xác định bây giờ muốn đi vào sao?" Lạc Tân Thần vừa đi ra phòng làm việc cười hỏi.
"Đúng vậy, Phó tổng giám đốc Lạc." Âu Dương Tĩnh bưng một ly cà phê nóng đang muốn đi vào phòng làm việc.
"Ha ha ha. . . . . . Tôi đề nghị cô lúc này khoan hãy đi vào, ly cà phê này trước hết cho tôi đi!" Lạc Tân Thần cười cầm ly cà phê trong tay cô ấy nói, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Âu Dương Tĩnh sững sờ ngốc tại chỗ, tổng giám đốc không phải đã cùng ý trung nhân của anh ấy kết hôn rồi sao? Thế nào tâm tình còn có thể không tốt đây? Không khí cả công ty chính là đang lâm vào trạng thái gay cấn, cô lắc đầu một cái, sau đó đi về phía bàn làm việc của mình.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại bóng dáng của Hoàng Phu Tuyệt, anh vẫn mất hồn nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn làm việc.
Đã có hơn hai giờ, không biết bảo bối của anh lúc nào thì mới có thể gọi điện thoại cho anh, gọi anh đi đón cô về nhà, anh đã đợi không nổi rồi, anh hận không được mỗi thời mỗi khắc ôm lấy cô vào trong ngực, hung hăng hôn đôi môi đỏ mọng nũng nịu của cô
Chẳng lẽ trong nhà Lý Hiếu Huyên tốt chơi như vậy? khiến cho cô ấy quên cả về nhà sớm, Hoàng Phu Tuyệt không biết phải làm sao nghĩ thầm, nhưng còn biện pháp nào đâu, anh từng nói muốn thử cho cô một chút không gian riêng, bây giờ căn bản thì không thể đổi ý, chỉ là cũng may, anh có thời gian cả đời để giữ cô bên cạnh.
*
Thủy Băng Nhu ở trong nhà Lý Hiếu Huyên cơm nước xong xuôi, lại cùng Lý cha, Lý mẹ hàn huyện cả một ngày, sau khi ăn cơm xong một nhà bốn người ngồi ở trong phòng khách ăn trái cây, không khí vô cùng ấm áp hòa hợp.
"Tiểu Nhu, tối nay cũng không cần về đi, ba người phụ nữ chúng ta cùng nhau ngủ nói chuyện phiếm nha, tán gẫu ba ngày ba đêm cũng không đủ." Lý mẹ đề nghị, bà thật đúng càng ngày càng thích cô con gái nuôi mới nhận này rồi, chẳng những xinh đẹp, hơn nữa còn là người rất hiểu chuyện.
"Ha ha ha. . . . . . Vậy cũng không được, Tiểu Nhu không trở về, Hoàng tổng còn không đem nhà chúng ta san bằng ấy." Lý Hiếu Huyên trêu ghẹo nói, hôm nay cô nhìn thấy sắc mặt của tổng giám đốc Hoàng không tốt lắm, xem tình hình, anh ta hẳn là một người tương đối bá đạo, hơn nữa tham muốn giữ lấy Tiểu Nhu tương đối mạnh.
"Là vậy sao?" Lý mẹ mỉm cười hỏi, nói như vậy con rể Hoàng đối với Tiểu Nhu rất tốt rồi, bà vừa mới bắt đầu còn lo lắng chồng của Tiểu Nhu đối với con bé chưa đủ tốt, dù sao thì phu nhân nhà hào môn không dễ dàng xem thường nha, xem ra sự lo lắng của bà là dư thừa.
"Ha ha ha. . . . . . . Tiểu Huyên đùa thôi ạ, thật ra thì con lo lắng nhất là con giữ lấy mẹ nuôi không thả, cha nuôi về sau có thể sẽ không thích Tiểu Nhu tới thăm nữa hay không, hi hi hi. . . . . ." Thủy Băng Nhu trêu ghẹo nói.
"Ông ấy dám? Hừ. . . . . . . . Nếu như thực như vậy, mẹ liền để cho ông ấy ngủ thư phòng đi, hừ. . . . . ." Lý mẹ cười nói.
"Đúng, đúng, không dám, Tiểu Nhu a, con về sau cứ coi đây là nhà của mình, lúc rãnh rỗi thường tới vui đùa một chút." Lý cha ôn hòa nói, ông rất ưa thích đứa nhỏ Tiểu Nhu này, hơn nữa ông cũng không muốn ngủ ở thư phòng lạnh lẽo, vẫn là ôm bà xã ngủ thoải mái hơn.
"Ha ha ha. . . . . . Được ạ!" Thủy Băng Nhu và Lý Hiếu Huyên nhìn nhau cười một tiếng, xem ra cha nuôi mẹ nuôi vô cùng ân ái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro