Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
Đáp án
Quân Tử Hữu Ước
2024-11-11 23:33:09
Một lát sau, ở bên trong Thủy Băng Nhu vẫn còn run lẩy bẩy, Lý Hiếu Huyên không ngừng vỗ vỗ vào lưng của cô để trấn an, mà An Đông Nghê lại là vẻ mặt cười đến rực rỡ, chỉ có đồng đảng của hắn biết đây là điềm báo trước giông bão sắp đến, xem ra đã có người chạm đến giới hạn cuối cũng của hắn rồi.
Bởi vì lớp chọn đều là những học sinh công tử tiểu thư có tiền có thế, chỉ một Lão sư bối cảnh đơn giản là không có năng lực chống lại bọn họ, nhìn tình hình hôm nay dường như tình thế vô cùng nghiêm trọng, ngay cả thiếu gia An Đông Nghê cũng ra mặt, xem ra tiết học hôm nay phải dừng rồi, huống chi bằng vào sự thông minh của bọn họ không cần lão sư cũng có thể học rất tốt, lão sư không thể làm gì khác hơn là an ủi tượng trưng Thủy Băng Nhu một chút, sau đó tuyên bố tiết học này cho các học trò tự học, Lão sư mang theo giáo trình cụp đuôi chạy trốn.
"Ai có thể nói cho ta biết đây là chuyện tốt do người nào làm không?" An Đông Nghê mắt quét qua tất cả bạn học trong lớp, một cử động nhỏ cũng không bỏ qua, dịu dàng hỏi.
Lúc này phần lớn nữ sinh cũng rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng là không ai dám tiến lên, mọi người đều rõ rang lúc này An Đông Nghê rất nguy hiểm, nhưng kì lạ có người không sợ chết lúc nghe thấy câu hỏi dịu dàng của An Đông Nghê hai mắt tỏa ánh sáng, chỉ thấy một nữ sinh to gan đến gần An Đông Nghê giọng nũng nịu nói: "An đại ca, em biết rõ là ai giở trò quỷ." Vừa nói vừa không ngừng đem ngực bự của cô nàng dồn về phía cánh tay của An Đông Nghê, cố gắng trêu đùa hắn.
An Đông Nghê thuận tay nắm lấy eo của cô gái kia dịu dàng hỏi: "Vậy bạn nói xem là ai giở trò quỷ đây?" Lúc này trong mắt của hắn không có nửa điểm nhu tình ngược lại lạnh lẽo dọa người, nhưng là nữ sinh kia trầm mê trong giọng nói dịu dàng của hắn nên không có phát hiện, ngược lại càng hả hê phát ra phong tình khoe khoang hướng về phía hắn.
Tư Đồ Huy và Âu Dương Tuấn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt có ý cười thấu hiểu, xem ra bạn tốt cái này là muốn tự thân tính kế đây, ngay cả Mỹ Nam Kế cũng đem ra dùng rồi, có thể thấy Thủy Băng Nhu trong lòng hắn nhất định rất quan trọng, bằng không người luôn luôn không để cho phụ nữ dựa vào thân thể như hắn làm sao lại chịu được nữ sinh như thế đến gần.
Lúc này các nữ sinh thấy kế hoạch của nữ sinh kia thành công, nhất thời giận đến nghiến răng, nghĩ thầm nếu là lúc ấy mình lớn mật một chút ngang nhiên xông ra, thì lúc này người ở trong ngực An Đông Nghê chính là mình, thật là hối hận a.
Tư Đồ Huy cùng Âu Dương Tuấn đứng ở bên cạnh xem trò vui, Tư Đồ Huy còn không ngừng nhìn về phía Lý Hiếu Huyên, thấy sắc mặt của cô không thay đổi, trong lòng thoáng qua có một tia vui vẻ, ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao lại có thể như vậy.
Vậy mà loại hành vi này của An Đông Nghê ở trong mắt Thủy Băng Nhu giống như cợt nhả, ấn tượng trong lòng đối với hắn có thêm vài phần phân biệt, nếu như lúc này An Đông Nghê biết được ý nghĩ của Thủy Băng Nhu, sẽ tức đến muốn chết đi, bán đi nhan sắc đổi lại là người mình ngưỡng mộ không tán thành.
Chỉ thấy nữ sinh kia thuận tay ôm hông của An Đông Nghê, tựa đầu vào trên ngực hắn nói: "Là ba người bọn họ" tay chỉ vào ba nữ sinh chính là những người từng vũ nhục Thủy Băng Nhu, thanh âm õng ẹo làm người ta nổi da gà.
"Ngươi nói bậy, chúng ta không có." Ba nữ sinh kia phản bác.
"Ah, thì ra là các người, thảo nào mà sáng sớm hôm nay ta thấy ánh mắt của các người lại kỳ quái như vậy, thì ra là sớm có âm mưu." Lăng Tâm vọt tới trước mặt bọn họ đầy vẻ hung ác nói.
"Chúng ta không có, An đại ca, anh phải tin tưởng bọn em." Ba nữ sinh kia tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía An Đông Nghê, hi vọng có thể gọi dậy sự đồng tình của hắn.
An Đông Nghê buông nữ sinh trong ngực ra, đi tới trước mặt ba nữ sinh kia nói: "Ah, không phải là các người, vậy là ai." Nghe như lơ đãng hỏi, thật ra thì trong mắt đã chứa đầy nguy hiểm, ba nữ sinh này bị áp lực của hắn bức bách không thể làm gì khác hơn là đem tình hình sáng sớm hôm nay tới lớp học nói một lần.
Nghe xong bọn họ nói, trong mắt An Đông Nghê thoáng qua một tia nghiêm nghị, nghĩ thầm Tiểu Nhu từ lúc nào lại có hiềm khích với bọn họ đây, sao mình không biết. Bạn tốt nhìn thấy nguy hiểm trong mắt hắn, ở trong lòng chỉ có thể vì hoa khôi của trường mặc niệm, ai bảo cô ta đắc tội ai không được, lại đi chọc vào An Đông Nghê đây. Thà đắc tội Diêm Vương cũng không muốn đắc tội An Đông Nghê, đây là danh ngôn từ xưa đến nay, tin ta nói người sẽ sống mãi a, Tư Đồ Huy cùng Âu Dương Tuấn nghĩ thầm.
Đối với Tư Đồ huy mà nói, trong lòng đối với hoa khôi của trường lại có chút căm tức, ai bảo cô ta làm liên lụy tới người kia, nếu không phải hắn kịp thời chạy tới, cô còn không biết sẽ bị tội (tội nghiệp) thế nào, nhớ tới ánh mắt sợ hãi của cô, trong lòng hắn ngay cả tâm tư muốn giết người cũng đã có. Mà Âu Dương Tuấn lại cho rằng không cần thiết giúp hoa khôi của trường, ai bảo cô ta làm chuyện quá đáng như vậy.
Bởi vì lớp chọn đều là những học sinh công tử tiểu thư có tiền có thế, chỉ một Lão sư bối cảnh đơn giản là không có năng lực chống lại bọn họ, nhìn tình hình hôm nay dường như tình thế vô cùng nghiêm trọng, ngay cả thiếu gia An Đông Nghê cũng ra mặt, xem ra tiết học hôm nay phải dừng rồi, huống chi bằng vào sự thông minh của bọn họ không cần lão sư cũng có thể học rất tốt, lão sư không thể làm gì khác hơn là an ủi tượng trưng Thủy Băng Nhu một chút, sau đó tuyên bố tiết học này cho các học trò tự học, Lão sư mang theo giáo trình cụp đuôi chạy trốn.
"Ai có thể nói cho ta biết đây là chuyện tốt do người nào làm không?" An Đông Nghê mắt quét qua tất cả bạn học trong lớp, một cử động nhỏ cũng không bỏ qua, dịu dàng hỏi.
Lúc này phần lớn nữ sinh cũng rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng là không ai dám tiến lên, mọi người đều rõ rang lúc này An Đông Nghê rất nguy hiểm, nhưng kì lạ có người không sợ chết lúc nghe thấy câu hỏi dịu dàng của An Đông Nghê hai mắt tỏa ánh sáng, chỉ thấy một nữ sinh to gan đến gần An Đông Nghê giọng nũng nịu nói: "An đại ca, em biết rõ là ai giở trò quỷ." Vừa nói vừa không ngừng đem ngực bự của cô nàng dồn về phía cánh tay của An Đông Nghê, cố gắng trêu đùa hắn.
An Đông Nghê thuận tay nắm lấy eo của cô gái kia dịu dàng hỏi: "Vậy bạn nói xem là ai giở trò quỷ đây?" Lúc này trong mắt của hắn không có nửa điểm nhu tình ngược lại lạnh lẽo dọa người, nhưng là nữ sinh kia trầm mê trong giọng nói dịu dàng của hắn nên không có phát hiện, ngược lại càng hả hê phát ra phong tình khoe khoang hướng về phía hắn.
Tư Đồ Huy và Âu Dương Tuấn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt có ý cười thấu hiểu, xem ra bạn tốt cái này là muốn tự thân tính kế đây, ngay cả Mỹ Nam Kế cũng đem ra dùng rồi, có thể thấy Thủy Băng Nhu trong lòng hắn nhất định rất quan trọng, bằng không người luôn luôn không để cho phụ nữ dựa vào thân thể như hắn làm sao lại chịu được nữ sinh như thế đến gần.
Lúc này các nữ sinh thấy kế hoạch của nữ sinh kia thành công, nhất thời giận đến nghiến răng, nghĩ thầm nếu là lúc ấy mình lớn mật một chút ngang nhiên xông ra, thì lúc này người ở trong ngực An Đông Nghê chính là mình, thật là hối hận a.
Tư Đồ Huy cùng Âu Dương Tuấn đứng ở bên cạnh xem trò vui, Tư Đồ Huy còn không ngừng nhìn về phía Lý Hiếu Huyên, thấy sắc mặt của cô không thay đổi, trong lòng thoáng qua có một tia vui vẻ, ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao lại có thể như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy mà loại hành vi này của An Đông Nghê ở trong mắt Thủy Băng Nhu giống như cợt nhả, ấn tượng trong lòng đối với hắn có thêm vài phần phân biệt, nếu như lúc này An Đông Nghê biết được ý nghĩ của Thủy Băng Nhu, sẽ tức đến muốn chết đi, bán đi nhan sắc đổi lại là người mình ngưỡng mộ không tán thành.
Chỉ thấy nữ sinh kia thuận tay ôm hông của An Đông Nghê, tựa đầu vào trên ngực hắn nói: "Là ba người bọn họ" tay chỉ vào ba nữ sinh chính là những người từng vũ nhục Thủy Băng Nhu, thanh âm õng ẹo làm người ta nổi da gà.
"Ngươi nói bậy, chúng ta không có." Ba nữ sinh kia phản bác.
"Ah, thì ra là các người, thảo nào mà sáng sớm hôm nay ta thấy ánh mắt của các người lại kỳ quái như vậy, thì ra là sớm có âm mưu." Lăng Tâm vọt tới trước mặt bọn họ đầy vẻ hung ác nói.
"Chúng ta không có, An đại ca, anh phải tin tưởng bọn em." Ba nữ sinh kia tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía An Đông Nghê, hi vọng có thể gọi dậy sự đồng tình của hắn.
An Đông Nghê buông nữ sinh trong ngực ra, đi tới trước mặt ba nữ sinh kia nói: "Ah, không phải là các người, vậy là ai." Nghe như lơ đãng hỏi, thật ra thì trong mắt đã chứa đầy nguy hiểm, ba nữ sinh này bị áp lực của hắn bức bách không thể làm gì khác hơn là đem tình hình sáng sớm hôm nay tới lớp học nói một lần.
Nghe xong bọn họ nói, trong mắt An Đông Nghê thoáng qua một tia nghiêm nghị, nghĩ thầm Tiểu Nhu từ lúc nào lại có hiềm khích với bọn họ đây, sao mình không biết. Bạn tốt nhìn thấy nguy hiểm trong mắt hắn, ở trong lòng chỉ có thể vì hoa khôi của trường mặc niệm, ai bảo cô ta đắc tội ai không được, lại đi chọc vào An Đông Nghê đây. Thà đắc tội Diêm Vương cũng không muốn đắc tội An Đông Nghê, đây là danh ngôn từ xưa đến nay, tin ta nói người sẽ sống mãi a, Tư Đồ Huy cùng Âu Dương Tuấn nghĩ thầm.
Đối với Tư Đồ huy mà nói, trong lòng đối với hoa khôi của trường lại có chút căm tức, ai bảo cô ta làm liên lụy tới người kia, nếu không phải hắn kịp thời chạy tới, cô còn không biết sẽ bị tội (tội nghiệp) thế nào, nhớ tới ánh mắt sợ hãi của cô, trong lòng hắn ngay cả tâm tư muốn giết người cũng đã có. Mà Âu Dương Tuấn lại cho rằng không cần thiết giúp hoa khôi của trường, ai bảo cô ta làm chuyện quá đáng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro