Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
Đưa đón
Quân Tử Hữu Ước
2024-11-11 23:33:09
Đã mấy ngày trôi qua kể từ cái sự kiện ám sát và trừng phạt đó, cuộc sống của Hoàng Phu Tuyệt và Thủy Băng Nhu lại khôi phục yên tĩnh, Thủy Băng Nhu đã vài ngày không tới trường, bởi vì Hoàng Phu Tuyệt lo lắng mấy kẻ dư đảng của bang “Hắc Ưng” sẽ thương tổn đến cô.
Nhưng vì ngày hôm qua Thủy Băng Nhu đeo bám dai dẳng, Hoàng Phu Tuyệt đành phải đồng ý với cô hôm nay có thể đi học, nhưng phải đồng ý một điều kiện của anh, về phần là điều kiện gì, anh vẫn thần thần bí bí, dù sao có thể đến trường, Thủy Băng Nhu cảm thấy vui mừng cực kỳ, cũng không có hỏi tới điều kiện kia là cái gì nữa.
Sáng sớm, Thủy Băng Nhu ăn xong bữa sáng cũng giống thường ngày đi về phòng lấy túi sách, cô từ trên lầu đi xuống liền nhìn thấy Hoàng Phu Tuyệt lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, nghi ngờ hỏi: "Ah ~ Tuyệt, anh còn chưa đi làm sao? Anh không cần đặc biệt chờ em..., em có thể tự mình đạp xe đạp đi." Thủy Băng Nhu vừa nói vừa đi ra ngoài, đột nhiên eo thon của cô bị người từ phía sau bắt lấy.
"Tuyệt, em còn không đi sẽ trễ mất." Thủy Băng Nhu quay đầu ai oán nói.
"Đừng lo lắng, sẽ không trễ đến, đi thôi." Hoàng Phu Tuyệt lôi kéo tay của cô đi ra bên ngoài.
"Ah, Tuyệt, anh muốn đưa em đi đâu?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi.
"Em quên, tối hôm qua em đã đáp ứng anh một điều kiện, điều kiện của anh chính là tự mình đưa em tới trường, để cho tất cả người trong trường đều biết rõ em là vợ chưa cưới của Hoàng Phu Tuyệt anh đây, anh không cho phép bất luận kẻ nào lại có cơ hội gây tổn hại tới em." Anh bá đạo nói, đúng lúc khiến cho cái đám tiểu quỷ đầu đang mơ ước nha đầu của anh kia nhận rõ sự thật, nha đầu của anh là người đã có chủ rồi.
"Này. . . . . . Nhất định phải như vậy sao?" Thủy Băng Nhu yếu ớt hỏi.
Trời ạ, nếu quả như thật bị bạn học biết thân phận của cô, cô chẳng phải sẽ thành người nổi danh sao, đến lúc đó nhất định sẽ rất bất tiện, tất cả mọi người sẽ kiêng kỵ cô, cô sao có thể kết bằng hữu tri kỷ nữa.
Lần trước sau khi đưa bọn Tiểu Huyên đi tìm Tuyệt, cũng đã thật lâu không có gặp bọn họ, không biết họ khi đó có bị dọa sợ không? về sau Tiểu Huyên và Lăng Tâm có thể hay không cũng không dám cùng cô trở thành bằng hữu, Thủy Băng Nhu nghĩ thầm. Thôi, cái gì nên tới ắt sẽ tới, huống chi tính khí của Tuyệt cô rõ ràng nhất, cho tới bây giờ đều là nói một không hai.
Ngoài cổng trường Quý tộc, hiệu trưởng cùng các cấp lãnh đạo của trường học tất cả đều đang ngẩng đầu hy vọng, giống như đang đợi đại nhân vật nào đó đến, trong chốc lát, từng chiếc một xe con hàng hiệu thế giới chạy nhanh đến, cảnh tượng hoành tráng như là triển lãm xe hơi nổi tiếng thế giới vậy, hấp dẫn rất nhiều người đi đường và học sinh.
Không bao lâu, mười mấy chiếc xe nổi tiếng theo thứ tự xếp hạng ở cổng trường, từ trên xe bước xuống chính là từng nhóm người áo đen mặt không chút biểu tình, chỉ thấy đám người áo đen nhanh chóng tự động vây ở chung quanh một chiếc Porsche phiên bản mới.
Lúc này, từ trên xe bước xuống một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng Italy làm thủ công, anh phát ra thẳng đứng đen bóng, mày kiếm anh tuấn, tròng mắt đen dài nhỏ ẩn chứa sắc bén, môi mỏng manh nhấp nhẹ, hình dáng gương mặt góc cạnh rõ ràng, vóc người thon dài cao lớn nhưng không tục tằng, giống như chim ưng trong đêm tối, lãnh ngạo cô thanh rồi lại thịnh khí bức người, đang lúc côi cút độc lập lại tán phát cường thế Ngạo Thị Thiên Địa (edit: câu này gặp hoài, gần như để nguyên si đó vì ai cũng bít nó là gì rồi nhỉ. Hai! Mình thấy tác giả tả mấy anh tòan với một đoạn văn giống nhau không hà).
Trời ạ, đây là một người đàn ông hoàn mỹ đến mức nào! Mọi người si mê nhìn bóng dáng của anh ta, chỉ thấy anh ta đưa tay vào trong xe, nhẹ nhàng ôm ra một cô bé giống như thiên sứ, mọi người định thần nhìn lại.
Không được rồi, vậy. . . Vậy. . . Đó không phải là. . . bạn học vừa tới trường báo danh mấy ngày trước sao? Cô ấy tại sao lại ở trong xe của cái người đẹp trai đó, cô ấy và trai đẹp đến tột cùng là có quan hệ như thế nào? Mọi người nghi ngờ thầm nghĩ.
Mà hiệu trưởng và mấy nhân vật lãnh đạo biết thân phận của Hoàng Phu Tuyệt, lúc này thấy Thủy Băng Nhu ở bên cạnh anh, cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng bọn họ không được phép suy nghĩ nhiều, vội vàng cung kính nghênh đón, vì đại nhân vật giống như Đế Vương này không phải bọn họ có thể đắc tội, nghe nói anh ta tài phú nhiều đến đếm không hết, tùy tiện dậm chân một phát mà có thể khiến cho kinh tế cả thành S tê liệt.
"Tổng giám đốc Hoàng, nhiệt liệt chào mừng ngài đến!" Hiệu trưởng và toàn thể nhân viên đi theo cung kính cúi người chào nói.
Hoàng Phu Tuyệt ừ một tiếng, sau đó ôm eo Thủy Băng Nhu giữa một đám hộ vệ vây quanh đi về phía ký túc xá trường học, mà Thủy Băng Nhu là lo lắng bị anh ôm.
"Oa, thật sự rất đẹp trai nha!"
"Đó không phải là bạn học Thủy mới tới sao? Cô ấy làm sao lại cùng đi chung với trai đẹp, thật hâm mộ đó."
"Quả thật chính là kim đồng ngọc nữ, bọn họ thật rất xứng đôi!"
"Ai nha, xem ra giai nhân là người có chủ rồi, vốn là mình còn muốn theo đuổi bạn học Thủy kia, mình còn chưa có bắt đầu yêu đã phải chấm dứt trong thất bại rồi, mình thật đáng thương nha ~"
"Đi chết đi, cứ coi như không có vị Đại Suất Ca kia, giai nhân cũng không tới phiên cậu, cậu cứ làm như học trưởng An Đông Nghê là chết rồi ý."
"Thôi rồi, bạn học Thủy đã là hoa đã có chủ, vậy học trưởng An Đông Nghê làm thế nào?"
Dọc theo đường đi là tiếng nam nữ ồn ào, tất cả đều là bởi vì sự xuất hiện của Thủy Băng Nhu và Hoàng Phu Tuyệt mà ra.
Hoàng Phu Tuyệt nghe, trong đôi mắt đẹp là con ngươi đen nhánh, bên trong ánh sáng chớp động giống như vụn băng, phóng về phía đám người kia, nhất thời mọi người toàn thân cứng đờ, lời muốn nói tắc ở cổ họng.
Thấy Hoàng Phu Tuyệt đi xa, hiệu trưởng mệt lả thở ra một hơi, nghiêm nghị nói với trợ thủ bên cạnh: "Trợ lý Trương, sao cậu không báo cáo với tôi, tổng giám đốc Hoàng có quen biết với học trò Thủy mới đến hả? Làm hại tôi vừa rồi thiếu chút nữa phạm sai lầm."
"Cái này. . . Cái này. . . Hiệu trưởng, tôi cũng không có điều tra được tổng giám đốc Hoàng thế nhưng biết học trò Thủy, tôi chỉ biết anh ta cực kỳ sủng ái một cô gái." Trợ lý ấp a ấp úng nói, hắn đã rất cố gắng điều tra rồi, huống chi việc gì hiệu trưởng cũng giao cho hắn làm, hắn nào có nhiều thời giờ như vậy.
Bên ngoài đồn đại tổng giám đốc Hoàng không gần nữ sắc, hiện tại theo như cái tình hình này thì học trò Thủy chính là người phụ nữ của anh ta, xem ra phải phân phó chủ nhiệm lớp chọn chăm sóc thật tốt học trò Thủy, bằng không đắc tội tổng giám đốc Hoàng sẽ không tốt, hiệu trưởng nghĩ thầm, lấy lại tinh thần thấy Hoàng Phu Tuyệt bọn họ đã đi xa, vội vàng đi như chạy theo phía sau.
Đi một đoạn đường thật dài, Thủy Băng Nhu thấy rốt cuộc không có người nào rồi, mới lặng lẽ thở ra một hơi, nói với Hoàng Phu Tuyệt: "Tuyệt, em muốn lên lớp."
"Ha ha ha. . . Đi đi! Chờ anh xong xuôi chuyện trong trường học lại đi đón em." Hoàng Phu Tuyệt mỉm cười nói.
Mà bầy lãnh đạo của trường kia đi theo phía sau bọn họ thấy nụ cười của Hoàng Phu Tuyệt, đều ở đây cảm thán lời đồn bên ngoài đúng là nhảm nhí, ai nói tổng giám đốc của “Tập đoàn Thánh Hoàng” ăn nói có ý tứ, vẻ mặt lạnh lẽo có thể đông chết người.
Thấy sự xuất hiện của những người chung quanh, Thủy Băng Nhu có chút cảm giác không được tự nhiên, vội vàng chạy về hướng phòng học, Hoàng Phu Tuyệt thấy Thủy Băng Nhu đi xa, ánh mắt nhu tình như nước lập tức trở nên sắc bén, bắn thẳng đến đám lãnh đạo bên cạnh, sau đó một mình đi về phía ký túc xá.
Trời ạ, thì ra lời đồn đại bên ngoài đều là thật, tốc độ biến đổi sắc mặt của tổng giám đốc Hoàng thật là khiến người ta trợn mắt há mồm, kỳ quái, rõ ràng chính là thời tiết tháng ba, tại sao bọn họ lại cảm giác như đang ở trong một hầm băng vậy.
Nhưng vì ngày hôm qua Thủy Băng Nhu đeo bám dai dẳng, Hoàng Phu Tuyệt đành phải đồng ý với cô hôm nay có thể đi học, nhưng phải đồng ý một điều kiện của anh, về phần là điều kiện gì, anh vẫn thần thần bí bí, dù sao có thể đến trường, Thủy Băng Nhu cảm thấy vui mừng cực kỳ, cũng không có hỏi tới điều kiện kia là cái gì nữa.
Sáng sớm, Thủy Băng Nhu ăn xong bữa sáng cũng giống thường ngày đi về phòng lấy túi sách, cô từ trên lầu đi xuống liền nhìn thấy Hoàng Phu Tuyệt lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, nghi ngờ hỏi: "Ah ~ Tuyệt, anh còn chưa đi làm sao? Anh không cần đặc biệt chờ em..., em có thể tự mình đạp xe đạp đi." Thủy Băng Nhu vừa nói vừa đi ra ngoài, đột nhiên eo thon của cô bị người từ phía sau bắt lấy.
"Tuyệt, em còn không đi sẽ trễ mất." Thủy Băng Nhu quay đầu ai oán nói.
"Đừng lo lắng, sẽ không trễ đến, đi thôi." Hoàng Phu Tuyệt lôi kéo tay của cô đi ra bên ngoài.
"Ah, Tuyệt, anh muốn đưa em đi đâu?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi.
"Em quên, tối hôm qua em đã đáp ứng anh một điều kiện, điều kiện của anh chính là tự mình đưa em tới trường, để cho tất cả người trong trường đều biết rõ em là vợ chưa cưới của Hoàng Phu Tuyệt anh đây, anh không cho phép bất luận kẻ nào lại có cơ hội gây tổn hại tới em." Anh bá đạo nói, đúng lúc khiến cho cái đám tiểu quỷ đầu đang mơ ước nha đầu của anh kia nhận rõ sự thật, nha đầu của anh là người đã có chủ rồi.
"Này. . . . . . Nhất định phải như vậy sao?" Thủy Băng Nhu yếu ớt hỏi.
Trời ạ, nếu quả như thật bị bạn học biết thân phận của cô, cô chẳng phải sẽ thành người nổi danh sao, đến lúc đó nhất định sẽ rất bất tiện, tất cả mọi người sẽ kiêng kỵ cô, cô sao có thể kết bằng hữu tri kỷ nữa.
Lần trước sau khi đưa bọn Tiểu Huyên đi tìm Tuyệt, cũng đã thật lâu không có gặp bọn họ, không biết họ khi đó có bị dọa sợ không? về sau Tiểu Huyên và Lăng Tâm có thể hay không cũng không dám cùng cô trở thành bằng hữu, Thủy Băng Nhu nghĩ thầm. Thôi, cái gì nên tới ắt sẽ tới, huống chi tính khí của Tuyệt cô rõ ràng nhất, cho tới bây giờ đều là nói một không hai.
Ngoài cổng trường Quý tộc, hiệu trưởng cùng các cấp lãnh đạo của trường học tất cả đều đang ngẩng đầu hy vọng, giống như đang đợi đại nhân vật nào đó đến, trong chốc lát, từng chiếc một xe con hàng hiệu thế giới chạy nhanh đến, cảnh tượng hoành tráng như là triển lãm xe hơi nổi tiếng thế giới vậy, hấp dẫn rất nhiều người đi đường và học sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không bao lâu, mười mấy chiếc xe nổi tiếng theo thứ tự xếp hạng ở cổng trường, từ trên xe bước xuống chính là từng nhóm người áo đen mặt không chút biểu tình, chỉ thấy đám người áo đen nhanh chóng tự động vây ở chung quanh một chiếc Porsche phiên bản mới.
Lúc này, từ trên xe bước xuống một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng Italy làm thủ công, anh phát ra thẳng đứng đen bóng, mày kiếm anh tuấn, tròng mắt đen dài nhỏ ẩn chứa sắc bén, môi mỏng manh nhấp nhẹ, hình dáng gương mặt góc cạnh rõ ràng, vóc người thon dài cao lớn nhưng không tục tằng, giống như chim ưng trong đêm tối, lãnh ngạo cô thanh rồi lại thịnh khí bức người, đang lúc côi cút độc lập lại tán phát cường thế Ngạo Thị Thiên Địa (edit: câu này gặp hoài, gần như để nguyên si đó vì ai cũng bít nó là gì rồi nhỉ. Hai! Mình thấy tác giả tả mấy anh tòan với một đoạn văn giống nhau không hà).
Trời ạ, đây là một người đàn ông hoàn mỹ đến mức nào! Mọi người si mê nhìn bóng dáng của anh ta, chỉ thấy anh ta đưa tay vào trong xe, nhẹ nhàng ôm ra một cô bé giống như thiên sứ, mọi người định thần nhìn lại.
Không được rồi, vậy. . . Vậy. . . Đó không phải là. . . bạn học vừa tới trường báo danh mấy ngày trước sao? Cô ấy tại sao lại ở trong xe của cái người đẹp trai đó, cô ấy và trai đẹp đến tột cùng là có quan hệ như thế nào? Mọi người nghi ngờ thầm nghĩ.
Mà hiệu trưởng và mấy nhân vật lãnh đạo biết thân phận của Hoàng Phu Tuyệt, lúc này thấy Thủy Băng Nhu ở bên cạnh anh, cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng bọn họ không được phép suy nghĩ nhiều, vội vàng cung kính nghênh đón, vì đại nhân vật giống như Đế Vương này không phải bọn họ có thể đắc tội, nghe nói anh ta tài phú nhiều đến đếm không hết, tùy tiện dậm chân một phát mà có thể khiến cho kinh tế cả thành S tê liệt.
"Tổng giám đốc Hoàng, nhiệt liệt chào mừng ngài đến!" Hiệu trưởng và toàn thể nhân viên đi theo cung kính cúi người chào nói.
Hoàng Phu Tuyệt ừ một tiếng, sau đó ôm eo Thủy Băng Nhu giữa một đám hộ vệ vây quanh đi về phía ký túc xá trường học, mà Thủy Băng Nhu là lo lắng bị anh ôm.
"Oa, thật sự rất đẹp trai nha!"
"Đó không phải là bạn học Thủy mới tới sao? Cô ấy làm sao lại cùng đi chung với trai đẹp, thật hâm mộ đó."
"Quả thật chính là kim đồng ngọc nữ, bọn họ thật rất xứng đôi!"
"Ai nha, xem ra giai nhân là người có chủ rồi, vốn là mình còn muốn theo đuổi bạn học Thủy kia, mình còn chưa có bắt đầu yêu đã phải chấm dứt trong thất bại rồi, mình thật đáng thương nha ~"
"Đi chết đi, cứ coi như không có vị Đại Suất Ca kia, giai nhân cũng không tới phiên cậu, cậu cứ làm như học trưởng An Đông Nghê là chết rồi ý."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thôi rồi, bạn học Thủy đã là hoa đã có chủ, vậy học trưởng An Đông Nghê làm thế nào?"
Dọc theo đường đi là tiếng nam nữ ồn ào, tất cả đều là bởi vì sự xuất hiện của Thủy Băng Nhu và Hoàng Phu Tuyệt mà ra.
Hoàng Phu Tuyệt nghe, trong đôi mắt đẹp là con ngươi đen nhánh, bên trong ánh sáng chớp động giống như vụn băng, phóng về phía đám người kia, nhất thời mọi người toàn thân cứng đờ, lời muốn nói tắc ở cổ họng.
Thấy Hoàng Phu Tuyệt đi xa, hiệu trưởng mệt lả thở ra một hơi, nghiêm nghị nói với trợ thủ bên cạnh: "Trợ lý Trương, sao cậu không báo cáo với tôi, tổng giám đốc Hoàng có quen biết với học trò Thủy mới đến hả? Làm hại tôi vừa rồi thiếu chút nữa phạm sai lầm."
"Cái này. . . Cái này. . . Hiệu trưởng, tôi cũng không có điều tra được tổng giám đốc Hoàng thế nhưng biết học trò Thủy, tôi chỉ biết anh ta cực kỳ sủng ái một cô gái." Trợ lý ấp a ấp úng nói, hắn đã rất cố gắng điều tra rồi, huống chi việc gì hiệu trưởng cũng giao cho hắn làm, hắn nào có nhiều thời giờ như vậy.
Bên ngoài đồn đại tổng giám đốc Hoàng không gần nữ sắc, hiện tại theo như cái tình hình này thì học trò Thủy chính là người phụ nữ của anh ta, xem ra phải phân phó chủ nhiệm lớp chọn chăm sóc thật tốt học trò Thủy, bằng không đắc tội tổng giám đốc Hoàng sẽ không tốt, hiệu trưởng nghĩ thầm, lấy lại tinh thần thấy Hoàng Phu Tuyệt bọn họ đã đi xa, vội vàng đi như chạy theo phía sau.
Đi một đoạn đường thật dài, Thủy Băng Nhu thấy rốt cuộc không có người nào rồi, mới lặng lẽ thở ra một hơi, nói với Hoàng Phu Tuyệt: "Tuyệt, em muốn lên lớp."
"Ha ha ha. . . Đi đi! Chờ anh xong xuôi chuyện trong trường học lại đi đón em." Hoàng Phu Tuyệt mỉm cười nói.
Mà bầy lãnh đạo của trường kia đi theo phía sau bọn họ thấy nụ cười của Hoàng Phu Tuyệt, đều ở đây cảm thán lời đồn bên ngoài đúng là nhảm nhí, ai nói tổng giám đốc của “Tập đoàn Thánh Hoàng” ăn nói có ý tứ, vẻ mặt lạnh lẽo có thể đông chết người.
Thấy sự xuất hiện của những người chung quanh, Thủy Băng Nhu có chút cảm giác không được tự nhiên, vội vàng chạy về hướng phòng học, Hoàng Phu Tuyệt thấy Thủy Băng Nhu đi xa, ánh mắt nhu tình như nước lập tức trở nên sắc bén, bắn thẳng đến đám lãnh đạo bên cạnh, sau đó một mình đi về phía ký túc xá.
Trời ạ, thì ra lời đồn đại bên ngoài đều là thật, tốc độ biến đổi sắc mặt của tổng giám đốc Hoàng thật là khiến người ta trợn mắt há mồm, kỳ quái, rõ ràng chính là thời tiết tháng ba, tại sao bọn họ lại cảm giác như đang ở trong một hầm băng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro