Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
Ghen
Quân Tử Hữu Ước
2024-11-11 23:33:09
Ánh nắng mặt trời vàng óng chiếu vào tòa lâu đài, có vẻ vô cùng mộng ảo. Trên con đường lớn nối liền với cửa chính của tòa lâu đài hai bên đứng đầy người giúp việc và hộ vệ. Hoàng Phu Tuyệt vừa xuống xe, hai hàng người hầu cùng hộ vệ lập tức cung kính hành lễ, Quản gia đứng ở hàng đầu tiên nhanh chóng nghênh đón cung kính thăm hỏi, sau đó giúp anh cầm cặp tài liệu.
Hoàng Phu Tuyệt đưa cặp tài liệu cho Quản gia xong, nhẹ nhàng mở ra cửa xe hơi, thận trọng ôm lấy Thủy Băng Nhu đang ngủ say đi về phía phòng của cô.
Buổi trưa sau khi bọn họ ăn bữa trưa, Hoàng Phu Tuyệt đưa Thủy Băng Nhu đi mấy khu ngắm phong cảnh, cho đến khi mặt trời xuống núi mới trở về, nhìn dáng dấp cô là mệt đến ngủ thiếp đi.
Quản gia lẳng lặng đi theo phía sau Hoàng Phu Tuyệt, mới rồi đã đến giờ tan học mà tiểu thư vẫn chưa về, khiến ông bị sợ đến gần chết, ông cho là tiểu thư bị người ta bắt cóc rồi, nhưng đợi một lúc không thấy bọn bắt cóc gọi điện đến, mà là điện thoại của ám vệ của tiểu thư, nói tiểu thư đi tìm ông chủ rồi, lúc này thấy ông chủ và tiểu thư cùng nhau bình an trở về, tâm trạng thấp thỏm lúc này mới buông xuống.
Thời điểm sau khi Hoàng Phu Tuyệt từ phòng Thủy Băng Nhu quay xuống, Quản gia đã ở đại sảnh chờ phân phó.
"Quản gia, con chó săn kia đã được đem về nhà chưa?" Hoàng Phu Tuyệt ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo, lười biếng hỏi.
Quản gia đứng ở bên cạnh cung kính trả lời: "Ông chủ, đã mang về rồi, nó đang ở trong vườn hoa phía sau chơi đùa, dường như chơi rất vui vẻ."
"Ừ, ông sắp xếp một chuyên gia nuôi chó đặc biệt một chút chăm sóc tốt cho nó, nó là sủng vật của tiểu thư, cũng không thể để nó xảy ra chuyện gì." Hoàng Phu Tuyệt phân phó.
"Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm, vậy có cần xây chuồng cho nó không? Nên xây ở đâu thì tốt?" Quản gia hỏi.
"Ừ? Nếu nó ưa thích vườn hoa như vậy, vậy thì ở trong vườn hoa xây cho nó một cái chuồng hình dáng phù hợp chút đi!" Hoàng Phu Tuyệt nói.
"Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm." Quản gia nhận lệnh rời khỏi đại sảnh.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thủy Băng Nhu tỉnh lại trong bóng tối, cô quan sát một chút hoàn cảnh chung quanh, phát hiện đây là phòng của cô, nhớ tới cùng Tuyệt đi lên núi ngắm phong cảnh, lúc trở về lại ngủ thiếp đi ở trên xe, nhất định là Tuyệt bế cô vào nhà, đúng rồi, anh ở đâu? Chẳng lẽ ở thư phòng? Mặc kệ, trước đi xem sủng vật của cô cái đã.
Thủy Băng Nhu vội vàng đi xuống lầu dưới.
"Bác Quản gia, chó săn hôm nay đưa tới ở đâu rồi ạ?" Thủy Băng Nhu thấy Quản gia, ngọt ngào hỏi.
"Tiểu thư, con chó săn kia đang ở trong vườn hoa, để tôi đưa ngài đi." Quản gia cung kính trả lời, mặc dù tiểu thư tâm địa thiện lương, không có một chút dáng vẻ, còn thường đối đãi với ông như trưởng bối (bề trên), nhưng ông chính là không nhịn được kính trọng cô, dù sao hiện nay, những cô bé biết lễ phép như tiểu thư đã không còn thấy nhiều lắm.
"Không cần, bác đi làm việc của bác đi, tự cháu đi là được rồi." Thủy Băng Nhu nói xong liền đi về phía vườn hoa.
Đi tới vườn hoa, chó săn vốn là đang chơi rất tận hứng trong nháy mắt thấy Thủy Băng Nhu, mừng rỡ tựa như thấy bằng hữu xông về phía cô, dùng đầu lưỡi của nó liếm láp tay Thủy Băng Nhu, còn nhõng nhẻo chồm hai cái chân trước ôm lấy Thủy Băng Nhu.
Khi Hoàng Phu Tuyệt đi tới vườn hoa đúng lúc bắt gặp cảnh tượng đó, nhất thời anh giận sôi lên, hận không thể lập tức chặt đầu lưỡi của con chó kia.
Vừa rồi anh đến phòng Nhu nhi muốn gọi cô dậy ăn bữa tối, ai ngờ không thấy cô ở trong phòng, bình thường bảo bối của anh sau khi tỉnh lại đều sẽ tìm anh khắp nơi, lần này thế nhưng không có đi tìm anh. Lập tức nghĩ đến cô có thể đã đi xem cái con sủng vật đáng chết kia rồi, không nghĩ tới con chó săn đáng chết này thế nhưng nhân cơ hội ăn đậu hũ của Nhu nhi, quả thực là chán sống mà, cũng không thèm để ý xem ai là người đã giải cứu nó khỏi tay kẻ xấu, huống chi lương thực sau này của nó cũng còn phải dựa vào anh cung cấp cho.
Hoàng Phu Tuyệt không nói hai lời, lập tức tiến lên dùng sức đem con chó săn đang dựa vào bên cạnh Thủy Băng Nhu kia nhắc lên, hung hăng ném nó sang một bên, sau đó dùng tay gắt gao ôm lấy eo Thủy Băng Nhu, nhìn chằm chằm như muốn cảnh cáo con chó săn kia.
"Tuyệt, anh sao thế? Anh làm sủng vật của em bị thương rồi." Thủy Băng Nhu quệt mồm ai oán nói.
"Ai kêu nó vô lễ với em!" Hoàng Phu Tuyệt nghiêm mặt nói.
"Đâu có, có phải anh nghĩ quá nhiều rồi không, đó là biểu hiện thân thiện của nó mà! Ha ha ha. . . . . . Em hiểu rồi, chẳng lẽ anh ngay cả dấm của chó săn cũng ăn?" Thủy Băng Nhu cười hì hì nói.
"Dù sao không cho phép nó dựa vào em gần như thế." Hoàng Phu Tuyệt ngượng ngùng nói, giống như là bị người nói trúng tim đen vậy.
"Ha ha ha. . . . . Bộ dạng Tuyệt ghen thật đáng yêu nha." Thủy Băng Nhu cười trêu.
"Anh. . . Anh đâu có." Hoàng Phu Tuyệt lo lắng vội nói, thật ra không phải là anh hẹp hòi, chỉ là không có cách nào trừ anh ra anh không muốn thấy bất cứ sinh vật nào đến gần bảo bối của anh, cho dù đối phương là động vật cũng không được, huống chi con chó săn này lại là giống đực, như vậy thì càng thêm không thể đến gần Nhu nhi như vậy.
"Ha ha ha. . . Không cười anh, ha ha ha. . . Đúng rồi, Tuyệt, anh nói xem nên đặt tên gì cho sủng vật?" Thủy Băng Nhu hỏi.
"Một sủng vật còn phải đặt tên sao? Tùy tiện gọi chó hoặc mèo là được, nếu không liền kêu Vượng Tài, anh thấy bình thường các thương gia thường gọi như vậy." Hoàng Phu Tuyệt ghen tỵ nói, cái con chó kia chiếm quá nhiều sự chú ý của Nhu nhi, còn phải giúp nó đặt tên, hừ, nghĩ tới đây anh cũng rất khó chịu.
"Sủng vật cũng là bằng hữu của chúng ta, tại sao có thể tùy tiện như thế, hả? ? Để em nghĩ, kêu là Luck đi!" Thủy Băng Nhu nói.
"Có thể trở thành sủng vật của em đích xác là vận may của nó." Hoàng Phu Tuyệt tự lẩm bẩm.
"Hả? ? Anh nói cái gì?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi.
"A, không có gì, anh nói là tên của nó rất êm tai, bây giờ có thể đi ăn cơm rồi chứ? Bụng của anh rất đói." Hoàng Phu Tuyệt làm bộ đáng thương nói, cố gắng gây sự chú ý của Thủy Băng Nhu.
"Đi thôi! Luck, đi ăn cơm." Thủy Băng Nhu gọi con chó săn.
"Cái gì? Nhu nhi, em muốn con chó này theo chúng ta cùng ăn cơm sao?" Hoàng Phu Tuyệt đè nén thanh âm hỏi.
"Đúng nha, về sau nó liền theo chúng ta cùng nhau ăn cơm rồi, bởi vì nó là bằng hữu của em." Thủy Băng Nhu nói xong cũng đi vào phòng, ngay sau đó Luck hả hê nhìn Hoàng Phu Tuyệt một cái, sau đó theo đuôi Thủy Băng Nhu vào nhà, lưu lại một mình Hoàng Phu Tuyệt đang ghen ghét dữ dội.
"Luck đáng chết, lại còn muốn thay vị trí của ta ở trong lòng Nhu nhi, khốn kiếp, thật đáng chết."
Hoàng Phu Tuyệt đưa cặp tài liệu cho Quản gia xong, nhẹ nhàng mở ra cửa xe hơi, thận trọng ôm lấy Thủy Băng Nhu đang ngủ say đi về phía phòng của cô.
Buổi trưa sau khi bọn họ ăn bữa trưa, Hoàng Phu Tuyệt đưa Thủy Băng Nhu đi mấy khu ngắm phong cảnh, cho đến khi mặt trời xuống núi mới trở về, nhìn dáng dấp cô là mệt đến ngủ thiếp đi.
Quản gia lẳng lặng đi theo phía sau Hoàng Phu Tuyệt, mới rồi đã đến giờ tan học mà tiểu thư vẫn chưa về, khiến ông bị sợ đến gần chết, ông cho là tiểu thư bị người ta bắt cóc rồi, nhưng đợi một lúc không thấy bọn bắt cóc gọi điện đến, mà là điện thoại của ám vệ của tiểu thư, nói tiểu thư đi tìm ông chủ rồi, lúc này thấy ông chủ và tiểu thư cùng nhau bình an trở về, tâm trạng thấp thỏm lúc này mới buông xuống.
Thời điểm sau khi Hoàng Phu Tuyệt từ phòng Thủy Băng Nhu quay xuống, Quản gia đã ở đại sảnh chờ phân phó.
"Quản gia, con chó săn kia đã được đem về nhà chưa?" Hoàng Phu Tuyệt ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo, lười biếng hỏi.
Quản gia đứng ở bên cạnh cung kính trả lời: "Ông chủ, đã mang về rồi, nó đang ở trong vườn hoa phía sau chơi đùa, dường như chơi rất vui vẻ."
"Ừ, ông sắp xếp một chuyên gia nuôi chó đặc biệt một chút chăm sóc tốt cho nó, nó là sủng vật của tiểu thư, cũng không thể để nó xảy ra chuyện gì." Hoàng Phu Tuyệt phân phó.
"Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm, vậy có cần xây chuồng cho nó không? Nên xây ở đâu thì tốt?" Quản gia hỏi.
"Ừ? Nếu nó ưa thích vườn hoa như vậy, vậy thì ở trong vườn hoa xây cho nó một cái chuồng hình dáng phù hợp chút đi!" Hoàng Phu Tuyệt nói.
"Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm." Quản gia nhận lệnh rời khỏi đại sảnh.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thủy Băng Nhu tỉnh lại trong bóng tối, cô quan sát một chút hoàn cảnh chung quanh, phát hiện đây là phòng của cô, nhớ tới cùng Tuyệt đi lên núi ngắm phong cảnh, lúc trở về lại ngủ thiếp đi ở trên xe, nhất định là Tuyệt bế cô vào nhà, đúng rồi, anh ở đâu? Chẳng lẽ ở thư phòng? Mặc kệ, trước đi xem sủng vật của cô cái đã.
Thủy Băng Nhu vội vàng đi xuống lầu dưới.
"Bác Quản gia, chó săn hôm nay đưa tới ở đâu rồi ạ?" Thủy Băng Nhu thấy Quản gia, ngọt ngào hỏi.
"Tiểu thư, con chó săn kia đang ở trong vườn hoa, để tôi đưa ngài đi." Quản gia cung kính trả lời, mặc dù tiểu thư tâm địa thiện lương, không có một chút dáng vẻ, còn thường đối đãi với ông như trưởng bối (bề trên), nhưng ông chính là không nhịn được kính trọng cô, dù sao hiện nay, những cô bé biết lễ phép như tiểu thư đã không còn thấy nhiều lắm.
"Không cần, bác đi làm việc của bác đi, tự cháu đi là được rồi." Thủy Băng Nhu nói xong liền đi về phía vườn hoa.
Đi tới vườn hoa, chó săn vốn là đang chơi rất tận hứng trong nháy mắt thấy Thủy Băng Nhu, mừng rỡ tựa như thấy bằng hữu xông về phía cô, dùng đầu lưỡi của nó liếm láp tay Thủy Băng Nhu, còn nhõng nhẻo chồm hai cái chân trước ôm lấy Thủy Băng Nhu.
Khi Hoàng Phu Tuyệt đi tới vườn hoa đúng lúc bắt gặp cảnh tượng đó, nhất thời anh giận sôi lên, hận không thể lập tức chặt đầu lưỡi của con chó kia.
Vừa rồi anh đến phòng Nhu nhi muốn gọi cô dậy ăn bữa tối, ai ngờ không thấy cô ở trong phòng, bình thường bảo bối của anh sau khi tỉnh lại đều sẽ tìm anh khắp nơi, lần này thế nhưng không có đi tìm anh. Lập tức nghĩ đến cô có thể đã đi xem cái con sủng vật đáng chết kia rồi, không nghĩ tới con chó săn đáng chết này thế nhưng nhân cơ hội ăn đậu hũ của Nhu nhi, quả thực là chán sống mà, cũng không thèm để ý xem ai là người đã giải cứu nó khỏi tay kẻ xấu, huống chi lương thực sau này của nó cũng còn phải dựa vào anh cung cấp cho.
Hoàng Phu Tuyệt không nói hai lời, lập tức tiến lên dùng sức đem con chó săn đang dựa vào bên cạnh Thủy Băng Nhu kia nhắc lên, hung hăng ném nó sang một bên, sau đó dùng tay gắt gao ôm lấy eo Thủy Băng Nhu, nhìn chằm chằm như muốn cảnh cáo con chó săn kia.
"Tuyệt, anh sao thế? Anh làm sủng vật của em bị thương rồi." Thủy Băng Nhu quệt mồm ai oán nói.
"Ai kêu nó vô lễ với em!" Hoàng Phu Tuyệt nghiêm mặt nói.
"Đâu có, có phải anh nghĩ quá nhiều rồi không, đó là biểu hiện thân thiện của nó mà! Ha ha ha. . . . . . Em hiểu rồi, chẳng lẽ anh ngay cả dấm của chó săn cũng ăn?" Thủy Băng Nhu cười hì hì nói.
"Dù sao không cho phép nó dựa vào em gần như thế." Hoàng Phu Tuyệt ngượng ngùng nói, giống như là bị người nói trúng tim đen vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ha ha ha. . . . . Bộ dạng Tuyệt ghen thật đáng yêu nha." Thủy Băng Nhu cười trêu.
"Anh. . . Anh đâu có." Hoàng Phu Tuyệt lo lắng vội nói, thật ra không phải là anh hẹp hòi, chỉ là không có cách nào trừ anh ra anh không muốn thấy bất cứ sinh vật nào đến gần bảo bối của anh, cho dù đối phương là động vật cũng không được, huống chi con chó săn này lại là giống đực, như vậy thì càng thêm không thể đến gần Nhu nhi như vậy.
"Ha ha ha. . . Không cười anh, ha ha ha. . . Đúng rồi, Tuyệt, anh nói xem nên đặt tên gì cho sủng vật?" Thủy Băng Nhu hỏi.
"Một sủng vật còn phải đặt tên sao? Tùy tiện gọi chó hoặc mèo là được, nếu không liền kêu Vượng Tài, anh thấy bình thường các thương gia thường gọi như vậy." Hoàng Phu Tuyệt ghen tỵ nói, cái con chó kia chiếm quá nhiều sự chú ý của Nhu nhi, còn phải giúp nó đặt tên, hừ, nghĩ tới đây anh cũng rất khó chịu.
"Sủng vật cũng là bằng hữu của chúng ta, tại sao có thể tùy tiện như thế, hả? ? Để em nghĩ, kêu là Luck đi!" Thủy Băng Nhu nói.
"Có thể trở thành sủng vật của em đích xác là vận may của nó." Hoàng Phu Tuyệt tự lẩm bẩm.
"Hả? ? Anh nói cái gì?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi.
"A, không có gì, anh nói là tên của nó rất êm tai, bây giờ có thể đi ăn cơm rồi chứ? Bụng của anh rất đói." Hoàng Phu Tuyệt làm bộ đáng thương nói, cố gắng gây sự chú ý của Thủy Băng Nhu.
"Đi thôi! Luck, đi ăn cơm." Thủy Băng Nhu gọi con chó săn.
"Cái gì? Nhu nhi, em muốn con chó này theo chúng ta cùng ăn cơm sao?" Hoàng Phu Tuyệt đè nén thanh âm hỏi.
"Đúng nha, về sau nó liền theo chúng ta cùng nhau ăn cơm rồi, bởi vì nó là bằng hữu của em." Thủy Băng Nhu nói xong cũng đi vào phòng, ngay sau đó Luck hả hê nhìn Hoàng Phu Tuyệt một cái, sau đó theo đuôi Thủy Băng Nhu vào nhà, lưu lại một mình Hoàng Phu Tuyệt đang ghen ghét dữ dội.
"Luck đáng chết, lại còn muốn thay vị trí của ta ở trong lòng Nhu nhi, khốn kiếp, thật đáng chết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro