Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
Lời đồn đại
Quân Tử Hữu Ước
2024-11-11 23:33:09
Chỉ chưa hết một ngày, trong trường học khắp nơi đều lan truyền chuyện An Đông Nghê giận dữ vì hồng nhan, tất cả mọi người rối rít suy đoán chuyện hoa khôi của trường làm gì tổn thương cô bé lọ lem, còn có người mà học trưởng An Đông Nghê ngưỡng mộ là ai. Chỉ có một ít người hiểu rõ toàn bộ quá trình bên trong chuyện tình, nhưng miệng bọn họ cũng bị An Đông Nghê dùng biện pháp ngăn lại, sẽ không có ai cả gan ở khắp nơi vung loạn cái lưỡi (không dám nói lung tung), phát động sự hung hãn của học trưởng, bọn họ cũng không có gan đi thử nghiệm.
Mà nữ chính đưa tới (gây nên) chấn động lớn đó, lúc này lại ở trong phòng nghỉ của An Đông Nghê ngủ ngon lành, chỉ thấy khóe miệng cô khẽ giơ lên, giống như nằm mơ thấy chuyện vui gì đó, Lý Hiếu Huyên túc trực ở bên cạnh thấy nụ cười ngọt ngào của cô, trong mắt thoáng qua kinh ngạc cùng hâm mộ, lúc này Tiểu Nhu giống như Thiên sứ đang say ngủ, đẹp đến khiến cho người ta kinh tâm động phách, một người mới vừa rồi vẫn còn kinh hãi trong cơn ác mộng (chỉ sự việc đáng sợ như cơn ác mộng), trong nháy mắt liền nâng lên nụ cười ngọt ngào, vô ưu vô lo làm cho người ta rất hâm mộ, dường như bị lây tâm tình tốt của cô ấy, mọi buồn bực vừa rồi lập tức tiêu tán vô ảnh vô tung.
Cứ như vậy Lý Hiếu Huyên ngẩn người lẳng lặng nhìn dung nhan say ngủ của Thủy Băng Nhu, nghĩ thầm Tiểu Nhu là một cô gái tâm địa thiện lương, An Đông Nghê với cô ấy thật đúng là trời sinh một cặp, kỳ quái là lúc này khi cô nghĩ đến hình ảnh họ bên nhau hạnh phúc, trong lòng thế nhưng không còn có cái loại cảm giác đau nhói xuyên tim đó nữa, chỉ là trong lòng có chút buồn buồn, có lẽ tình cảm của cô dành cho hắn chưa đủ sâu sắc! Tin rằng không bao lâu nữa cô có thể hoàn toàn quên hắn.
"Tiểu Huyên, bạn đang nhớ cái gì à? Lời mình vừa nói với bạn, bạn có nghe được không? Bộ dáng ngủ của Tiểu Nhu có cái gì tốt nhìn sao? Nếu để cho An Đông Nghê nhìn thấy bạn nhìn Tiểu nhu chằm chặp như vậy, khẳng định sẽ đem bạn phá hủy." Lăng Tâm tung cho Lý Hiếu Huyên một cái bánh bao hung hãn nói.
"A, Lăng Tâm, bạn quay lại lúc nào thế, bạn đi kiểu gì mà không phát ra chút âm thanh nào, làm mình sợ hết hồn." Lý Hiếu Huyên vỗ ngực một cái hỏi.
"Lúc bạn đang ngẩn người ấy, mình gọi bạn rất nhiều lần bạn đều không để ý đến mình, bạn ở đây ngẩn người cái gì, chẳng lẽ đang nghĩ đến anh chàng đẹp trai nào sao? Nói nghe một chút, mình sẽ tham mưu giúp bạn." Lăng Tâm cười nói đùa.
"Mình không biết bạn lảm nhảm cái gì, bữa trưa bạn mua đây sao? Mình đói bụng rồi." Lý Hiếu Huyên đưa tay về phía cô ấy nói.
"Hừ hừ. . . . . Mau khai ra! Là ai khiến cho đại mỹ nhân Lý Hiếu Huyên của chúng ta xuân tâm nhộn nhạo đây?" Lăng Tâm cười gian nói.
"Nói hưu nói vượn, đúng rồi, sao bạn đi lâu như vậy? Bạn phải bay qua nửa vòng trái đất để mua bữa trưa sao?" Lý Hiếu Huyên hỏi.
"Mình không có cách nào nha, vừa mới xem một màn diễn tương đối đặc sắc trở về, ai nha, An Đông Nghê thật là rất đẹp trai, nhất là thời điểm nổi giận thật sự là đẹp trai muốn chết, trước kia sao mình lại không phát hiện ra chứ? Nhưng mà bây giờ biết cũng không muộn, thật là kiếm lời rồi, ha ha ha. . ." Lăng Tâm khoa trương cười nói.
"Màn diễn đặc sắc gì? Mà hắn đẹp trai mắc mớ gì tới bạn chứ? Không phải là bạn cũng thích hắn đấy chứ? Theo mình nhớ thì bạn chỉ thích tiền nha, từ lúc nào thì đổi tính vậy?" Lý Hiếu Huyên trêu ghẹo hỏi.
"Bạn nói bừa cái gì vậy? Trên thế giới này làm gì có cái gì đáng yếu bằng tiền chứ? Trong một lúc vừa rồi mình đi ra ngoài mua bữa trưa kia, An Đông Nghê đem Lâm Ngọc Lan đuổi ra khỏi trường học, vô cùng thống khoái nha, xem cô ta sau này còn phách lối được nữa không. Ha ha ha. . . . Về phần mình rất vui vẻ là bởi vì hắn muốn theo đuổi Tiểu Nhu, mình có thể vì vậy ra sức kiếm của hắn một khoản, mình không phải là rất có tài kiếm tiền, không cần quá khen ngợi mình, mình sẽ mắc cỡ." Lăng Tâm tự khen.
"Chậc chậc. . . Bạn cho rằng tiền của An Đông Nghê dễ kiếm sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày, muốn tiền đến phát điên rồi." Lý Hiếu Huyên nói.
"Ưm, các bạn đang nói cái gì vậy? Bây giờ là mấy giờ rồi?" Thủy Băng Nhu trong lúc mơ mơ màng màng nghe được âm thanh trò chuyện, vì vậy chậm rãi mở mắt, mang theo giọng mũi hỏi (giọng ngáy ngủ).
"A, Tiểu Nhu, bọn mình đánh thức bạn sao? Hiện tại cảm thấy thế nào, khá hơn không?" Lý Hiếu Huyên dịu dàng hỏi.
"Ừ, không sao, chỉ là bụng hơi đói." Thủy Băng Nhu nói.
"Vậy bạn đợi chút, mình đi lấy sữa tươi cho bạn." Lý Hiếu Huyên vừa nói vừa đi tới phòng bếp.
Mà nữ chính đưa tới (gây nên) chấn động lớn đó, lúc này lại ở trong phòng nghỉ của An Đông Nghê ngủ ngon lành, chỉ thấy khóe miệng cô khẽ giơ lên, giống như nằm mơ thấy chuyện vui gì đó, Lý Hiếu Huyên túc trực ở bên cạnh thấy nụ cười ngọt ngào của cô, trong mắt thoáng qua kinh ngạc cùng hâm mộ, lúc này Tiểu Nhu giống như Thiên sứ đang say ngủ, đẹp đến khiến cho người ta kinh tâm động phách, một người mới vừa rồi vẫn còn kinh hãi trong cơn ác mộng (chỉ sự việc đáng sợ như cơn ác mộng), trong nháy mắt liền nâng lên nụ cười ngọt ngào, vô ưu vô lo làm cho người ta rất hâm mộ, dường như bị lây tâm tình tốt của cô ấy, mọi buồn bực vừa rồi lập tức tiêu tán vô ảnh vô tung.
Cứ như vậy Lý Hiếu Huyên ngẩn người lẳng lặng nhìn dung nhan say ngủ của Thủy Băng Nhu, nghĩ thầm Tiểu Nhu là một cô gái tâm địa thiện lương, An Đông Nghê với cô ấy thật đúng là trời sinh một cặp, kỳ quái là lúc này khi cô nghĩ đến hình ảnh họ bên nhau hạnh phúc, trong lòng thế nhưng không còn có cái loại cảm giác đau nhói xuyên tim đó nữa, chỉ là trong lòng có chút buồn buồn, có lẽ tình cảm của cô dành cho hắn chưa đủ sâu sắc! Tin rằng không bao lâu nữa cô có thể hoàn toàn quên hắn.
"Tiểu Huyên, bạn đang nhớ cái gì à? Lời mình vừa nói với bạn, bạn có nghe được không? Bộ dáng ngủ của Tiểu Nhu có cái gì tốt nhìn sao? Nếu để cho An Đông Nghê nhìn thấy bạn nhìn Tiểu nhu chằm chặp như vậy, khẳng định sẽ đem bạn phá hủy." Lăng Tâm tung cho Lý Hiếu Huyên một cái bánh bao hung hãn nói.
"A, Lăng Tâm, bạn quay lại lúc nào thế, bạn đi kiểu gì mà không phát ra chút âm thanh nào, làm mình sợ hết hồn." Lý Hiếu Huyên vỗ ngực một cái hỏi.
"Lúc bạn đang ngẩn người ấy, mình gọi bạn rất nhiều lần bạn đều không để ý đến mình, bạn ở đây ngẩn người cái gì, chẳng lẽ đang nghĩ đến anh chàng đẹp trai nào sao? Nói nghe một chút, mình sẽ tham mưu giúp bạn." Lăng Tâm cười nói đùa.
"Mình không biết bạn lảm nhảm cái gì, bữa trưa bạn mua đây sao? Mình đói bụng rồi." Lý Hiếu Huyên đưa tay về phía cô ấy nói.
"Hừ hừ. . . . . Mau khai ra! Là ai khiến cho đại mỹ nhân Lý Hiếu Huyên của chúng ta xuân tâm nhộn nhạo đây?" Lăng Tâm cười gian nói.
"Nói hưu nói vượn, đúng rồi, sao bạn đi lâu như vậy? Bạn phải bay qua nửa vòng trái đất để mua bữa trưa sao?" Lý Hiếu Huyên hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mình không có cách nào nha, vừa mới xem một màn diễn tương đối đặc sắc trở về, ai nha, An Đông Nghê thật là rất đẹp trai, nhất là thời điểm nổi giận thật sự là đẹp trai muốn chết, trước kia sao mình lại không phát hiện ra chứ? Nhưng mà bây giờ biết cũng không muộn, thật là kiếm lời rồi, ha ha ha. . ." Lăng Tâm khoa trương cười nói.
"Màn diễn đặc sắc gì? Mà hắn đẹp trai mắc mớ gì tới bạn chứ? Không phải là bạn cũng thích hắn đấy chứ? Theo mình nhớ thì bạn chỉ thích tiền nha, từ lúc nào thì đổi tính vậy?" Lý Hiếu Huyên trêu ghẹo hỏi.
"Bạn nói bừa cái gì vậy? Trên thế giới này làm gì có cái gì đáng yếu bằng tiền chứ? Trong một lúc vừa rồi mình đi ra ngoài mua bữa trưa kia, An Đông Nghê đem Lâm Ngọc Lan đuổi ra khỏi trường học, vô cùng thống khoái nha, xem cô ta sau này còn phách lối được nữa không. Ha ha ha. . . . Về phần mình rất vui vẻ là bởi vì hắn muốn theo đuổi Tiểu Nhu, mình có thể vì vậy ra sức kiếm của hắn một khoản, mình không phải là rất có tài kiếm tiền, không cần quá khen ngợi mình, mình sẽ mắc cỡ." Lăng Tâm tự khen.
"Chậc chậc. . . Bạn cho rằng tiền của An Đông Nghê dễ kiếm sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày, muốn tiền đến phát điên rồi." Lý Hiếu Huyên nói.
"Ưm, các bạn đang nói cái gì vậy? Bây giờ là mấy giờ rồi?" Thủy Băng Nhu trong lúc mơ mơ màng màng nghe được âm thanh trò chuyện, vì vậy chậm rãi mở mắt, mang theo giọng mũi hỏi (giọng ngáy ngủ).
"A, Tiểu Nhu, bọn mình đánh thức bạn sao? Hiện tại cảm thấy thế nào, khá hơn không?" Lý Hiếu Huyên dịu dàng hỏi.
"Ừ, không sao, chỉ là bụng hơi đói." Thủy Băng Nhu nói.
"Vậy bạn đợi chút, mình đi lấy sữa tươi cho bạn." Lý Hiếu Huyên vừa nói vừa đi tới phòng bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro