Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám
Chuyển Đến Sống...
2024-11-19 09:05:52
"Trời ơi! Trời ơi!"
Lý Minh thốt lên hai tiếng "trời ơi" mà vẫn chưa hết bàng hoàng.
"Anh bạn à, lợi hại quá, ở đâu mà có bà chị giàu có như vậy, mau dẫn anh em đây theo với nào!"
Anh cười, lắc đầu nói: "Đợi khi nào tôi gặp lại thì nói tiếp nhé!"
Lý Minh: "Được thôi! Nhưng đừng quên tôi nhé!"
Nói xong, anh ta lặng lẽ một lúc rồi lại tiếp lời: "Nhưng này, tôi nghe nói mấy chị giàu thường có sở thích đặc biệt, anh... anh phải cẩn thận đấy, có gì cần thì cứ gọi tôi."
Tần Nặc đá một cái: "Nói bậy bạ gì thế? Vợ tôi đâu có xấu!"
Lý Minh vừa chạy vừa cười: "Haha, tôi chỉ nói đùa thôi mà! Anh Tần, tha cho tôi!"
Đến cửa, mọi người xúm lại hỏi: "Tần Nặc, đây là con của cậu à?"
Lý Minh không kìm được mà khoe khoang: "Thấy chưa, anh Tần của tôi đã cặp kè với một chị giàu có rồi hahaha!"
"Cụ Trương này, từ giờ không còn ai mang cơm cho ông nữa đâu!"
"Cụ Lý này, nếu chó của ông đi lạc thì cũng chẳng còn ai tìm cho đâu!"
"Hahahaha!"
Thấy vậy, Tần Nặc lại đá một phát vào mông Lý Minh: "Từ nay công việc này giao cho anh làm!"
Lý Minh: …
Mọi người: "Hahaha, đúng rồi đấy, để Lý Minh làm đi!"
"Mai mốt mọi người có gì nhờ cậu ấy giúp nhé!"
Lý Minh: …
Anh ta cảm thấy như tự mình đào hố chôn mình. Nhưng thật ra, anh ta cũng vui lòng giúp đỡ mọi người.
"Được rồi, cứ tìm tôi nhé, nhưng giờ, các cụ ơi, các cô các bác, nào, đi thôi, giúp anh Tần dọn đồ, anh ấy trước đây giúp chúng ta không ít đấy!"
"Đến đây, đến đây!"
"Nào nào, giúp đỡ thôi!"
Mọi người lập tức đổ dồn tới.
Ba bé nhỏ cũng chen chúc lại.
Thấy cảnh đó, cả ba cười rạng rỡ: "Ba ơi, mọi người nhiệt tình quá!"
"Quả Quả chưa từng thấy ai cùng nhau giúp đỡ thế này."
Hạ Noãn Noãn cũng gật đầu, nghiêng đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tần Nặc mỉm cười cúi xuống, nhìn ngang tầm mắt các bé: "Bởi vì mọi người đều thích giúp đỡ người khác mà!"
"Noãn Noãn, Quả Quả cũng phải trở thành người tốt bụng, biết giúp đỡ mọi người, hiểu không?"
Cả ba bé đồng thanh gật đầu: "Vâng! Nghe lời ba!"
Tần Nặc xoa nhẹ đầu của ba đứa nhỏ.
"Ừ, ngoan."
Không ai trong số họ thấy được ở góc khuất của khu chung cư Á Tân Gia Viên, Hạ Khinh Nhan mặc đồ công sở đang đứng đó, nhìn về phía này.
Thấy cảnh tượng ấy, gương mặt cô dần thả lỏng.
Đinh Tuyết vui vẻ nói: "Tổng giám đốc Hạ, thấy chưa, tôi nói mà, anh Tần đúng là người rất tốt. Chị chọn anh ấy chắc chắn không sai."
Hạ Khinh Nhan liếc Đinh Tuyết một cái.
Đang định hóng chuyện, Đinh Tuyết liền nín thở, vội vàng nói: "À, tổng giám đốc Hạ, chúng ta về... về họp thôi?"
Hạ Khinh Nhan gật đầu, xoay người bước đi.
Đinh Tuyết cứ ngỡ mình làm sai, vội cúi đầu đi theo sau.
Bất ngờ, cô ấy nghe thấy Hạ Khinh Nhan nói:
“Từ hôm nay, anh ấy sẽ là ba của ba đứa nhỏ.”
"Từ nay về sau, đối xử với anh ấy như là con rể, không được phép lơ là!"
Đinh Tuyết mừng rỡ: "Rõ, tổng giám đốc Hạ."
…
Hai tiếng sau.
Tần Nặc đứng trước biệt thự Tinh Hà Loan.
Hạ Khả Khả thấy ba đứng yên, liền kéo tay anh: "Ba ơi, đến nhà rồi, vào đi thôi!"
Tần Nặc gật đầu.
"Đi thôi, về nhà nào."
"Yeah, về nhà thôi~~"
Ba đứa nhỏ vui sướng chạy trước.
Tần Nặc theo sau, lòng chợt ấm áp.
Anh không ngờ rằng cuối cùng mình cũng có một mái ấm, là ngôi nhà của anh và Khinh Nhan, cảm giác này thật tuyệt vời.
Tần Nặc nhớ lại, kiếp trước, anh sống ở một thành phố gọi là Ninh Châu.
Công việc căng thẳng, một lần lên mạng giải trí, anh tình cờ thấy video về bốn đứa trẻ đáng yêu nổi tiếng.
Lúc đầu Tần Nặc chỉ cười nhạt.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy bốn bé, anh chợt cảm thấy xúc động.
Chúng thật đáng yêu, khiến lòng anh mềm ra.
Từ đó, anh tải hết các video của bọn trẻ về, thỉnh thoảng xem lại để giải tỏa căng thẳng.
Sau đó, anh còn đến dự đám cưới của ba mẹ chúng, và nhận được bó hoa cưới từ chú rể và cô dâu.
Lúc ấy, Tần Nặc chỉ thấy đó là chuyện cười.
Một người như anh, thậm chí còn chưa có bạn gái, sao lại có thể kết hôn được chứ?
Chỉ đến khi Khinh Nhan qua đời, anh mới nhận ra rằng mình đã sai lầm.
Nhưng giờ đây, có ba đứa nhỏ và Khinh Nhan bên cạnh, anh lại cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.
(KHÚC NÀY NẾU BẠN ĐÃ ĐỌC “TỨ BẢO ĐẾN: ÔNG BỐ SIÊU LỢI HẠI” VỀ CẶP ĐÔI TÔ THẦN - ÔN THẤT THẤT SẼ BIẾT CHI TIẾT NÀY NHA. TRONG ĐÁM CƯỚI, NGƯỜI CHỤP ĐƯỢC BÓ HOA CHÍNH LÀ TẦN NẶC)
***
Bước vào nhà, dì Trương vui vẻ chạy tới.
"Chào cậu Tần, cuối cùng cậu cũng đến rồi, tổng giám đốc Hạ dặn tôi ở nhà đợi cậu, đây là phòng của cậu, đi theo tôi nào!"
Tần Nặc gật đầu: "Vâng!"
"Cậu cứ sắp xếp đồ đạc, tôi ra ngoài đây!"
"Được rồi!"
Tần Nặc lại gật đầu.
Nhưng một lát sau, anh thấy dì Trương đứng trước cửa, vẻ như muốn nói gì đó.
"Sao vậy, dì Trương?"
Dì Trương do dự một chút rồi nói: "Cậu Tần, có vài lời, tuy không nên nói nhưng tôi vẫn muốn thay tổng giám đốc Hạ nói vài câu."
"Tôi nghe tổng giám đốc Hạ nói, cậu đúng là ba của bọn trẻ."
"Bao nhiêu năm nay, tổng giám đốc Hạ một mình nuôi con, vừa bận rộn công việc, vừa chịu áp lực từ công ty và xã hội, cô ấy thực sự rất mệt mỏi!"
"Dù người ngoài đồn rằng tổng giám đốc Hạ là nữ cường nhân, không bao giờ biết mệt mỏi, nhưng thật ra không phải như vậy..."
"Vậy nên, nếu cậu vì tiền mà đạt thỏa thuận với cô ấy, tôi mong cậu..."
Lời chưa dứt đã bị Tần Nặc cắt ngang.
"Tôi không phải, dì yên tâm."
"Tôi chỉ muốn sống hạnh phúc cùng Khinh Nhan và các con thôi."
"Còn về Khinh Nhan, tôi hiểu rõ cô ấy là người thế nào!"
"Nói ra dì có thể không tin, nhưng không ai hiểu Khinh Nhan hơn tôi."
"Dì cứ yên tâm, tôi biết mình phải làm gì."
Dì Trương nghi hoặc: "Cậu hiểu rõ cô ấy?"
Tần Nặc: "Ừ, rất rõ."
Thấy Tần Nặc không có vẻ gì là nói dối, dì Trương gật đầu: "Vậy thì tốt, tôi ra ngoài đây, tổng giám đốc Hạ nói trưa nay cùng nhau ra ngoài ăn, cậu sắp xếp nhanh nhé, có gì thắc mắc cứ hỏi tôi."
Tần Nặc sững người: “Hay là để tôi nấu cơm?”
"Cậu biết nấu cơm sao?"
"Cũng biết chút ít thôi!"
Kiếp trước, khi Khinh Nhan còn sống, mỗi ngày cô đều mang cơm cho anh.
Tần Nặc dần dần quen với điều đó.
Sau khi cô qua đời, một mình anh ở lại, những lúc rảnh rỗi liền bắt đầu tập nấu ăn.
Anh còn vô tình có được một quyển sách dạy nấu ăn, nghe nói là do chính ông chủ của nhà hàng hàng đầu thế giới Đế Long Trai viết.
Anh gần như đã học hết các món ăn trong đó, chỉ để có một ngày có thể nấu cho Khinh Nhan ăn.
Hôm nay, điều ước đó sắp thành hiện thực.
"Thế cũng được, tổng giám đốc Hạ chắc chắn sẽ rất vui."
Dì Trương mừng rỡ dẫn Tần Nặc vào bếp: "Tổng giám đốc Hạ thích ăn..."
"Về Khinh Nhan thì tôi biết rồi, dì chỉ cần cho tôi biết các con thích ăn gì là được."
Dì Trương nhíu mày.
Cậu nhóc này, sao cái gì cũng biết thế?
Nhưng vì Quả Quả từng được Tần Nặc cứu, dì Trương cũng không mảy may nghi ngờ.
"Tiểu thư Khả Khả không kén ăn, món gì cũng ăn, tiểu thư Quả Quả thì thích ăn thịt, các loại thịt, còn tiểu thư Noãn Noãn..."
Nói đến Hạ Noãn Noãn, dì Trương ngừng lại: "Tiểu thư Noãn Noãn không thích ăn cơm, bé chỉ uống nước đường hoặc sữa bột thôi."
Tần Nặc sững người: "Ba tuổi rồi mà còn uống sữa bột à?"
Lý Minh thốt lên hai tiếng "trời ơi" mà vẫn chưa hết bàng hoàng.
"Anh bạn à, lợi hại quá, ở đâu mà có bà chị giàu có như vậy, mau dẫn anh em đây theo với nào!"
Anh cười, lắc đầu nói: "Đợi khi nào tôi gặp lại thì nói tiếp nhé!"
Lý Minh: "Được thôi! Nhưng đừng quên tôi nhé!"
Nói xong, anh ta lặng lẽ một lúc rồi lại tiếp lời: "Nhưng này, tôi nghe nói mấy chị giàu thường có sở thích đặc biệt, anh... anh phải cẩn thận đấy, có gì cần thì cứ gọi tôi."
Tần Nặc đá một cái: "Nói bậy bạ gì thế? Vợ tôi đâu có xấu!"
Lý Minh vừa chạy vừa cười: "Haha, tôi chỉ nói đùa thôi mà! Anh Tần, tha cho tôi!"
Đến cửa, mọi người xúm lại hỏi: "Tần Nặc, đây là con của cậu à?"
Lý Minh không kìm được mà khoe khoang: "Thấy chưa, anh Tần của tôi đã cặp kè với một chị giàu có rồi hahaha!"
"Cụ Trương này, từ giờ không còn ai mang cơm cho ông nữa đâu!"
"Cụ Lý này, nếu chó của ông đi lạc thì cũng chẳng còn ai tìm cho đâu!"
"Hahahaha!"
Thấy vậy, Tần Nặc lại đá một phát vào mông Lý Minh: "Từ nay công việc này giao cho anh làm!"
Lý Minh: …
Mọi người: "Hahaha, đúng rồi đấy, để Lý Minh làm đi!"
"Mai mốt mọi người có gì nhờ cậu ấy giúp nhé!"
Lý Minh: …
Anh ta cảm thấy như tự mình đào hố chôn mình. Nhưng thật ra, anh ta cũng vui lòng giúp đỡ mọi người.
"Được rồi, cứ tìm tôi nhé, nhưng giờ, các cụ ơi, các cô các bác, nào, đi thôi, giúp anh Tần dọn đồ, anh ấy trước đây giúp chúng ta không ít đấy!"
"Đến đây, đến đây!"
"Nào nào, giúp đỡ thôi!"
Mọi người lập tức đổ dồn tới.
Ba bé nhỏ cũng chen chúc lại.
Thấy cảnh đó, cả ba cười rạng rỡ: "Ba ơi, mọi người nhiệt tình quá!"
"Quả Quả chưa từng thấy ai cùng nhau giúp đỡ thế này."
Hạ Noãn Noãn cũng gật đầu, nghiêng đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tần Nặc mỉm cười cúi xuống, nhìn ngang tầm mắt các bé: "Bởi vì mọi người đều thích giúp đỡ người khác mà!"
"Noãn Noãn, Quả Quả cũng phải trở thành người tốt bụng, biết giúp đỡ mọi người, hiểu không?"
Cả ba bé đồng thanh gật đầu: "Vâng! Nghe lời ba!"
Tần Nặc xoa nhẹ đầu của ba đứa nhỏ.
"Ừ, ngoan."
Không ai trong số họ thấy được ở góc khuất của khu chung cư Á Tân Gia Viên, Hạ Khinh Nhan mặc đồ công sở đang đứng đó, nhìn về phía này.
Thấy cảnh tượng ấy, gương mặt cô dần thả lỏng.
Đinh Tuyết vui vẻ nói: "Tổng giám đốc Hạ, thấy chưa, tôi nói mà, anh Tần đúng là người rất tốt. Chị chọn anh ấy chắc chắn không sai."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Khinh Nhan liếc Đinh Tuyết một cái.
Đang định hóng chuyện, Đinh Tuyết liền nín thở, vội vàng nói: "À, tổng giám đốc Hạ, chúng ta về... về họp thôi?"
Hạ Khinh Nhan gật đầu, xoay người bước đi.
Đinh Tuyết cứ ngỡ mình làm sai, vội cúi đầu đi theo sau.
Bất ngờ, cô ấy nghe thấy Hạ Khinh Nhan nói:
“Từ hôm nay, anh ấy sẽ là ba của ba đứa nhỏ.”
"Từ nay về sau, đối xử với anh ấy như là con rể, không được phép lơ là!"
Đinh Tuyết mừng rỡ: "Rõ, tổng giám đốc Hạ."
…
Hai tiếng sau.
Tần Nặc đứng trước biệt thự Tinh Hà Loan.
Hạ Khả Khả thấy ba đứng yên, liền kéo tay anh: "Ba ơi, đến nhà rồi, vào đi thôi!"
Tần Nặc gật đầu.
"Đi thôi, về nhà nào."
"Yeah, về nhà thôi~~"
Ba đứa nhỏ vui sướng chạy trước.
Tần Nặc theo sau, lòng chợt ấm áp.
Anh không ngờ rằng cuối cùng mình cũng có một mái ấm, là ngôi nhà của anh và Khinh Nhan, cảm giác này thật tuyệt vời.
Tần Nặc nhớ lại, kiếp trước, anh sống ở một thành phố gọi là Ninh Châu.
Công việc căng thẳng, một lần lên mạng giải trí, anh tình cờ thấy video về bốn đứa trẻ đáng yêu nổi tiếng.
Lúc đầu Tần Nặc chỉ cười nhạt.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy bốn bé, anh chợt cảm thấy xúc động.
Chúng thật đáng yêu, khiến lòng anh mềm ra.
Từ đó, anh tải hết các video của bọn trẻ về, thỉnh thoảng xem lại để giải tỏa căng thẳng.
Sau đó, anh còn đến dự đám cưới của ba mẹ chúng, và nhận được bó hoa cưới từ chú rể và cô dâu.
Lúc ấy, Tần Nặc chỉ thấy đó là chuyện cười.
Một người như anh, thậm chí còn chưa có bạn gái, sao lại có thể kết hôn được chứ?
Chỉ đến khi Khinh Nhan qua đời, anh mới nhận ra rằng mình đã sai lầm.
Nhưng giờ đây, có ba đứa nhỏ và Khinh Nhan bên cạnh, anh lại cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.
(KHÚC NÀY NẾU BẠN ĐÃ ĐỌC “TỨ BẢO ĐẾN: ÔNG BỐ SIÊU LỢI HẠI” VỀ CẶP ĐÔI TÔ THẦN - ÔN THẤT THẤT SẼ BIẾT CHI TIẾT NÀY NHA. TRONG ĐÁM CƯỚI, NGƯỜI CHỤP ĐƯỢC BÓ HOA CHÍNH LÀ TẦN NẶC)
***
Bước vào nhà, dì Trương vui vẻ chạy tới.
"Chào cậu Tần, cuối cùng cậu cũng đến rồi, tổng giám đốc Hạ dặn tôi ở nhà đợi cậu, đây là phòng của cậu, đi theo tôi nào!"
Tần Nặc gật đầu: "Vâng!"
"Cậu cứ sắp xếp đồ đạc, tôi ra ngoài đây!"
"Được rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Nặc lại gật đầu.
Nhưng một lát sau, anh thấy dì Trương đứng trước cửa, vẻ như muốn nói gì đó.
"Sao vậy, dì Trương?"
Dì Trương do dự một chút rồi nói: "Cậu Tần, có vài lời, tuy không nên nói nhưng tôi vẫn muốn thay tổng giám đốc Hạ nói vài câu."
"Tôi nghe tổng giám đốc Hạ nói, cậu đúng là ba của bọn trẻ."
"Bao nhiêu năm nay, tổng giám đốc Hạ một mình nuôi con, vừa bận rộn công việc, vừa chịu áp lực từ công ty và xã hội, cô ấy thực sự rất mệt mỏi!"
"Dù người ngoài đồn rằng tổng giám đốc Hạ là nữ cường nhân, không bao giờ biết mệt mỏi, nhưng thật ra không phải như vậy..."
"Vậy nên, nếu cậu vì tiền mà đạt thỏa thuận với cô ấy, tôi mong cậu..."
Lời chưa dứt đã bị Tần Nặc cắt ngang.
"Tôi không phải, dì yên tâm."
"Tôi chỉ muốn sống hạnh phúc cùng Khinh Nhan và các con thôi."
"Còn về Khinh Nhan, tôi hiểu rõ cô ấy là người thế nào!"
"Nói ra dì có thể không tin, nhưng không ai hiểu Khinh Nhan hơn tôi."
"Dì cứ yên tâm, tôi biết mình phải làm gì."
Dì Trương nghi hoặc: "Cậu hiểu rõ cô ấy?"
Tần Nặc: "Ừ, rất rõ."
Thấy Tần Nặc không có vẻ gì là nói dối, dì Trương gật đầu: "Vậy thì tốt, tôi ra ngoài đây, tổng giám đốc Hạ nói trưa nay cùng nhau ra ngoài ăn, cậu sắp xếp nhanh nhé, có gì thắc mắc cứ hỏi tôi."
Tần Nặc sững người: “Hay là để tôi nấu cơm?”
"Cậu biết nấu cơm sao?"
"Cũng biết chút ít thôi!"
Kiếp trước, khi Khinh Nhan còn sống, mỗi ngày cô đều mang cơm cho anh.
Tần Nặc dần dần quen với điều đó.
Sau khi cô qua đời, một mình anh ở lại, những lúc rảnh rỗi liền bắt đầu tập nấu ăn.
Anh còn vô tình có được một quyển sách dạy nấu ăn, nghe nói là do chính ông chủ của nhà hàng hàng đầu thế giới Đế Long Trai viết.
Anh gần như đã học hết các món ăn trong đó, chỉ để có một ngày có thể nấu cho Khinh Nhan ăn.
Hôm nay, điều ước đó sắp thành hiện thực.
"Thế cũng được, tổng giám đốc Hạ chắc chắn sẽ rất vui."
Dì Trương mừng rỡ dẫn Tần Nặc vào bếp: "Tổng giám đốc Hạ thích ăn..."
"Về Khinh Nhan thì tôi biết rồi, dì chỉ cần cho tôi biết các con thích ăn gì là được."
Dì Trương nhíu mày.
Cậu nhóc này, sao cái gì cũng biết thế?
Nhưng vì Quả Quả từng được Tần Nặc cứu, dì Trương cũng không mảy may nghi ngờ.
"Tiểu thư Khả Khả không kén ăn, món gì cũng ăn, tiểu thư Quả Quả thì thích ăn thịt, các loại thịt, còn tiểu thư Noãn Noãn..."
Nói đến Hạ Noãn Noãn, dì Trương ngừng lại: "Tiểu thư Noãn Noãn không thích ăn cơm, bé chỉ uống nước đường hoặc sữa bột thôi."
Tần Nặc sững người: "Ba tuổi rồi mà còn uống sữa bột à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro