Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám
Con Thấy Ba Mẹ...
2024-11-19 09:05:52
Hạ Khinh Nhan hơi sững người lại.
Nhớ lại hành động cố ý trêu chọc mình vừa rồi của Tần Nặc, cô vốn định nói rằng không có tác dụng gì cả.
Nhưng khi nhìn ánh mắt của Tần Nặc, cô lại do dự.
“Cũng tạm thôi.”
Tần Nặc có chút nghi ngờ: “Chỉ tạm thôi sao? Không thể nào chứ?”
Đây là kỹ năng do hệ thống thưởng mà, không thể nào giả được.
Chẳng lẽ là kỹ thuật của mình không tốt?
Anh nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh, kéo Hạ Khinh Nhan lại gần.
Rồi, khi cô chưa kịp phản ứng, anh cúi đầu xuống.
Nhìn gần khuôn mặt của cô.
Gương mặt điển trai phóng to khiến Hạ Khinh Nhan giật mình, chưa kịp né tránh thì đã bị Tần Nặc giữ chặt phía sau đầu.
“Đừng động đậy.”
“Anh…”
Hạ Khinh Nhan bắt đầu căng thẳng.
Người này rốt cuộc định làm gì đây?
Cô lại ngửi thấy mùi hương thuộc về anh.
Hạ Khinh Nhan ngay lập tức cảm thấy đôi tai mình nóng lên.
Anh…
Anh không định hôn mình đấy chứ?
Hạ Khinh Nhan cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn.
Cô nắm chặt tay, định đẩy anh ra, nhưng lại nghe thấy anh nói bên tai mình: “Anh xem hiệu quả thế nào.”
Hạ Khinh Nhan: …
Xem hiệu quả mà cần phải lại gần như thế sao?
Nhưng nghĩ lại, cũng chỉ là đắp mặt nạ thôi mà.
Cô thở phào, nhẹ nhàng buông tay rồi quay mặt đi, không nhìn anh nữa.
Tần Nặc mỉm cười.
Ban đầu anh đã nhìn thấy, da của Khinh Nhan vốn đã rất đẹp, bây giờ lại càng thêm mịn màng, căng bóng.
Điều đó chứng tỏ mặt nạ có hiệu quả tốt.
Nhưng biểu hiện của cô lại khiến anh không nỡ rời đi.
Thế là.
Tần Nặc cố ý ngắm nghía thêm một chút.
Thậm chí, còn nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
Rồi làm ra vẻ suy tư.
Hạ Khinh Nhan giữ nguyên tư thế quá lâu, cảm thấy mình sắp phát điên.
Nhận ra Tần Nặc dường như vẫn chưa định buông mình ra, Hạ Khinh Nhan có chút lúng túng: “Anh… Anh nhìn xong chưa?”
Ngay cả chính cô cũng không nhận ra, giọng nói của mình đang có chút run rẩy.
Cuối cùng Tần Nặc cũng buông cô ra.
Nhìn thêm chút nữa chắc chắn sẽ bị lộ mất.
Lúc đó nếu vợ giận thì không hay rồi.
“Ừ, xong rồi, hiệu quả cũng không tệ, mai anh sẽ đi bán thử xem sao.”
Hạ Khinh Nhan cuối cùng cũng thở phào.
Nhìn thấy Tần Nặc nhìn qua, cô vội bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua Tần Nặc, cô nghe thấy anh nói: “Khinh Nhan, sao tai em đỏ thế?”
Hạ Khinh Nhan: …
Cô quyết định phớt lờ Tần Nặc, nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ cô như chạy trốn, Tần Nặc cười thầm trong lòng.
Kiếp trước, mỗi khi Hạ Khinh Nhan xấu hổ cũng đều đỏ tai trước.
Tần Nặc còn muốn nói thêm gì đó với cô thì nghe thấy tiếng của Hạ Quả Quả ở bên ngoài:
“Hu hu, ba ơi ~~ Quả Quả sắp chết đói rồi ~~”
“Ba ơi, cơm nguội cả rồi ~~”
“Ba ơi, để ba mẹ hôn nhau chút nữa rồi ăn cơm có được không ạ~~”
“Phụt!”
Tần Nặc không nhịn được mà cười lớn: “Tới đây, tới đây, ăn cơm thôi.”
Bữa tối, Tần Nặc như thường lệ chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng cho ba nhóc con.
Hạ Quả Quả mấy lần muốn lấy trộm thịt từ bát của Noãn Noãn và Khả Khả.
Nhưng tiếc là.
Đều bị ánh mắt của ba làm cho từ bỏ ý định.
Bữa cơm này, ba nhóc con ăn rất ngoan ngoãn.
Sau khi ăn xong, Hạ Khinh Nhan đứng dậy định đi làm việc, vừa đến cửa phòng làm việc thì không kìm được mà nói: “Tần Nặc.”
Đang dạy Noãn Noãn không được kén ăn, Tần Nặc quay đầu lại: “Sao vậy?”
Hạ Khinh Nhan cắn môi: “Nếu anh bán không được, cần giúp đỡ thì…”
“Không cần đâu, hãy tin ở anh!”
Tần Nặc rất tự tin.
Hạ Khinh Nhan: “Thế thì tốt rồi.”
Tần Nặc nghe ra được ẩn ý trong lời của Hạ Khinh Nhan, anh mỉm cười nói: “Khinh Nhan, em đang quan tâm anh sao?”
Hạ Khinh Nhan giật mình: “Ai… Ai quan tâm anh chứ? Tự anh đi mà bán!”
Nói xong.
Cô bước nhanh vào phòng làm việc.
Trước khi đóng cửa lại, cô nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tần Nặc và các con:
“Haha, các con ơi, mẹ bắt đầu quan tâm ba rồi nhé!”
“Đúng rồi, đúng rồi, mẹ rất yêu ba mà~~”
“Đúng thế, mẹ yêu ba, ba cũng yêu mẹ!”
Hạ Khinh Nhan: …
Người này.
Lại bắt đầu nói lung tung.
Cô lắc đầu, nhanh chóng đóng cửa lại.
***
Sau khi dọn dẹp bàn ăn xong, Tần Nặc nhìn đồng hồ, mới tám giờ.
Anh lại chơi với ba nhóc con một lúc.
“Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành điểm danh, điểm may mắn được nhân đôi *10, tổng cộng nhận được 1000 điểm may mắn.”
Tần Nặc mỉm cười: “Rút thưởng.”
“Đinh! Chúc mừng ký chủ đã nhận được kỹ năng rửa chân cho các con.”
Rửa chân?
Kỹ năng này hay đấy!
Dì Trương từng dặn anh rằng, việc rửa chân cho ba nhóc con là một thử thách lớn.
Hệ thống này thật chu đáo.
“Nào nào nào, chuẩn bị đi ngủ thôi!”
“Yeah yeah~~”
Ba nhóc con vừa trả lời, vừa nhảy cẫng lên vui vẻ.
Hạ Quả Quả thi thoảng liếc về phía tủ đồ ăn vặt bên cạnh.
Tần Nặc lập tức nhận ra ý đồ nhỏ của cô bé.
Anh cố ý bước tới, chặn tầm nhìn của Hạ Quả Quả: “Quả Quả à, ba đã nói gì con quên rồi sao?”
Hạ Quả Quả chu môi nhỏ: “Ba nói là Quả Quả không được ăn đồ ăn vặt nữa, sẽ bị béo.”
“Đúng rồi đúng rồi.”
“Nhưng mà nhưng mà~~”
Hạ Quả Quả cúi đầu, hàng lông mi dài rủ xuống, treo một giọt nước mắt lớn.
Cái mũi nhỏ cũng hít hít, khịt khịt: “Nhưng mà, Quả Quả thèm quá ~~ Quả Quả muốn ăn ~~”
Hạ Quả Quả ánh mắt long lanh nhìn Tần Nặc với vẻ đáng thương…
Nhớ lại hành động cố ý trêu chọc mình vừa rồi của Tần Nặc, cô vốn định nói rằng không có tác dụng gì cả.
Nhưng khi nhìn ánh mắt của Tần Nặc, cô lại do dự.
“Cũng tạm thôi.”
Tần Nặc có chút nghi ngờ: “Chỉ tạm thôi sao? Không thể nào chứ?”
Đây là kỹ năng do hệ thống thưởng mà, không thể nào giả được.
Chẳng lẽ là kỹ thuật của mình không tốt?
Anh nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh, kéo Hạ Khinh Nhan lại gần.
Rồi, khi cô chưa kịp phản ứng, anh cúi đầu xuống.
Nhìn gần khuôn mặt của cô.
Gương mặt điển trai phóng to khiến Hạ Khinh Nhan giật mình, chưa kịp né tránh thì đã bị Tần Nặc giữ chặt phía sau đầu.
“Đừng động đậy.”
“Anh…”
Hạ Khinh Nhan bắt đầu căng thẳng.
Người này rốt cuộc định làm gì đây?
Cô lại ngửi thấy mùi hương thuộc về anh.
Hạ Khinh Nhan ngay lập tức cảm thấy đôi tai mình nóng lên.
Anh…
Anh không định hôn mình đấy chứ?
Hạ Khinh Nhan cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn.
Cô nắm chặt tay, định đẩy anh ra, nhưng lại nghe thấy anh nói bên tai mình: “Anh xem hiệu quả thế nào.”
Hạ Khinh Nhan: …
Xem hiệu quả mà cần phải lại gần như thế sao?
Nhưng nghĩ lại, cũng chỉ là đắp mặt nạ thôi mà.
Cô thở phào, nhẹ nhàng buông tay rồi quay mặt đi, không nhìn anh nữa.
Tần Nặc mỉm cười.
Ban đầu anh đã nhìn thấy, da của Khinh Nhan vốn đã rất đẹp, bây giờ lại càng thêm mịn màng, căng bóng.
Điều đó chứng tỏ mặt nạ có hiệu quả tốt.
Nhưng biểu hiện của cô lại khiến anh không nỡ rời đi.
Thế là.
Tần Nặc cố ý ngắm nghía thêm một chút.
Thậm chí, còn nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
Rồi làm ra vẻ suy tư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Khinh Nhan giữ nguyên tư thế quá lâu, cảm thấy mình sắp phát điên.
Nhận ra Tần Nặc dường như vẫn chưa định buông mình ra, Hạ Khinh Nhan có chút lúng túng: “Anh… Anh nhìn xong chưa?”
Ngay cả chính cô cũng không nhận ra, giọng nói của mình đang có chút run rẩy.
Cuối cùng Tần Nặc cũng buông cô ra.
Nhìn thêm chút nữa chắc chắn sẽ bị lộ mất.
Lúc đó nếu vợ giận thì không hay rồi.
“Ừ, xong rồi, hiệu quả cũng không tệ, mai anh sẽ đi bán thử xem sao.”
Hạ Khinh Nhan cuối cùng cũng thở phào.
Nhìn thấy Tần Nặc nhìn qua, cô vội bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua Tần Nặc, cô nghe thấy anh nói: “Khinh Nhan, sao tai em đỏ thế?”
Hạ Khinh Nhan: …
Cô quyết định phớt lờ Tần Nặc, nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ cô như chạy trốn, Tần Nặc cười thầm trong lòng.
Kiếp trước, mỗi khi Hạ Khinh Nhan xấu hổ cũng đều đỏ tai trước.
Tần Nặc còn muốn nói thêm gì đó với cô thì nghe thấy tiếng của Hạ Quả Quả ở bên ngoài:
“Hu hu, ba ơi ~~ Quả Quả sắp chết đói rồi ~~”
“Ba ơi, cơm nguội cả rồi ~~”
“Ba ơi, để ba mẹ hôn nhau chút nữa rồi ăn cơm có được không ạ~~”
“Phụt!”
Tần Nặc không nhịn được mà cười lớn: “Tới đây, tới đây, ăn cơm thôi.”
Bữa tối, Tần Nặc như thường lệ chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng cho ba nhóc con.
Hạ Quả Quả mấy lần muốn lấy trộm thịt từ bát của Noãn Noãn và Khả Khả.
Nhưng tiếc là.
Đều bị ánh mắt của ba làm cho từ bỏ ý định.
Bữa cơm này, ba nhóc con ăn rất ngoan ngoãn.
Sau khi ăn xong, Hạ Khinh Nhan đứng dậy định đi làm việc, vừa đến cửa phòng làm việc thì không kìm được mà nói: “Tần Nặc.”
Đang dạy Noãn Noãn không được kén ăn, Tần Nặc quay đầu lại: “Sao vậy?”
Hạ Khinh Nhan cắn môi: “Nếu anh bán không được, cần giúp đỡ thì…”
“Không cần đâu, hãy tin ở anh!”
Tần Nặc rất tự tin.
Hạ Khinh Nhan: “Thế thì tốt rồi.”
Tần Nặc nghe ra được ẩn ý trong lời của Hạ Khinh Nhan, anh mỉm cười nói: “Khinh Nhan, em đang quan tâm anh sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Khinh Nhan giật mình: “Ai… Ai quan tâm anh chứ? Tự anh đi mà bán!”
Nói xong.
Cô bước nhanh vào phòng làm việc.
Trước khi đóng cửa lại, cô nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tần Nặc và các con:
“Haha, các con ơi, mẹ bắt đầu quan tâm ba rồi nhé!”
“Đúng rồi, đúng rồi, mẹ rất yêu ba mà~~”
“Đúng thế, mẹ yêu ba, ba cũng yêu mẹ!”
Hạ Khinh Nhan: …
Người này.
Lại bắt đầu nói lung tung.
Cô lắc đầu, nhanh chóng đóng cửa lại.
***
Sau khi dọn dẹp bàn ăn xong, Tần Nặc nhìn đồng hồ, mới tám giờ.
Anh lại chơi với ba nhóc con một lúc.
“Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành điểm danh, điểm may mắn được nhân đôi *10, tổng cộng nhận được 1000 điểm may mắn.”
Tần Nặc mỉm cười: “Rút thưởng.”
“Đinh! Chúc mừng ký chủ đã nhận được kỹ năng rửa chân cho các con.”
Rửa chân?
Kỹ năng này hay đấy!
Dì Trương từng dặn anh rằng, việc rửa chân cho ba nhóc con là một thử thách lớn.
Hệ thống này thật chu đáo.
“Nào nào nào, chuẩn bị đi ngủ thôi!”
“Yeah yeah~~”
Ba nhóc con vừa trả lời, vừa nhảy cẫng lên vui vẻ.
Hạ Quả Quả thi thoảng liếc về phía tủ đồ ăn vặt bên cạnh.
Tần Nặc lập tức nhận ra ý đồ nhỏ của cô bé.
Anh cố ý bước tới, chặn tầm nhìn của Hạ Quả Quả: “Quả Quả à, ba đã nói gì con quên rồi sao?”
Hạ Quả Quả chu môi nhỏ: “Ba nói là Quả Quả không được ăn đồ ăn vặt nữa, sẽ bị béo.”
“Đúng rồi đúng rồi.”
“Nhưng mà nhưng mà~~”
Hạ Quả Quả cúi đầu, hàng lông mi dài rủ xuống, treo một giọt nước mắt lớn.
Cái mũi nhỏ cũng hít hít, khịt khịt: “Nhưng mà, Quả Quả thèm quá ~~ Quả Quả muốn ăn ~~”
Hạ Quả Quả ánh mắt long lanh nhìn Tần Nặc với vẻ đáng thương…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro