Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám

Đây Có Được Xem...

2024-11-19 09:05:52

Hạ Khinh Nhan nhìn thấy dáng vẻ của bọn trẻ thì vô cùng kinh ngạc.

Đây có phải là mấy đứa nhỏ mà ngày thường cứ nhõng nhẽo bám lấy cô không? Sao dường như chỉ sau một đêm đã lớn hơn rất nhiều?

Không biết Tần Nặc đã dạy chúng bao nhiêu thứ nữa. Cô ngây người nhìn anh, bất giác bước đến đứng cạnh anh.

Thấy Tần Nặc quay sang nhìn mình đầy thắc mắc, cô hắng giọng, cố kìm nụ cười: "Tôi cũng muốn giảm cân."

Tần Nặc bật cười.

Anh không vạch trần suy nghĩ nhỏ bé của cô: "Được thôi, cùng nhau bắt đầu nhé."

Tần Nặc bật lại điện thoại, bài nhạc thiếu nhi phát lên từ đầu và anh cũng bắt đầu dạy lại từ đầu.

Hạ Khinh Nhan đứng bên cạnh làm theo, ba nhóc con cũng học theo phía sau.

Vì đã tập qua một lần nên Hạ Quả Quả tiếp thu nhanh hơn. Trong khi đó, hai nhóc còn lại thường xuyên làm sai động tác, rồi lại cười khúc khích với nhau.

Cả khung cảnh thật hài hòa.

Vì bọn trẻ nhảy nhót quá vui vẻ nên không bao lâu sau đã thu hút được vài bà mẹ khác.

Các bà mẹ ngó đầu vào nhìn, rồi bật cười:

“Dễ thương quá!”

“Trời ơi, nhìn chúng đáng yêu thế này, không giống con nhà mình chút nào!”

Nghe mẹ nói vậy, mấy đứa trẻ đang được bế trên tay lập tức giơ cánh tay nhỏ xíu lên:

“Mẹ ơi, con cũng muốn học!”

“Con cũng muốn học nữa!”

Nói xong, mấy đứa trẻ chẳng đợi phản ứng của mẹ mà đã chạy ào về phía Tần Nặc.

Chúng xếp thành hàng phía sau anh, bắt chước ba nhóc con nhảy theo từng động tác nhỏ.

Ba nhóc con nhìn thấy có người làm theo mình cũng trở nên nghiêm túc hơn, chẳng mấy chốc đã nhảy nhót ra dáng ra hình.

Lũ trẻ phía sau nhảy loạn xạ khắp nơi.

Hạ Khả Khả và Hạ Quả Quả bắt đầu làm “cô giáo”:

“Không phải như thế, không phải như thế!”

“Em trai, nhìn chị làm này.”

“Ôi, em làm sai rồi, sai rồi.”

Mấy đứa nhỏ kia cũng chẳng giận dỗi, Hạ Quả Quả nói sao thì làm vậy.

Hạ Khinh Nhan nhìn cảnh tượng ấy mà ngây người, không khỏi nở nụ cười: “Thật tuyệt.”

Tần Nặc quay sang nhìn cô: "Sao thế?"

Hạ Khinh Nhan hiếm khi bộc lộ cảm xúc: "Trước đây, tôi không có thời gian chơi cùng chúng, chúng lúc nào cũng chỉ tự chơi một mình, không có bạn."

"Thì ra khi có bạn cùng chơi, chúng vui như thế này.”

Tần Nặc lại cười: “Yên tâm đi, sau này chúng sẽ càng vui hơn.”

Lần này, Hạ Khinh Nhan không hề nghi ngờ mà đáp: “Ừm.”

Đằng sau lũ trẻ, các bà mẹ cười đến không ngừng được.

Cười rồi, bỗng một người nhận ra Tần Nặc:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chà, đây chẳng phải anh bán mặt nạ trẻ em ở tòa nhà Khải Hoàn cùng mấy đứa nhỏ đó sao?"

“Đúng rồi, là anh ấy thật!”

“Buồn cười thật, anh này nhiều tài quá!”

“Ha ha, từ nay mình sẽ cho con đến đây học mỗi ngày.”

“Tôi cũng thế!”

Những người xung quanh còn ngơ ngác: “Mặt nạ gì cơ?”

Thế là những ai biết bắt đầu kể cho người chưa biết.

Chẳng bao lâu, mọi người đều biết về công việc nhỏ của Tần Nặc.

Hạ Khả Khả cũng không quên giúp ba quảng cáo: "Mặt nạ của ba con rất tốt đó!"

“Các dì cũng mua thử nhé?”

Các bà mẹ bật cười: “Được rồi, chắc chắn sẽ đến mua!”

“Ha ha, mai phải ghé qua thôi!”

“Nhìn bọn trẻ vui vẻ nhảy nhót thế này, tôi cũng muốn nhảy theo.”

“Còn chờ gì nữa? Nhảy chung nào!”

“Được rồi, đừng chần chừ, cùng con cái giảm cân thôi.”

Dần dần, các bà mẹ cũng tham gia vào hàng ngũ. Không bao lâu sau, lại có một nhóm người khác kéo đến.

Người càng lúc càng đông, tiếng khen ngợi cũng ngày càng nhiều.

Lũ trẻ càng nhảy càng hào hứng.

Ban đầu, Hạ Khinh Nhan có hơi ngại, nhưng càng nhảy cô lại càng thấy vui.

Dường như đã rất lâu rồi cô chưa được vui vẻ như vậy.

Thế là cô cũng dần dần thả lỏng mình.

Cả công viên tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ.

Tần Nặc cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, dẫu sao anh đang dẫn con mình tập thể dục, cùng một đám người tập luyện cũng chẳng có gì khác biệt.

Như vậy không chỉ giúp các bé giảm cân, mà còn giúp chúng có thêm nhiều bạn mới.

Tiện thể quảng cáo cho công việc của mình, lại còn khiến Khinh Nhan vui vẻ.

Thật đúng là “một công bốn việc”, chẳng phải chính là “nhân sinh thắng lợi” sao!

Mọi người nhảy liên tục trong suốt một giờ.

Sau khi kết thúc.

Ba nhóc con cùng những đứa trẻ khác đều nằm lăn ra đất, miệng há hốc thở dốc.

Nhưng dù vậy, chúng vẫn cười tươi.

Nhân viên quản lý công viên nhìn thấy cũng bật cười: “Cậu trẻ này, mai còn đến không? Tôi sẽ bảo đội vệ sinh dọn sẵn, để bọn trẻ khỏi phải dính đầy bùn đất.”

Tần Nặc mỉm cười: “Có chứ, từ nay ngày nào tôi cũng đến!”

Hạ Quả Quả nghe vậy, dù đã mệt nhưng vẫn hớn hở nói: “Đúng rồi, ngày nào chúng con cũng đến!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạ Khả Khả: “Hay quá, ngày nào cũng đến!”

Hạ Noãn Noãn: “Ừ, ừ!”

Nhân viên quản lý bật cười: “Được, mai sẽ chuẩn bị sẵn nước cho mọi người!”

Tần Nặc: “Vậy cảm ơn chú nhiều!”

Nhân viên quản lý: “Ha ha, tôi làm ở đây bao năm rồi mà chưa từng thấy nơi này nhộn nhịp đến vậy, tập thể dục tốt mà! Cậu trẻ, mai tôi cũng sẽ tham gia với mọi người!”

Những người xung quanh cũng không ngớt lời khen Tần Nặc.

Hạ Khinh Nhan đứng sau nhìn bóng lưng anh.

Đột nhiên cô thấy người đàn ông này thật rực rỡ.

Quá sức cuốn hút.

Cô cứ ngắm bóng lưng ấy, không nỡ chớp mắt.

Tần Nặc cảm thấy có người đang nhìn mình, liền theo phản xạ quay lại.

Thấy Hạ Khinh Nhan vội cúi đầu.

Anh bật cười.

"Thôi nào, các con, về nhà tắm rồi ngủ thôi!"

“Dạ, ba ơi, về nhà thôi!”

Ba nhóc con vui vẻ chạy trước.

Hạ Khinh Nhan định bế chúng nhưng thấy bọn trẻ có vẻ không cần.

Vì vậy, cô và Tần Nặc đi phía sau, thỉnh thoảng lại nhắc bọn trẻ cẩn thận.

Đi được một đoạn, cô chợt nhận ra Tần Nặc đã tiến lại gần mình.

Hạ Khinh Nhan hơi ngẩn ra.

Giọng anh vang lên bên cạnh: “Khinh Nhan, em nói xem, đây có được xem là hẹn hò không?”

Tim cô bỗng đập nhanh hơn.

Cô thấy mình thật điên rồ.

Sao mỗi khi nghe Tần Nặc nói chuyện, cô lại không thể giữ bình tĩnh thế này.

Cô vội vàng lùi sang một bên, nghĩ một lát rồi đáp: “Nhiều người cùng nhau thế này mà gọi là hẹn hò sao? Vậy… cũng coi là vậy.”

Tần Nặc bật cười lớn: “Ha ha, vậy lần sau anh sẽ chuẩn bị một buổi hẹn hò chỉ dành cho chúng ta.”

Hạ Khinh Nhan định nói gì đó, nhưng thấy anh đã nhanh chân bước lên, hòa mình vào ba nhóc con.

Cô nhìn theo bóng dáng ấy và khẽ mỉm cười...

Về đến nhà.

Do vận động quá lâu, ba nhóc con tắm xong liền ngủ say.

Hạ Khinh Nhan cũng viện cớ đi ngủ và nhanh chóng lên lầu.

Tần Nặc nằm trên giường, suy nghĩ một lát rồi quyết định gọi cho Đổng Tường Hòa.

Chuông vừa reo, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói có phần ái ngại của Đổng Tường Hòa:n“Cậu Tần, chuyện là, ngày mai ca phẫu thuật chúng tôi không đi nữa, thực sự xin lỗi cậu.”

“Tôi mới biết hôm nay rằng đám bác sĩ kia đều là do thằng con trời đánh của tôi mời, nó chắc chắn cũng lừa cậu! Haiz…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám

Số ký tự: 0