Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám
Những Ngày Gần...
2024-11-19 09:05:52
Nhìn thấy Tần Nặc đang vui vẻ chơi đùa với ba đứa nhỏ, Hạ Khinh Nhan giả vờ như không thấy gì, đi thẳng qua họ.
Cô bước tới lấy bó hoa, phớt lờ ánh mắt của ba đứa nhỏ rồi nhanh chóng đi lên lầu.
Nhưng khi cô gần đến cửa phòng, cô nghe thấy giọng nói ngờ vực của ba đứa nhỏ: “Ba ơi, vừa nãy mẹ có phải cười không nhỉ?”
Hạ Khinh Nhan vội đẩy cửa vào phòng, đóng lại.
Cô…
Lại vừa cười sao?
Những ngày gần đây, có phải cô đã cười nhiều hơn?
Dù vậy, bó hoa này và con búp bê lớn kia, cô thật sự rất thích!
…
Dưới lầu, Tần Nặc nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Khinh Nhan cũng mỉm cười.
“Ừ, mẹ các con đang vui đấy!”
Hạ Quả Quả vui vẻ vỗ tay: “Mẹ rất thích quà của ba nha~~”
Tần Nặc khẽ véo mũi Hạ Quả Quả: “Đó là công lao của ba con cả đấy~~”
“Hi hi ~~”
Ba đứa nhỏ càng thêm phấn khích!
…
Ngày hôm sau.
Sau bữa sáng, Tần Nặc nhìn Hạ Khinh Nhan cố gắng giữ mình không cười, bất lực nói: “Khinh Nhan, anh phải đi một chuyến đến kho, em đi cùng anh không, vợ yêu?”
Hạ Khinh Nhan lắc đầu: “Em có chút việc phải làm.”
Tần Nặc gật đầu: “Được, em cứ lo việc của mình đi!”
Nói xong, Tần Nặc liền đưa ba đứa nhỏ lên xe.
Sau khi nhìn họ rời đi, Hạ Khinh Nhan cũng ra khỏi nhà.
Tới trường mầm non Lam Thiên như hôm qua, cô lại quay người đi về phía Tòa nhà Khải Hoàn.
Ở đó, có một văn phòng môi giới bất động sản!
…
Nửa tiếng sau, Tần Nặc cũng đến kho.
Sắp xếp lại mọi thứ, rồi chất các hộp mặt nạ lên xe, anh chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này.
Anh nghe thấy tiếng Đổng Thành Lập vui vẻ vang lên: “Anh Tần? Thật trùng hợp, anh đang ở đây à!”
Tần Nặc ngạc nhiên: “Anh Đổng, sao anh lại ở đây?”
Đổng Thành Lập đáp: “Tôi chỉ đến xem kho, kho này hơi cũ rồi, tôi tính sửa sang lại một chút.”
Tần Nặc: “Được, khi nào sửa xong chúng ta sẽ bàn về tiền thuê.”
Đổng Thành Lập: “Ôi dào, cần gì tiền thuê chứ? Không cần, không cần, sau này đừng nhắc đến chuyện thuê mướn nữa nhé! Nếu không thì anh Tần thật không coi tôi là bạn rồi.”
Tần Nặc không ngờ rằng chỉ vì giúp đỡ Đổng Thành Lập một lần, anh ta lại đối xử tốt với mình như vậy.
Nghĩ lại kiếp trước, làm công ăn lương, anh thường xuyên bị đồng nghiệp bắt nạt, bị sếp chèn ép, chuyện gì cũng không thuận lợi.
Có lẽ, lần sống lại này thật sự là một điều tốt.
“Được, vậy làm theo lời anh Đổng! Nhưng sau này khi anh có con, tôi sẽ cung cấp mặt nạ miễn phí cho gia đình anh!”
“Được, được!”
Đổng Thành Lập vui vẻ ra mặt.
Tần Nặc đã giúp anh ta hoàn thành một việc lớn, trong lòng anh ta, Tần Nặc đã trở thành người anh em thực thụ.
“À, còn một việc nữa, anh Tần.”
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi nghe nói anh với ba bé bán mặt nạ ở cổng trường mầm non Lam Thiên, bên đó tôi quen mấy người bạn, họ có vài mặt bằng còn trống, đợi tôi lo xong việc của bố mẹ thì tôi sẽ tìm giúp anh một chỗ, giá thuê sẽ rẻ thôi.”
Tần Nặc: “Được, làm phiền anh rồi!”
Anh vốn cũng định tìm một cửa hàng.
Trời nóng thế này, bán vỉa hè mãi cũng không ổn.
Cứ bán thêm vài hôm nữa, rồi tiền cũng đủ thôi.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Tần Nặc bỗng đổ chuông.
“Chào anh, có phải anh Tần không? Cửa hàng số 1 Tòa nhà Khải Hoàn mà anh thuê sẽ được dọn dẹp xong vào tối nay, sáng mai anh có thể chuyển vào nhé!”
Tần Nặc ngơ ngác: “Hả? Cái gì cơ?”
Đầu dây bên kia nhắc lại: “Cửa hàng số 1 Tòa nhà Khải Hoàn mà anh đã thuê, chúng tôi đã cử người đến dọn dẹp, sáng mai anh có thể chuyển vào!”
Tần Nặc: “Không, khi nào tôi thuê chứ? Chắc anh nhầm rồi?”
Người kia hơi ngập ngừng: “Anh chờ một lát để tôi kiểm tra lại.”
Một lúc sau, người đó quay lại: “Chào anh Tần, anh là Tần Nặc đúng không?”
Tần Nặc: “Đúng.”
“Số điện thoại của anh là 138**** phải không?”
“Đúng!”
“Anh có ba con gái sinh ba phải không?”
Tần Nặc: ????
“Sao anh biết?”
Người kia bật cười: “Vậy thì đúng rồi, vào lúc 9 giờ sáng nay, anh đã thuê cửa hàng số 1 ở Tòa nhà Khải Hoàn!”
“Anh Tần, đúng là anh có mắt nhìn đấy, Tòa nhà Khải Hoàn là khu sầm uất nhất quanh đây!”
“Nghe nói anh định bán mặt nạ cho trẻ em, bên cạnh đó là khu vui chơi trẻ em, cửa hàng số 1 lại đối diện ngay với khu vui chơi. Rất phù hợp với anh!”
Tần Nặc: ????
“Khoan đã, ai đã thanh toán tiền cho các anh?”
Người kia hơi khựng lại: “À, anh không biết à? Là một phụ nữ, tôi đoán là mẹ của các bé?”
Tần Nặc: ???
“Là Khinh Nhan?”
“Đúng rồi, đúng là tên này, cô ấy bảo chúng tôi liên hệ trực tiếp với anh!”
“À, cô ấy còn dặn tôi đừng nói là cô ấy đã thuê, nhưng lỡ nói ra rồi, xin lỗi anh Tần. Mà này, vợ anh thật là đẹp đấy!”
Nghe xong, lòng Tần Nặc rạo rực hạnh phúc.
Thảo nào hôm nay Khinh Nhan không đi cùng anh đến kho.
Hóa ra là đi thuê cửa hàng cho anh sao?
“Được, cảm ơn anh, tôi biết rồi, sáng mai tôi sẽ chuyển qua.”
“Chúc anh buôn may bán đắt!”
“Cảm ơn.”
Cúp máy, Tần Nặc mỉm cười rạng rỡ.
Đổng Thành Lập đang vui vẻ chơi cùng ba đứa nhỏ, thấy vẻ mặt anh lạ lùng nên càng nhìn càng thấy không ổn.
Anh ta thử gọi: “Anh Tần?”
Tần Nặc không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, ngón tay gõ vài chữ, nụ cười càng rạng rỡ.
Ba đứa nhỏ nghi ngờ: “Ba bị sao vậy?”
Sao trông ba ngây ngô thế?
Đổng Thành Lập gật đầu.
Anh ta cũng cảm thấy vậy, nên đứng dậy, vỗ mạnh lên vai Tần Nặc: “Anh Tần!”
Tần Nặc cuối cùng cũng hoàn hồn, cất điện thoại đi, quay lại nhìn thấy Đổng Thành Lập và ba đứa nhỏ đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
Tần Nặc hơi ngớ ra: “Sao thế?”
Đổng Thành Lập: “Anh Tần, anh sao vậy?”
Tần Nặc: “À, đúng rồi, anh Đổng, tôi đang định bảo anh, cửa hàng không cần nhờ anh giúp nữa, vợ tôi đã thuê rồi!”
Đổng Thành Lập: “Hả? Hạ tổng? Hạ tổng thuê cửa hàng cho anh?”
Tần Nặc cười hạnh phúc: “Đúng vậy…”
Đổng Thành Lập: “Anh Tần, anh kiềm chế chút đi, cười quá đà rồi!”
Tần Nặc: “Hahaha.”
Đổng Thành Lập: …
“Hạ tổng thật sự rất tốt với anh đấy, vậy tôi yên tâm rồi!”
Tần Nặc: “Đúng vậy, dù sao cũng là vợ của tôi mà. Nào, Noãn Noãn, Khả Khả, Quả Quả, đi thôi, chúng ta tìm mẹ!”
Nói rồi.
Anh thậm chí quên chào tạm biệt Đổng Thành Lập, vừa cười vừa rời đi.
Đổng Thành Lập: …
Anh Tần quên mất anh ta rồi sao?
Thật là, có tình mà chẳng có nghĩa!
Thôi, gọi người đến sửa kho vậy!
Ra khỏi kho, Tần Nặc bế Noãn Noãn và Khả Khả lên xe, sau đó mới bế Quả Quả.
Đang bế dở, điện thoại anh bỗng reo lên.
Vừa bế Hạ Quả Quả, anh vừa cầm điện thoại lên xem.
Anh vừa gửi một tin nhắn cho Hạ Khinh Nhan.
Nội dung là: “Vợ yêu, cảm ơn em.”
Anh tưởng rằng với tính cách của Khinh Nhan thì cô sẽ không trả lời.
Nhưng không ngờ, cô lại thực sự hồi đáp…
Cô bước tới lấy bó hoa, phớt lờ ánh mắt của ba đứa nhỏ rồi nhanh chóng đi lên lầu.
Nhưng khi cô gần đến cửa phòng, cô nghe thấy giọng nói ngờ vực của ba đứa nhỏ: “Ba ơi, vừa nãy mẹ có phải cười không nhỉ?”
Hạ Khinh Nhan vội đẩy cửa vào phòng, đóng lại.
Cô…
Lại vừa cười sao?
Những ngày gần đây, có phải cô đã cười nhiều hơn?
Dù vậy, bó hoa này và con búp bê lớn kia, cô thật sự rất thích!
…
Dưới lầu, Tần Nặc nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Khinh Nhan cũng mỉm cười.
“Ừ, mẹ các con đang vui đấy!”
Hạ Quả Quả vui vẻ vỗ tay: “Mẹ rất thích quà của ba nha~~”
Tần Nặc khẽ véo mũi Hạ Quả Quả: “Đó là công lao của ba con cả đấy~~”
“Hi hi ~~”
Ba đứa nhỏ càng thêm phấn khích!
…
Ngày hôm sau.
Sau bữa sáng, Tần Nặc nhìn Hạ Khinh Nhan cố gắng giữ mình không cười, bất lực nói: “Khinh Nhan, anh phải đi một chuyến đến kho, em đi cùng anh không, vợ yêu?”
Hạ Khinh Nhan lắc đầu: “Em có chút việc phải làm.”
Tần Nặc gật đầu: “Được, em cứ lo việc của mình đi!”
Nói xong, Tần Nặc liền đưa ba đứa nhỏ lên xe.
Sau khi nhìn họ rời đi, Hạ Khinh Nhan cũng ra khỏi nhà.
Tới trường mầm non Lam Thiên như hôm qua, cô lại quay người đi về phía Tòa nhà Khải Hoàn.
Ở đó, có một văn phòng môi giới bất động sản!
…
Nửa tiếng sau, Tần Nặc cũng đến kho.
Sắp xếp lại mọi thứ, rồi chất các hộp mặt nạ lên xe, anh chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này.
Anh nghe thấy tiếng Đổng Thành Lập vui vẻ vang lên: “Anh Tần? Thật trùng hợp, anh đang ở đây à!”
Tần Nặc ngạc nhiên: “Anh Đổng, sao anh lại ở đây?”
Đổng Thành Lập đáp: “Tôi chỉ đến xem kho, kho này hơi cũ rồi, tôi tính sửa sang lại một chút.”
Tần Nặc: “Được, khi nào sửa xong chúng ta sẽ bàn về tiền thuê.”
Đổng Thành Lập: “Ôi dào, cần gì tiền thuê chứ? Không cần, không cần, sau này đừng nhắc đến chuyện thuê mướn nữa nhé! Nếu không thì anh Tần thật không coi tôi là bạn rồi.”
Tần Nặc không ngờ rằng chỉ vì giúp đỡ Đổng Thành Lập một lần, anh ta lại đối xử tốt với mình như vậy.
Nghĩ lại kiếp trước, làm công ăn lương, anh thường xuyên bị đồng nghiệp bắt nạt, bị sếp chèn ép, chuyện gì cũng không thuận lợi.
Có lẽ, lần sống lại này thật sự là một điều tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được, vậy làm theo lời anh Đổng! Nhưng sau này khi anh có con, tôi sẽ cung cấp mặt nạ miễn phí cho gia đình anh!”
“Được, được!”
Đổng Thành Lập vui vẻ ra mặt.
Tần Nặc đã giúp anh ta hoàn thành một việc lớn, trong lòng anh ta, Tần Nặc đã trở thành người anh em thực thụ.
“À, còn một việc nữa, anh Tần.”
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi nghe nói anh với ba bé bán mặt nạ ở cổng trường mầm non Lam Thiên, bên đó tôi quen mấy người bạn, họ có vài mặt bằng còn trống, đợi tôi lo xong việc của bố mẹ thì tôi sẽ tìm giúp anh một chỗ, giá thuê sẽ rẻ thôi.”
Tần Nặc: “Được, làm phiền anh rồi!”
Anh vốn cũng định tìm một cửa hàng.
Trời nóng thế này, bán vỉa hè mãi cũng không ổn.
Cứ bán thêm vài hôm nữa, rồi tiền cũng đủ thôi.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Tần Nặc bỗng đổ chuông.
“Chào anh, có phải anh Tần không? Cửa hàng số 1 Tòa nhà Khải Hoàn mà anh thuê sẽ được dọn dẹp xong vào tối nay, sáng mai anh có thể chuyển vào nhé!”
Tần Nặc ngơ ngác: “Hả? Cái gì cơ?”
Đầu dây bên kia nhắc lại: “Cửa hàng số 1 Tòa nhà Khải Hoàn mà anh đã thuê, chúng tôi đã cử người đến dọn dẹp, sáng mai anh có thể chuyển vào!”
Tần Nặc: “Không, khi nào tôi thuê chứ? Chắc anh nhầm rồi?”
Người kia hơi ngập ngừng: “Anh chờ một lát để tôi kiểm tra lại.”
Một lúc sau, người đó quay lại: “Chào anh Tần, anh là Tần Nặc đúng không?”
Tần Nặc: “Đúng.”
“Số điện thoại của anh là 138**** phải không?”
“Đúng!”
“Anh có ba con gái sinh ba phải không?”
Tần Nặc: ????
“Sao anh biết?”
Người kia bật cười: “Vậy thì đúng rồi, vào lúc 9 giờ sáng nay, anh đã thuê cửa hàng số 1 ở Tòa nhà Khải Hoàn!”
“Anh Tần, đúng là anh có mắt nhìn đấy, Tòa nhà Khải Hoàn là khu sầm uất nhất quanh đây!”
“Nghe nói anh định bán mặt nạ cho trẻ em, bên cạnh đó là khu vui chơi trẻ em, cửa hàng số 1 lại đối diện ngay với khu vui chơi. Rất phù hợp với anh!”
Tần Nặc: ????
“Khoan đã, ai đã thanh toán tiền cho các anh?”
Người kia hơi khựng lại: “À, anh không biết à? Là một phụ nữ, tôi đoán là mẹ của các bé?”
Tần Nặc: ???
“Là Khinh Nhan?”
“Đúng rồi, đúng là tên này, cô ấy bảo chúng tôi liên hệ trực tiếp với anh!”
“À, cô ấy còn dặn tôi đừng nói là cô ấy đã thuê, nhưng lỡ nói ra rồi, xin lỗi anh Tần. Mà này, vợ anh thật là đẹp đấy!”
Nghe xong, lòng Tần Nặc rạo rực hạnh phúc.
Thảo nào hôm nay Khinh Nhan không đi cùng anh đến kho.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hóa ra là đi thuê cửa hàng cho anh sao?
“Được, cảm ơn anh, tôi biết rồi, sáng mai tôi sẽ chuyển qua.”
“Chúc anh buôn may bán đắt!”
“Cảm ơn.”
Cúp máy, Tần Nặc mỉm cười rạng rỡ.
Đổng Thành Lập đang vui vẻ chơi cùng ba đứa nhỏ, thấy vẻ mặt anh lạ lùng nên càng nhìn càng thấy không ổn.
Anh ta thử gọi: “Anh Tần?”
Tần Nặc không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, ngón tay gõ vài chữ, nụ cười càng rạng rỡ.
Ba đứa nhỏ nghi ngờ: “Ba bị sao vậy?”
Sao trông ba ngây ngô thế?
Đổng Thành Lập gật đầu.
Anh ta cũng cảm thấy vậy, nên đứng dậy, vỗ mạnh lên vai Tần Nặc: “Anh Tần!”
Tần Nặc cuối cùng cũng hoàn hồn, cất điện thoại đi, quay lại nhìn thấy Đổng Thành Lập và ba đứa nhỏ đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
Tần Nặc hơi ngớ ra: “Sao thế?”
Đổng Thành Lập: “Anh Tần, anh sao vậy?”
Tần Nặc: “À, đúng rồi, anh Đổng, tôi đang định bảo anh, cửa hàng không cần nhờ anh giúp nữa, vợ tôi đã thuê rồi!”
Đổng Thành Lập: “Hả? Hạ tổng? Hạ tổng thuê cửa hàng cho anh?”
Tần Nặc cười hạnh phúc: “Đúng vậy…”
Đổng Thành Lập: “Anh Tần, anh kiềm chế chút đi, cười quá đà rồi!”
Tần Nặc: “Hahaha.”
Đổng Thành Lập: …
“Hạ tổng thật sự rất tốt với anh đấy, vậy tôi yên tâm rồi!”
Tần Nặc: “Đúng vậy, dù sao cũng là vợ của tôi mà. Nào, Noãn Noãn, Khả Khả, Quả Quả, đi thôi, chúng ta tìm mẹ!”
Nói rồi.
Anh thậm chí quên chào tạm biệt Đổng Thành Lập, vừa cười vừa rời đi.
Đổng Thành Lập: …
Anh Tần quên mất anh ta rồi sao?
Thật là, có tình mà chẳng có nghĩa!
Thôi, gọi người đến sửa kho vậy!
Ra khỏi kho, Tần Nặc bế Noãn Noãn và Khả Khả lên xe, sau đó mới bế Quả Quả.
Đang bế dở, điện thoại anh bỗng reo lên.
Vừa bế Hạ Quả Quả, anh vừa cầm điện thoại lên xem.
Anh vừa gửi một tin nhắn cho Hạ Khinh Nhan.
Nội dung là: “Vợ yêu, cảm ơn em.”
Anh tưởng rằng với tính cách của Khinh Nhan thì cô sẽ không trả lời.
Nhưng không ngờ, cô lại thực sự hồi đáp…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro