Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám
Quả Quả Òa Khóc...
2024-11-19 09:05:52
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Đổng Thành Lập, Tần Nặc không vội đi tìm Đổng Tường Hòa ngay.
Ông cụ vừa mới đuổi Đổng Thành Lập ra khỏi nhà, chắc chắn vẫn còn đang tức giận. Nếu bây giờ mà anh đến gặp, Đổng Tường Hòa chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Anh bèn đưa các con về nhà trước và như thường lệ, chuẩn bị bữa tối.
Ăn cơm xong, trời vẫn còn sớm.
Tần Nặc gọi ba nhóc con: "Nào, xuống dưới đi dạo công viên một chút."
Mùa hè trời tối muộn, đây là thời điểm tốt để vận động.
Ba đứa trẻ con vui vẻ gật đầu: "Dạ~~"
“Quả Quả, nhớ đi sát ba nha~~”
Hạ Quả Quả: "Dạ~~"
Con bé còn lén bỏ vào túi mình vài viên kẹo.
Tần Nặc phát hiện ra, nhưng anh không vạch trần. Con bé còn nhỏ, cứ để nó thử rồi sẽ hiểu thôi.
Hạ Quả Quả chẳng biết gì về tính toán của ba mình, vui vẻ đi trước.
Thấy vậy, Hạ Khinh Nhan cũng nói: “Cùng đi nhé?”
Cô cũng đã lâu không ra ngoài dạo rồi.
“Được, đi thôi.”
Tần Nặc nắm tay Hạ Khả Khả và Hạ Quả Quả, Hạ Noãn Noãn đi bên cạnh Hạ Khinh Nhan, hai người lớn và ba đứa nhỏ cùng nhau ra ngoài.
Phía sau khu biệt thự Tinh Hà Loan là một công viên lớn. Tuy không thuộc khu biệt thự, nhưng rất nhiều người quanh vùng cũng đến đây tập thể dục.
Hai người lớn và ba nhóc con vừa vào công viên lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Ôi chao, mấy đứa trẻ dễ thương quá.”
“Ba mẹ của chúng cũng đẹp nữa!”
“Cả gia đình này đúng là nhan sắc đỉnh cao, gen tốt thật!”
Ba nhóc con nghe thấy người ta khen mình cũng vô cùng vui vẻ.
Hạ Khả Khả ngẩng đầu lên, phấn khích nói: “Ba ơi, họ đang khen chúng ta đó.”
Tần Nặc: “Ừ, được khen thì con phải nói gì nào?”
Hạ Khả Khả suy nghĩ một lúc nhưng không nghĩ ra. Lúc này, Hạ Noãn Noãn bên cạnh Hạ Khinh Nhan bất ngờ lên tiếng: “Phải nói cảm ơn.”
Tần Nặc gật đầu: “Đúng rồi, phải nói cảm ơn.”
Hạ Khả Khả và Hạ Quả Quả lập tức gật đầu.
Từ đó, suốt dọc đường đi, ba nhóc con vui vẻ chào hỏi mọi người xung quanh. Mỗi lần được khen, chúng lại líu ríu nói cảm ơn.
Vậy là ba nhóc con trở thành những “ngôi sao nhỏ” trong công viên.
Mãi đến khi Tần Nặc dẫn chúng đến một góc yên tĩnh, anh mới lau mồ hôi trên trán: “Không ngờ chúng lại được yêu thích đến vậy!”
Hạ Khinh Nhan bật cười: “Thì ra cũng có việc mà anh không lường trước à?”
Nụ cười của cô dưới ánh đèn mờ lại toát lên vẻ đẹp khác lạ.
Đột nhiên, Tần Nặc cảm thấy kiếp trước chắc anh mù rồi, mới để một đại mỹ nhân như vậy ngày ngày lượn lờ quanh mình mà chỉ coi cô như anh em.
Nghĩ thế, anh nảy ra ý định trêu cô: “Đều nhờ công của vợ đấy. Ba đứa nhỏ đáng yêu quá mà~~”
Hạ Khinh Nhan: …
Thôi vậy.
Cô tốt nhất là không nên nói chuyện với người đàn ông này nữa.
Thấy cô cúi đầu, Tần Nặc đoán chắc tai cô đỏ bừng lên rồi.
Anh quay đầu nhìn ba nhóc con đang chơi đùa vui vẻ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Hạ Quả Quả: “Quả Quả, lại đây.”
Hạ Quả Quả vừa bị Hạ Khả Khả và Hạ Noãn Noãn đè xuống đất, chuẩn bị phản công thì nghe thấy tiếng gọi của ba.
Con bé lập tức vui vẻ chạy đến, ngẩng đầu nhìn ba với ánh mắt long lanh: “Sao vậy ba? Ba nhớ Quả Quả rồi sao? Ba muốn Quả Quả hôn ba sao?”
Nhìn vẻ đáng yêu của con gái, Tần Nặc bỗng cảm thấy mình như một con sói già, hơn nữa còn là loại sói rất đáng sợ.
Nhưng trong tình huống này, không làm sói già thì không được rồi.
Anh ngồi xổm xuống, nhìn Hạ Quả Quả: “Con còn nhớ ba nói là muốn con tập thể dục không?”
Nụ cười trên mặt Hạ Quả Quả dần biến mất.
“Ba ơi~~”
Tần Nặc: “Ừ, bắt đầu từ hôm nay luôn nhé, nào, ba sẽ dạy con!”
Hạ Quả Quả nhìn anh đầy hoang mang, thấy anh không hề có ý định nhượng bộ.
Con bé quay sang nhìn Hạ Khinh Nhan: “Mẹ ơi~~”
Hạ Khinh Nhan đáp: “Nghe lời ba con đi.”
Hạ Quả Quả: …
Con bé đành đưa ánh mắt cầu cứu về phía Khả Khả và Noãn Noãn.
Hạ Khả Khả học theo Hạ Khinh Nhan: “Nghe lời ba đi!”
Hạ Noãn Noãn cũng gật đầu mạnh mẽ: “Ừ, ừ!”
Nghe vậy, Hạ Quả Quả ấm ức siết chặt nắm tay.
Hu hu hu, ai cũng nói phải nghe lời ba~~
Vậy... vậy thì nghe lời ba vậy~~
Nhưng con bé vẫn hơi lo lắng: “Ba ơi, có mệt không?”
Tần Nặc lắc đầu quả quyết: “Không mệt, chắc chắn không mệt!”
Hạ Quả Quả ngây thơ lập tức nhoẻn miệng cười: “Vậy thì con sẽ tập thể dục với ba.”
“Ừ, ngoan!”
Tần Nặc xoa đầu Hạ Quả Quả.
Rồi anh nhớ lại bài tập giảm cân cho trẻ em mà hệ thống tặng.
Bài tập này chia thành nhiều bộ khác nhau, từ đơn giản đến phức tạp, mức độ khó cũng tăng dần.
Nhìn thân hình nhỏ nhắn của Hạ Quả Quả, Tần Nặc quyết định dạy từ bộ đơn giản nhất.
Trước mặt họ là một chỗ đất phẳng, bên cạnh có một băng ghế dài.
Tần Nặc đứng ở giữa: “Nào, Quả Quả, trước tiên khởi động một chút.”
Hạ Khinh Nhan dẫn Khả Khả và Noãn Noãn ngồi xuống băng ghế quan sát.
Hạ Quả Quả đứng sau Tần Nặc, nhìn ba làm gì thì làm theo.
Lúc đầu, con bé còn thấy rất thú vị.
Nhưng làm một lúc, tự dưng thấy mệt quá.
Tay chân nhỏ bé dần không còn sức.
Con bé nhìn Tần Nặc bằng ánh mắt đáng thương: “Ba ơi~~”
Tần Nặc: “Không được dừng, dừng là bỏ cuộc giữa chừng, biết không? Nào, tiếp tục! Ngoan.”
Trên đầu Hạ Quả Quả đã lấm tấm mồ hôi.
Dù rất muốn theo ba tập luyện, nhưng con bé thực sự mệt lắm rồi.
Cuối cùng.
Sau khi luyện thêm hai lần, con bé ngồi phịch xuống đất và bắt đầu òa khóc.
Không biết trên mặt là mồ hôi hay nước mắt, cứ thế tuôn rơi.
“Ba ơi~~”
“Hu hu, ba, mệt quá~~”
“Quả Quả, Quả Quả làm không nổi nữa~~”
“Hu hu hu~~”
Thấy vậy, Hạ Khinh Nhan vội vàng bước đến, lo lắng nhìn Hạ Quả Quả: “Tần Nặc, hay là…”
Cô chưa nói hết câu thì Hạ Noãn Noãn và Hạ Khả Khả đã nhanh chóng chạy đến.
Hai đứa nhỏ một trái một phải ngồi xuống bên cạnh Quả Quả, giọng líu ríu an ủi:
“Quả Quả, em làm được mà, ba bảo là em phải giảm cân mới khỏe mạnh được~~”
“Nào nào, Khả Khả tập cùng em.”
“Noãn Noãn cũng tập cùng em.”
Nói rồi, hai đứa nhỏ nắm lấy tay Quả Quả, kéo con bé đứng dậy.
Rồi chúng bắt chước người lớn, từng lời từng lời an ủi.
Noãn Noãn còn chạy qua chỗ mẹ lấy khăn giấy, lau nước mắt và nước mũi cho Quả Quả.
Hạ Quả Quả vừa khóc vừa nức nở nói:
“Hu hu… được, được… tập… cùng…”
“Quả Quả phải là một đứa trẻ khỏe mạnh… ngoan…”
Khả Khả và Noãn Noãn lập tức quay lại nhìn Tần Nặc, nghiêm túc nói: “Ba ơi, tụi con cũng tập được chứ?”
Tần Nặc bật cười: “Tất nhiên là được rồi!”
“Tập thể dục ai cũng được, ba vốn định sau khi dạy Quả Quả thì dạy hai con nữa.”
“Vậy thì, ba ơi, cùng nhau tập nào.”
Nói xong, hai đứa nhỏ đứng hai bên Quả Quả, bắt chước con bé.
Tất cả cùng đứng tấn…
Ông cụ vừa mới đuổi Đổng Thành Lập ra khỏi nhà, chắc chắn vẫn còn đang tức giận. Nếu bây giờ mà anh đến gặp, Đổng Tường Hòa chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Anh bèn đưa các con về nhà trước và như thường lệ, chuẩn bị bữa tối.
Ăn cơm xong, trời vẫn còn sớm.
Tần Nặc gọi ba nhóc con: "Nào, xuống dưới đi dạo công viên một chút."
Mùa hè trời tối muộn, đây là thời điểm tốt để vận động.
Ba đứa trẻ con vui vẻ gật đầu: "Dạ~~"
“Quả Quả, nhớ đi sát ba nha~~”
Hạ Quả Quả: "Dạ~~"
Con bé còn lén bỏ vào túi mình vài viên kẹo.
Tần Nặc phát hiện ra, nhưng anh không vạch trần. Con bé còn nhỏ, cứ để nó thử rồi sẽ hiểu thôi.
Hạ Quả Quả chẳng biết gì về tính toán của ba mình, vui vẻ đi trước.
Thấy vậy, Hạ Khinh Nhan cũng nói: “Cùng đi nhé?”
Cô cũng đã lâu không ra ngoài dạo rồi.
“Được, đi thôi.”
Tần Nặc nắm tay Hạ Khả Khả và Hạ Quả Quả, Hạ Noãn Noãn đi bên cạnh Hạ Khinh Nhan, hai người lớn và ba đứa nhỏ cùng nhau ra ngoài.
Phía sau khu biệt thự Tinh Hà Loan là một công viên lớn. Tuy không thuộc khu biệt thự, nhưng rất nhiều người quanh vùng cũng đến đây tập thể dục.
Hai người lớn và ba nhóc con vừa vào công viên lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Ôi chao, mấy đứa trẻ dễ thương quá.”
“Ba mẹ của chúng cũng đẹp nữa!”
“Cả gia đình này đúng là nhan sắc đỉnh cao, gen tốt thật!”
Ba nhóc con nghe thấy người ta khen mình cũng vô cùng vui vẻ.
Hạ Khả Khả ngẩng đầu lên, phấn khích nói: “Ba ơi, họ đang khen chúng ta đó.”
Tần Nặc: “Ừ, được khen thì con phải nói gì nào?”
Hạ Khả Khả suy nghĩ một lúc nhưng không nghĩ ra. Lúc này, Hạ Noãn Noãn bên cạnh Hạ Khinh Nhan bất ngờ lên tiếng: “Phải nói cảm ơn.”
Tần Nặc gật đầu: “Đúng rồi, phải nói cảm ơn.”
Hạ Khả Khả và Hạ Quả Quả lập tức gật đầu.
Từ đó, suốt dọc đường đi, ba nhóc con vui vẻ chào hỏi mọi người xung quanh. Mỗi lần được khen, chúng lại líu ríu nói cảm ơn.
Vậy là ba nhóc con trở thành những “ngôi sao nhỏ” trong công viên.
Mãi đến khi Tần Nặc dẫn chúng đến một góc yên tĩnh, anh mới lau mồ hôi trên trán: “Không ngờ chúng lại được yêu thích đến vậy!”
Hạ Khinh Nhan bật cười: “Thì ra cũng có việc mà anh không lường trước à?”
Nụ cười của cô dưới ánh đèn mờ lại toát lên vẻ đẹp khác lạ.
Đột nhiên, Tần Nặc cảm thấy kiếp trước chắc anh mù rồi, mới để một đại mỹ nhân như vậy ngày ngày lượn lờ quanh mình mà chỉ coi cô như anh em.
Nghĩ thế, anh nảy ra ý định trêu cô: “Đều nhờ công của vợ đấy. Ba đứa nhỏ đáng yêu quá mà~~”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Khinh Nhan: …
Thôi vậy.
Cô tốt nhất là không nên nói chuyện với người đàn ông này nữa.
Thấy cô cúi đầu, Tần Nặc đoán chắc tai cô đỏ bừng lên rồi.
Anh quay đầu nhìn ba nhóc con đang chơi đùa vui vẻ, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Hạ Quả Quả: “Quả Quả, lại đây.”
Hạ Quả Quả vừa bị Hạ Khả Khả và Hạ Noãn Noãn đè xuống đất, chuẩn bị phản công thì nghe thấy tiếng gọi của ba.
Con bé lập tức vui vẻ chạy đến, ngẩng đầu nhìn ba với ánh mắt long lanh: “Sao vậy ba? Ba nhớ Quả Quả rồi sao? Ba muốn Quả Quả hôn ba sao?”
Nhìn vẻ đáng yêu của con gái, Tần Nặc bỗng cảm thấy mình như một con sói già, hơn nữa còn là loại sói rất đáng sợ.
Nhưng trong tình huống này, không làm sói già thì không được rồi.
Anh ngồi xổm xuống, nhìn Hạ Quả Quả: “Con còn nhớ ba nói là muốn con tập thể dục không?”
Nụ cười trên mặt Hạ Quả Quả dần biến mất.
“Ba ơi~~”
Tần Nặc: “Ừ, bắt đầu từ hôm nay luôn nhé, nào, ba sẽ dạy con!”
Hạ Quả Quả nhìn anh đầy hoang mang, thấy anh không hề có ý định nhượng bộ.
Con bé quay sang nhìn Hạ Khinh Nhan: “Mẹ ơi~~”
Hạ Khinh Nhan đáp: “Nghe lời ba con đi.”
Hạ Quả Quả: …
Con bé đành đưa ánh mắt cầu cứu về phía Khả Khả và Noãn Noãn.
Hạ Khả Khả học theo Hạ Khinh Nhan: “Nghe lời ba đi!”
Hạ Noãn Noãn cũng gật đầu mạnh mẽ: “Ừ, ừ!”
Nghe vậy, Hạ Quả Quả ấm ức siết chặt nắm tay.
Hu hu hu, ai cũng nói phải nghe lời ba~~
Vậy... vậy thì nghe lời ba vậy~~
Nhưng con bé vẫn hơi lo lắng: “Ba ơi, có mệt không?”
Tần Nặc lắc đầu quả quyết: “Không mệt, chắc chắn không mệt!”
Hạ Quả Quả ngây thơ lập tức nhoẻn miệng cười: “Vậy thì con sẽ tập thể dục với ba.”
“Ừ, ngoan!”
Tần Nặc xoa đầu Hạ Quả Quả.
Rồi anh nhớ lại bài tập giảm cân cho trẻ em mà hệ thống tặng.
Bài tập này chia thành nhiều bộ khác nhau, từ đơn giản đến phức tạp, mức độ khó cũng tăng dần.
Nhìn thân hình nhỏ nhắn của Hạ Quả Quả, Tần Nặc quyết định dạy từ bộ đơn giản nhất.
Trước mặt họ là một chỗ đất phẳng, bên cạnh có một băng ghế dài.
Tần Nặc đứng ở giữa: “Nào, Quả Quả, trước tiên khởi động một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Khinh Nhan dẫn Khả Khả và Noãn Noãn ngồi xuống băng ghế quan sát.
Hạ Quả Quả đứng sau Tần Nặc, nhìn ba làm gì thì làm theo.
Lúc đầu, con bé còn thấy rất thú vị.
Nhưng làm một lúc, tự dưng thấy mệt quá.
Tay chân nhỏ bé dần không còn sức.
Con bé nhìn Tần Nặc bằng ánh mắt đáng thương: “Ba ơi~~”
Tần Nặc: “Không được dừng, dừng là bỏ cuộc giữa chừng, biết không? Nào, tiếp tục! Ngoan.”
Trên đầu Hạ Quả Quả đã lấm tấm mồ hôi.
Dù rất muốn theo ba tập luyện, nhưng con bé thực sự mệt lắm rồi.
Cuối cùng.
Sau khi luyện thêm hai lần, con bé ngồi phịch xuống đất và bắt đầu òa khóc.
Không biết trên mặt là mồ hôi hay nước mắt, cứ thế tuôn rơi.
“Ba ơi~~”
“Hu hu, ba, mệt quá~~”
“Quả Quả, Quả Quả làm không nổi nữa~~”
“Hu hu hu~~”
Thấy vậy, Hạ Khinh Nhan vội vàng bước đến, lo lắng nhìn Hạ Quả Quả: “Tần Nặc, hay là…”
Cô chưa nói hết câu thì Hạ Noãn Noãn và Hạ Khả Khả đã nhanh chóng chạy đến.
Hai đứa nhỏ một trái một phải ngồi xuống bên cạnh Quả Quả, giọng líu ríu an ủi:
“Quả Quả, em làm được mà, ba bảo là em phải giảm cân mới khỏe mạnh được~~”
“Nào nào, Khả Khả tập cùng em.”
“Noãn Noãn cũng tập cùng em.”
Nói rồi, hai đứa nhỏ nắm lấy tay Quả Quả, kéo con bé đứng dậy.
Rồi chúng bắt chước người lớn, từng lời từng lời an ủi.
Noãn Noãn còn chạy qua chỗ mẹ lấy khăn giấy, lau nước mắt và nước mũi cho Quả Quả.
Hạ Quả Quả vừa khóc vừa nức nở nói:
“Hu hu… được, được… tập… cùng…”
“Quả Quả phải là một đứa trẻ khỏe mạnh… ngoan…”
Khả Khả và Noãn Noãn lập tức quay lại nhìn Tần Nặc, nghiêm túc nói: “Ba ơi, tụi con cũng tập được chứ?”
Tần Nặc bật cười: “Tất nhiên là được rồi!”
“Tập thể dục ai cũng được, ba vốn định sau khi dạy Quả Quả thì dạy hai con nữa.”
“Vậy thì, ba ơi, cùng nhau tập nào.”
Nói xong, hai đứa nhỏ đứng hai bên Quả Quả, bắt chước con bé.
Tất cả cùng đứng tấn…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro