Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám

Tần Nặc Dường N...

2024-11-19 09:05:52

Nhìn thấy quầy hàng nhỏ bên kia đường đang bị một nhóm người vây quanh.

Hạ Khinh Nhan thở phào nhẹ nhõm.

Cô đứng dậy nói: “Đi thôi, về công ty nào.”

“Hả? Về luôn ạ? Nhưng tổng giám đốc Hạ, chẳng phải chị bảo hôm nay sẽ đi dạo sao?”

“Không đi nữa, về làm việc thôi!”

Nói xong.

Cô liền đi trước.

Thực tế, Hạ Khinh Nhan đã tới từ lâu rồi.

Ban đầu cô nghĩ rằng, mặt nạ của Tần Nặc chắc chắn sẽ không bán được.

Có lẽ, cô có thể tìm cơ hội để các nhân viên này giả làm khách hàng mua mặt nạ.

Rồi cô sẽ đứng ra thanh toán.

Nhưng bây giờ, dường như không cần nữa.

Ba nhóc con trông cũng rất vui vẻ.

Hạ Khinh Nhan chợt nhận ra, Tần Nặc dường như luôn khiến cô phải nhìn bằng con mắt khác.

Ngoại trừ...

Lúc trêu chọc cô.

“Ái chà, tổng giám đốc Hạ, sao tai chị lại đỏ thế kia?”

Phía sau bất ngờ có người kêu lên: “Có phải bị sốt không, có cần đi khám không?”

Hạ Khinh Nhan vội vàng lúng túng xua tay: “Không cần không cần.”



Đang bận rộn, Tần Nặc bỗng cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình.

Anh tò mò ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Khinh Nhan ngồi trong xe bên kia đường.

Tần Nặc mỉm cười.

Lại lo lắng cho anh rồi.

Haha.

Quả nhiên ngoài miệng thì nói thế thôi, trong lòng lại dịu dàng.

Chỉ trong một buổi sáng, Tần Nặc đã bán hết 100 lọ mặt nạ.

Anh nhìn số dư tài khoản, tăng thêm đúng 10,000 đồng.

Tần Nặc rất vui.

Xem ra lợi nhuận khá ổn.

Tính ra, một ngày kiếm được 10,000 đồng, một tháng là 300,000 đồng.

Trừ đi chi phí, anh có thể lãi hơn 200,000 đồng.

Sau đó khởi nghiệp từ từ, cố gắng một chút là có thể nuôi được vợ và ba nhóc con rồi.

Anh tràn đầy niềm tin vào tương lai.

***

Buổi chiều, anh đến gặp ông Đổng, định thanh toán nửa năm tiền thuê.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Minh có nói rằng, hiện giờ ông Đổng đang cần tiền, có thể giúp gì thì giúp.

Khi gần tới nhà ông Đổng, Tần Nặc lại đứng sững cùng ba nhóc con.

Khu dân cư này các căn nhà đều giống nhau, chỉ là dãy nhà một tầng.

Gọi điện cho ông Đổng cũng không ai nghe máy.

Anh có vẻ lạc đường rồi.

Đang bối rối không biết làm sao thì thấy một người đàn ông đeo kính, dáng người hơi mập bước ra.

Nhìn thấy Tần Nặc và ba nhóc con đang nhảy chân sáo theo sau, người đàn ông có chút ngạc nhiên.

Nhưng.

Có vẻ như người đàn ông đang không vui, chỉ liếc nhìn rồi đi thẳng.

Tần Nặc suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tiến tới hỏi: “Xin chào, anh có biết nhà của ông Đổng Tường Hòa ở đâu không?”

Người đàn ông khựng lại, cau mày: “Anh tìm Đổng Tường Hòa làm gì?”

Tần Nặc: “Tôi đến trả tiền thuê.”

“Tiền thuê?”

“Vâng, tiền thuê kho.”

Người đàn ông: “Anh chính là người thuê kho của ông cụ à?”

Tần Nặc: “Chắc là tôi rồi!”

Sắc mặt người đàn ông lập tức vui vẻ hẳn lên.

Anh ta muốn tiến tới nắm tay Tần Nặc, nhưng khi nhìn thấy ba nhóc con thì dừng lại: “À… Tôi biết nhà ông ấy ở đâu, tôi chỉ chỗ cho anh, nhưng anh có thể giúp tôi một việc được không?”

Tần Nặc ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy?”

Người đàn ông nói: “Tôi tên là Đổng Thành Lập, là con nuôi của ông Đổng Tường Hòa. Tôi vừa… định mang tiền cho ông ấy, nhưng bị ông đuổi ra. Anh có thể giúp tôi đưa ít tiền cho ông ấy được không? Cứ nói là tiền thuê cao hơn cũng được, thế thì coi như anh khỏi trả tiền thuê, tôi sẽ chuyển khoản cho anh.”

Vừa nói, Đổng Thành Lập vừa lấy điện thoại ra, định chuyển khoản cho Tần Nặc.

Tần Nặc hơi sững người.

Lần trước Lý Minh nói, ông Đổng có một người con nuôi, đã nhiều năm không liên lạc rồi.

Nhưng bây giờ xem ra, hình như không phải thế.

Thấy vẻ mặt băn khoăn của Tần Nặc, Đổng Thành Lập vội vàng giải thích: “Ài, tôi với ông cụ từng cãi nhau vì vài chuyện, ông ấy giờ đã già rồi, tính khí ngang bướng, tôi xin lỗi cũng không chịu nghe, ngay cả tiền cũng không nhận.”

“Tất cả là lỗi của tôi, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn mẹ nuôi bệnh mà không lo được!”

“Cái kho ấy, vốn cũ nát, lại ở nơi hẻo lánh, trước đây đều là do tôi tìm người thuê.”

“Hai năm trước, khi ông cụ phát hiện mấy người đó đều là tôi sắp xếp, ông đã không muốn cho thuê nữa.”

“Anh bạn, làm ơn giúp tôi việc này. Giúp xong tôi nhất định sẽ hậu tạ, anh muốn gì cứ nói, đây là danh thiếp và số liên lạc của tôi.”

Tần Nặc nhận lấy danh thiếp, nhìn thoáng qua, không nhịn được cười: “Tổng giám đốc của Tập đoàn Lập Tân?”

Đây quả là một ông chủ lớn.

Theo như bảng xếp hạng doanh nghiệp thành phố Giang Ninh mà Tần Nặc xem trong lúc rảnh rỗi mấy ngày qua, thì Lập Tân và Thiên Nhan xếp hạng gần như ngang nhau.

Đổng Thành Lập gãi đầu, không còn vẻ nghiêm nghị ban nãy, mà lại có chút ngại ngùng: “Công ty lớn đến đâu cũng vô dụng, vẫn không thể thuyết phục được ông cụ, ai…”

“Mẹ tôi cần phẫu thuật, tôi đã tìm nhiều bệnh viện, mời các chuyên gia nổi tiếng, nhưng họ đều không đồng ý.”

Trong giọng nói của Đổng Thành Lập tràn đầy bất lực.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Nặc suy nghĩ một chút, hỏi: “Tổng giám đốc Đổng, anh có thể cho tôi biết vì sao anh và ông Đổng lại xích mích không?”

“Tôi… chuyện này… tôi…”

Đổng Thành Lập có chút ngại ngùng.

Tần Nặc cũng không hỏi thêm.

Anh suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Thế này nhé, tôi có ý hay này có thể giúp anh, nhưng tiền thì không cần đâu, tiền thuê tôi vẫn nên đóng như cũ, để ông Đổng không nghi ngờ.”

Nói xong.

Tần Nặc tiến tới thì thầm vài câu với Đổng Thành Lập.

Đổng Thành Lập mắt sáng rực lên: “Làm thế được không?”

Tần Nặc: “Chắc là được, cứ thử xem, có ba nhóc con này giúp nữa, để chúng làm nũng thêm một chút.”

Ba nhóc con thấy ba quay sang mình, lập tức gật đầu: “Vâng vâng, chú cứ yên tâm!”

Đổng Thành Lập liên tục gật đầu: “Được được, tôi đợi tin tốt từ anh, anh Tần, cảm ơn anh, thật lòng cảm ơn!”

Tần Nặc xua tay: “Không có gì, chuyện nhỏ thôi.”

Đổng Thành Lập vui vẻ chỉ địa chỉ cho Tần Nặc.

Nhưng.

Khi Tần Nặc rời đi, anh ta lại gọi anh lại: “Anh Tần, ba đứa nhóc này… đều là con anh sao?”

Tần Nặc gật đầu: “Sao vậy?”

Đổng Thành Lập xua tay: “À, không có gì, tôi cũng quen một người có ba con gái sinh ba, luôn cảm thấy ba nhóc này nhìn quen quen, chắc là tôi nhầm thôi.”

Tần Nặc gật đầu: “Tôi đi nhé, sẽ liên lạc lại sau.”

“Được, được!”

Tần Nặc không nhìn thấy, sau khi anh đi, Đổng Thành Lập chăm chú nhìn theo bóng ba nhóc con, lẩm bẩm: “Thật là quen mắt quá…”

Tần Nặc dẫn ba nhóc con đi tới nhà ông Đổng.

Trên đường đi.

Hạ Khả Khả ngẩng đầu hỏi với vẻ khó hiểu: “Ba ơi, ba chẳng phải từng nói với chúng con rằng không được nói dối sao~~”

Nhưng lần này.

Rõ ràng ba đang bảo các con đi lừa người khác.

Kỳ lạ ghê.

Hạ Noãn Noãn và Hạ Quả Quả cũng liên tục gật đầu.

Trong đầu ba nhóc vẫn chưa hiểu nổi.

Tần Nặc bật cười, xoa xoa đầu ba đứa: “Trên đời này có một kiểu nói dối gọi là nói dối thiện ý.”

“Nếu chúng ta là vì giúp người khác, thì thi thoảng nói dối cũng không sao cả, hiểu không?”

Ba đứa nhỏ ngơ ngác gật đầu.

“Hiểu rồi ạ.”

Thế thì sau này nếu mẹ không vui, nói dối để mẹ vui cũng không sao nhỉ?

Ba đứa nhỏ nghĩ vậy.

Chẳng mấy chốc, bốn người đã tới nhà ông Đổng.

Tần Nặc lại giải thích kế hoạch với ba nhóc con một lần nữa, rồi mới gõ cửa...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám

Số ký tự: 0