Chương 45
Mộc Qua Hoàng
2024-11-19 02:46:04
“Mày tưởng như vậy, mày tưởng…” Lôi Tuấn nói nửa chừng lại thôi, gã lấy bao thuốc từ trong túi ra, rút một điếu, châm lửa xong lại chửi thề, “Đệt.”
Lôi Tuấn ngồi xổm hút hết điếu thuốc, xong mới đứng lên, trước khi đi nói: “Mày tưởng thế là hay, là sẽ đỡ áy náy? Khốn kiếp, đừng làm chuyện vô ích nữa… Chẳng có tác dụng gì đâu, chuyện quá khứ sẽ không thay đổi, cũng không cách nào bỏ qua được. Lần sau đừng để tao gặp mày nữa, đường ai nấy đi, tao chỉ sợ mình không nhịn được lại tìm người đánh mày thành tàn phế!”
Hạ Triều muốn nói không phải như vậy, nhưng câu nói đến đầu môi lại không thể cất thành lời.
Lôi Tuấn không có ý định dây dưa với hắn, nói xong phủi quần đi mất.
Hạ Triều chưa về lớp ngay, hắn leo lên tầng sáu – tầng thượng của tòa nhà, dù đã bị khóa lại nhưng ổ khóa kia chỉ cần dùng dây kẽm mỏng là có thể mở được, không biết là phương pháp được phát minh bởi thợ mở khóa lành nghề nào.
Hắn đẩy cửa đi ra, tầng cao nhất lộng gió, thổi tung mái tóc, cũng làm cho đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều.
Ngẫu nhiên cũng có người lên sân thượng, trong góc còn chất đống mấy vỏ lon bia xẹp lép, cứ có cơn gió thổi qua là vỏ lon lại lăn lông lốc khắp nơi.
Hạ Triều nằm trên sân thượng, không hề chớp mắt nhìn lên, giống như đang trông thấy bản thân của quá khứ năm lớp 9, còn có Phương Tiểu Lỗi ngây ngô đầy sức sống.
“Chắc phòng thí nghiệm không còn ai nữa đâu, muộn thế này rồi cơ mà.”
“Triều ca, không phải thầy giáo đã nói thí nghiệm này rất nguy hiểm sao, tụi mình lén lút vào như này…”
“Anh học thuộc lòng các bước trong clip kia rồi, không có vấn đề gì đâu.”
“Anh lấy chìa khóa ở đâu thế?”
“Trộm đấy.”
“…”
Rất nhiều âm thanh vang vọng bên tai, quấn lấy hắn, nhấn chìn hắn vào hố sâu không đáy.
Khói đen dày đặc, không khí ngột ngạt không thể thở nổi.
Tiếng xe cứu hỏa.
Còn có giọng nói cuống cuồng của bảo vệ lúc gọi điện thoại.
Cuối cùng là tiếng một người phụ nữ lớn tiếng chất vấn bọn hắn: “Ai cho phép các trò tự mình vào đấy làm thí nghiệm?! Thầy Lưu còn đang ở phòng bên trong, suýt chút nữa là không cứu được, trách nhiệm này ai gánh?!”
Vụ này gây chấn động rất lớn, học sinh trộm chìa khóa tự mình làm thí nghiệm hóa học, chưa tính đến sự cố ngoài ý muốn xảy ra, còn thiếu chút nữa có án mạng.
Phòng thí nghiệm hóa học của trường trung học Đức Dục được quản lý rất nghiêm ngặt, trong phòng thí nghiệm còn có riêng một phòng nhỏ dành cho các giáo viên trực ban. Hôm đó tới phiên trực của thầy Lưu, không ai ngờ thầy Lưu hết giờ làm lại chưa về nhà, bởi vì công việc quá mệt mỏi nên đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Nếu như không có bảo vệ nhắc, nói là chưa thấy thầy Lưu ra khỏi cổng, thậm chí không ai hay biết bên trong còn có người.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phương Tiểu Lỗi, trò không nói đúng không? Hạ Triều, em nói đi.”
“Chìa khoá là em trộm,” Hạ Triều nghe thấy giọng mình dần dần vang lên, mặc dù gặp chuyện như vậy cũng hoảng hồn, nhưng hắn vẫn thành thật kể lại những gì đã xảy ra, “Thí nghiệm cũng là em làm. Em kéo cậu ấy theo giúp thôi ạ, không liên quan gì đến cậu ấy.”
Người phụ nữ ấy ngồi trên ghế, cầm bút đỏ trong tay, ngón cái bấm nắp bút, bấm đi bấm lại một hồi, cuối cùng cô ta mới bình tĩnh lại, day ấn đường nói: “Cô đã rõ, các em cứ về lớp trước đi… Chuyện này trước hết không được nói ra ngoài, ai hỏi cũng không được nói.”
Lúc ra khỏi văn phòng, Phương Tiểu Lỗi sợ hãi đến run cả người.
“Cô giáo đã nói sẽ nghĩ biện pháp rồi,” Hạ Triều xoa đầu Nhị Lỗi, nói, “Chuyện này không liên quan đến mày, nếu có phạt cũng là phạt anh mà.”
Lúc ấy Hạ Triều còn chưa biết chủ nhiệm lớp nói sẽ nghĩ cách, mà cách ấy chính là vứt bỏ đứa học sinh kém tiềm năng hơn – mãi đến khi Phương Tiểu Lỗi bị buộc thôi học.
Với thành tích của Phương Tiểu Lỗi, vốn không có khả năng thi lên cấp ba, so với việc làm giảm tỉ lệ tốt nghiệp của trường, không bằng loại bỏ bớt một người còn hơn.
Chỉ còn mấy ngày nữa là tới kỳ thi cấp ba, chờ đến khi hắn biết chuyện, mọi việc đã không thể cứu vãn.
Không thể liên lạc được với Nhị Lỗi, thấy bảo đã về nhà. Đã dám nghĩ ra kế này, chắc hẳn cũng biết gia đình Nhị Lỗi không hề có kỳ vọng gì vào con trai mình, thà sớm học nghề nào đó nhanh kiếm tiền có khi còn khiến bọn họ hài lòng hơn.
Thái độ của nhà trường cũng tùy theo giáo viên chủ nhiệm, thông báo quyết định nghỉ học xong cũng coi như vãn hồi được chút thể diện.
Còn kẻ đáng ra nên bị buộc thôi học là hắn thì được tất cả mọi người bao che, không ai nhắc đến nửa lời.
“Hạ Triều, chỗ cô có một bộ đề tham khảo thi cấp ba, em làm thử xem, làm xong thì mang tới cô sẽ giảng riêng cho em,” người phụ nữ ấy cười nói, “Sắp thi cấp ba rồi, cứ yên tâm ôn tập đi.”
Hạ Triều nhớ tới đây, tự dưng cảm thấy thật buồn nôn. Hắn chống người ngồi dậy, gần như chật vật mà lau mặt.
Ngay trước khi chuyện này xảy ra không lâu, Phương Tiểu Lỗi còn thường xuyên tới hỏi bài hắn, ngày nào cũng ôm sách vở, dọa Lôi Tuấn đần cả mặt.
Phương Tiểu Lỗi nói: “Em tính sẽ tập trung học hành, không thể cứ chơi thế này mãi được.”
Lôi Tuấn vỗ vỗ đầu cậu: “Ái chà, Nhị Lỗi có tiền đồ rồi, định thi vào trường nào đây ta?”
“He he… Em muốn vào Nhị Trung.”
“Vì điểm đầu vào thấp nhất à?”
Là để giảm bớt cảm giác tội lỗi sao, Hạ Triều tự hỏi mình.
Bỏ thi cấp ba, bỏ học một năm, sau cùng tới Nhị Trung, kỳ thi nào cũng vững chắc vị trí đội sổ… Là vì lý do ấy sao.
Dường như không phải vậy.
Có những điều nghe qua thật hoang đường, ví như có vô số câu hỏi “tại sao” đang lơ lửng trước mặt lúc này, nhưng đến chính hắn cũng không biết rốt cuộc bản thân mình muốn bắt lấy đáp án nào.
Mãi đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, vẫn không thấy Hạ Triều quay trở về lớp.
Chuông tan học vang lên, bọn Vạn Đạt reo hò ầm ĩ, kéo bè kéo lũ đi xuống tầng dưới: “Tối nay qua phòng tui xem phim đi, đã tải sẵn về hết rồi, phim hành động giả tưởng, nghe bảo hoành tráng lắm đó…”
Vạn Đạt đang nói thì ngừng lại, quay đầu hỏi: “Du ca cũng qua nha?”
Tạ Du nói: “Không qua.” Xem phim cái gì, cậu còn muốn làm nốt hai bộ đề đã.
Tắm rửa xong, Tạ Du chọn mấy bộ đề thi giữa kỳ của các trường trung học lớn trong thành phố A, tính làm sớm cho xong, mặc dù mấy đề sau có rất nhiều nội dung chưa được học, nhưng suốt quãng thời gian lên lớp mấy ngày nay cậu đã lẳng lặng giở sách ra nghiên cứu qua, về cơ bản cũng nắm được kha khá kiến thức.
Loại đề khó nhằn này không thành vấn đề.
Nhưng Tạ Du cầm bút lên, làm một lúc lại thoáng thất thần.
Hạ Triều đang định tắt máy thì nhận được tin nhắn của Tạ Du.
Nói là tin nhắn, nhưng cụt lủn, chỉ vẻn vẹn hai chữ, Ở đâu?
Hạ Triều vốn định coi như không thấy, nhưng tay vừa chạm màn hình, thần xui quỷ khiến lại nhắn lại hai chữ: Quán net.
– Burst Bar à? (1)
– Ừm, cậu muốn tới không? Đêm không ngủ được à?
Vùng phụ cận trường học có mấy quán net, trong đó Burst Bar là nổi tiếng nhất, bởi vì quán này có hệ thống bảo vệ rất tốt, nếu có giáo viên nào tới đây kiểm tra thì ngay lập tức chủ quán sẽ thông báo với cả bọn.
Thậm chí tất cả nhân viên trong quán net đều thuộc nằm lòng mặt mũi mấy giáo viên có sở thích đi tuần tra của Nhị Trung, nhất là chủ nhiệm Khương, chỉ cần đụng phải Chó Điên, lập tức sẽ gióng hồi chuông cảnh báo cấp một.
Rất có quyết tâm sáng lập một môi trường an toàn thảnh thơi lên mạng cho đông đảo đám học sinh.
Tạ Du rất ít khi đi loại quán net ngầm này, cậu không ưa bầu không khí ngột ngạt ở đấy lắm, ánh sáng thì mờ ảo, ngồi giữa một đám choai choai hư hỏng, miệng đứa nào đứa nấy ngậm điếu thuốc, tóc mái lòa xòa che khuất ánh mắt uể oải.
Đến khi Tạ Du leo tường rời khỏi, cậu bất chợt không hiểu được chính mình… Đến tột cùng bản thân cậu muốn làm cái gì.
Trời đã tối đen, bên ngoài chỉ có đèn đường vẫn sáng, còn có tiếng gió thổi lá cây kêu xào xạc.
Hơi lạnh len lỏi qua lớp quần áo, Tạ Du đang chuẩn bị nhảy xuống, lại nghe thấy cách đó không xa có tiếng ai đó cất lên: “Định quăng luôn cái chân đấy hả, cậu được đó, thế mà vẫn dám trèo tường.”
“…”
Hạ Triều đi từ bên kia đường sang, ánh sáng mù mịt không nhìn thấy rõ vẻ mặt, sau đó hắn chậm rãi đến gần, đứng dưới chân tường hỏi: “Cậu trèo ra làm gì?”
Tạ Du nói: “Chơi game.”
Với biểu hiện thường ngày của Tạ Du, lý do này hoàn toàn có thể chấp nhận được. Đêm hôm không ngủ được, hạng hai đếm ngược bèn lưu lạc quán net, quá bình thường.
Hạ Triều không cho cậu nhảy thẳng xuống, hắn đứng phía dưới đỡ cậu.
“Nhóc thọt,” Hạ Triều giang hai tay, ngửa đầu nhìn cậu, “Nhảy đi.”
Tạ Du: “Mẹ kiếp cậu mới thọt.”
Burst Bar ở ngay đối diện quán cơm Kim Bảng, đi từ cửa hông của tiệm quần áo, trèo lên mấy bậc cầu thang, ngay trên tầng hai.
Cậu trai hư hỏng họ Hạ nào đó đeo tai nghe trên cổ, ngón tay gõ bàn phím lạch cạch, người ta ngậm điếu thuốc, tên này thì ngậm kẹo que trong miệng.
Trên người hắn vẫn là bộ đồng phục, không hề thay đổi.
Tới giờ này mà trong quán net vẫn còn không ít người, có mấy đứa trông khá quen mắt, Tạ Du nhớ mãi mới ra, đều là đồng bọn cùng phòng thi hạng bét trong kỳ thi tháng vừa rồi.
Hạ Triều cũng không muốn chơi trò gì cả, nhìn thấy biểu tượng nào hợp mắt trên màn hình là ấn mở, hắn đang uể oải nghịch game, chợt trước mặt có một bàn tay vươn sang, ngón trỏ cong lên, khẽ gõ gõ lên bàn hắn.
Hạ Triều theo đó nhìn sang, trông thấy bạn nhỏ mặc áo mũ màu trắng, tóc còn mang theo hơi ẩm hỏi hắn: “Các cậu hay tới đây ngồi qua đêm à?”
“Cũng không thường xuyên lắm,” Hạ Triều nói, “Một tháng… Chỉ có mấy lần thôi.”
Tạ Du gật gật đầu, cảm thấy hiểu biết của mình đối với thế giới đám học dốt lại được mở mang mấy phần, trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới phương diện này, sau đó cậu cúi đầu gõ một dòng chữ trong ghi chú điện thoại của mình: Qua đêm ở quán net, một tháng hai lần.
Hai người tổ đội chơi mấy ván game, chơi đến khi Tạ Du không trụ được nữa, nằm úp sấp xuống bàn ngủ thiếp đi.
Hạ Triều tháo tai nghe, không chơi tiếp nữa, hắn cứ thế nghiêng đầu ngắm nghìn bạn cùng bàn. Giờ mới nhận ra tâm trạng điên cuồng muốn hút thuốc vừa nãy trong quán net đã biến mất không còn bóng dáng, bắt đầu từ lúc đứng dưới chân tường, được ôm trọn lấy người này trong lòng, chỉ cần vậy thôi là mọi thứ đã dần dần hồi phục.
Quán net tối tăm, chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu vào khuôn mặt của Tạ Du.
Hạ Triều chăm chú nhìn một lúc, không dời mắt nổi, cắn nát viên kẹo đang ngậm trong miệng.
Ngày hôm sau, hai người Hạ Triều và Tạ Du mang theo quầng thâm mắt đi học.
“Sao thế này hai ông nội,” Vạn Đạt chậc chậc tỏ vẻ hiếu kỳ, “Đêm hôm qua các người đã làm gì? Hay là bị học ủy ép đến mọc mắt gấu trúc rồi?”
Tiết Tập Sinh vẫn một mực kiên trì, trên mặt bàn của Hạ Triều với Tạ Du luôn thường xuyên xuất hiện rất nhiều giấy ghi chú, viết đủ loại công thức cùng từ vựng, có đôi khi còn có mấy câu súp gà cho tâm hồn. Cái gì mà ‘Thời trẻ không cố gắng đến già sẽ hối hận, học đến già sống đến già, cố lên nào, cậu chỉ còn cách thành công một xíu nữa thôi!’
Nếu không phải trong nhà Tiết Tập Sinh cho quá ít tiền tiêu vặt, có khả năng cậu ta sẽ còn mua một đống sách học thêm cho bọn họ.
Hạ Triều vừa đến đã nằm sấp trên mặt bàn: “Không phải, tối qua đi quán net suốt đêm.”
Vạn Đạt hỏi: “Du ca cũng thế à? Bảo sao hôm qua cậu không thèm tới coi phim cùng bọn tui.”
“Phim cái gì mà phim,” Hạ Triều đi chơi cả đêm nên hơi nhức đầu, không biết nghĩ đến cái gì, nói, “Bạn cùng bàn tôi không phải loại người đấy, cậu đừng làm hư cậu ấy.”
Lôi Tuấn ngồi xổm hút hết điếu thuốc, xong mới đứng lên, trước khi đi nói: “Mày tưởng thế là hay, là sẽ đỡ áy náy? Khốn kiếp, đừng làm chuyện vô ích nữa… Chẳng có tác dụng gì đâu, chuyện quá khứ sẽ không thay đổi, cũng không cách nào bỏ qua được. Lần sau đừng để tao gặp mày nữa, đường ai nấy đi, tao chỉ sợ mình không nhịn được lại tìm người đánh mày thành tàn phế!”
Hạ Triều muốn nói không phải như vậy, nhưng câu nói đến đầu môi lại không thể cất thành lời.
Lôi Tuấn không có ý định dây dưa với hắn, nói xong phủi quần đi mất.
Hạ Triều chưa về lớp ngay, hắn leo lên tầng sáu – tầng thượng của tòa nhà, dù đã bị khóa lại nhưng ổ khóa kia chỉ cần dùng dây kẽm mỏng là có thể mở được, không biết là phương pháp được phát minh bởi thợ mở khóa lành nghề nào.
Hắn đẩy cửa đi ra, tầng cao nhất lộng gió, thổi tung mái tóc, cũng làm cho đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều.
Ngẫu nhiên cũng có người lên sân thượng, trong góc còn chất đống mấy vỏ lon bia xẹp lép, cứ có cơn gió thổi qua là vỏ lon lại lăn lông lốc khắp nơi.
Hạ Triều nằm trên sân thượng, không hề chớp mắt nhìn lên, giống như đang trông thấy bản thân của quá khứ năm lớp 9, còn có Phương Tiểu Lỗi ngây ngô đầy sức sống.
“Chắc phòng thí nghiệm không còn ai nữa đâu, muộn thế này rồi cơ mà.”
“Triều ca, không phải thầy giáo đã nói thí nghiệm này rất nguy hiểm sao, tụi mình lén lút vào như này…”
“Anh học thuộc lòng các bước trong clip kia rồi, không có vấn đề gì đâu.”
“Anh lấy chìa khóa ở đâu thế?”
“Trộm đấy.”
“…”
Rất nhiều âm thanh vang vọng bên tai, quấn lấy hắn, nhấn chìn hắn vào hố sâu không đáy.
Khói đen dày đặc, không khí ngột ngạt không thể thở nổi.
Tiếng xe cứu hỏa.
Còn có giọng nói cuống cuồng của bảo vệ lúc gọi điện thoại.
Cuối cùng là tiếng một người phụ nữ lớn tiếng chất vấn bọn hắn: “Ai cho phép các trò tự mình vào đấy làm thí nghiệm?! Thầy Lưu còn đang ở phòng bên trong, suýt chút nữa là không cứu được, trách nhiệm này ai gánh?!”
Vụ này gây chấn động rất lớn, học sinh trộm chìa khóa tự mình làm thí nghiệm hóa học, chưa tính đến sự cố ngoài ý muốn xảy ra, còn thiếu chút nữa có án mạng.
Phòng thí nghiệm hóa học của trường trung học Đức Dục được quản lý rất nghiêm ngặt, trong phòng thí nghiệm còn có riêng một phòng nhỏ dành cho các giáo viên trực ban. Hôm đó tới phiên trực của thầy Lưu, không ai ngờ thầy Lưu hết giờ làm lại chưa về nhà, bởi vì công việc quá mệt mỏi nên đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Nếu như không có bảo vệ nhắc, nói là chưa thấy thầy Lưu ra khỏi cổng, thậm chí không ai hay biết bên trong còn có người.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phương Tiểu Lỗi, trò không nói đúng không? Hạ Triều, em nói đi.”
“Chìa khoá là em trộm,” Hạ Triều nghe thấy giọng mình dần dần vang lên, mặc dù gặp chuyện như vậy cũng hoảng hồn, nhưng hắn vẫn thành thật kể lại những gì đã xảy ra, “Thí nghiệm cũng là em làm. Em kéo cậu ấy theo giúp thôi ạ, không liên quan gì đến cậu ấy.”
Người phụ nữ ấy ngồi trên ghế, cầm bút đỏ trong tay, ngón cái bấm nắp bút, bấm đi bấm lại một hồi, cuối cùng cô ta mới bình tĩnh lại, day ấn đường nói: “Cô đã rõ, các em cứ về lớp trước đi… Chuyện này trước hết không được nói ra ngoài, ai hỏi cũng không được nói.”
Lúc ra khỏi văn phòng, Phương Tiểu Lỗi sợ hãi đến run cả người.
“Cô giáo đã nói sẽ nghĩ biện pháp rồi,” Hạ Triều xoa đầu Nhị Lỗi, nói, “Chuyện này không liên quan đến mày, nếu có phạt cũng là phạt anh mà.”
Lúc ấy Hạ Triều còn chưa biết chủ nhiệm lớp nói sẽ nghĩ cách, mà cách ấy chính là vứt bỏ đứa học sinh kém tiềm năng hơn – mãi đến khi Phương Tiểu Lỗi bị buộc thôi học.
Với thành tích của Phương Tiểu Lỗi, vốn không có khả năng thi lên cấp ba, so với việc làm giảm tỉ lệ tốt nghiệp của trường, không bằng loại bỏ bớt một người còn hơn.
Chỉ còn mấy ngày nữa là tới kỳ thi cấp ba, chờ đến khi hắn biết chuyện, mọi việc đã không thể cứu vãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thể liên lạc được với Nhị Lỗi, thấy bảo đã về nhà. Đã dám nghĩ ra kế này, chắc hẳn cũng biết gia đình Nhị Lỗi không hề có kỳ vọng gì vào con trai mình, thà sớm học nghề nào đó nhanh kiếm tiền có khi còn khiến bọn họ hài lòng hơn.
Thái độ của nhà trường cũng tùy theo giáo viên chủ nhiệm, thông báo quyết định nghỉ học xong cũng coi như vãn hồi được chút thể diện.
Còn kẻ đáng ra nên bị buộc thôi học là hắn thì được tất cả mọi người bao che, không ai nhắc đến nửa lời.
“Hạ Triều, chỗ cô có một bộ đề tham khảo thi cấp ba, em làm thử xem, làm xong thì mang tới cô sẽ giảng riêng cho em,” người phụ nữ ấy cười nói, “Sắp thi cấp ba rồi, cứ yên tâm ôn tập đi.”
Hạ Triều nhớ tới đây, tự dưng cảm thấy thật buồn nôn. Hắn chống người ngồi dậy, gần như chật vật mà lau mặt.
Ngay trước khi chuyện này xảy ra không lâu, Phương Tiểu Lỗi còn thường xuyên tới hỏi bài hắn, ngày nào cũng ôm sách vở, dọa Lôi Tuấn đần cả mặt.
Phương Tiểu Lỗi nói: “Em tính sẽ tập trung học hành, không thể cứ chơi thế này mãi được.”
Lôi Tuấn vỗ vỗ đầu cậu: “Ái chà, Nhị Lỗi có tiền đồ rồi, định thi vào trường nào đây ta?”
“He he… Em muốn vào Nhị Trung.”
“Vì điểm đầu vào thấp nhất à?”
Là để giảm bớt cảm giác tội lỗi sao, Hạ Triều tự hỏi mình.
Bỏ thi cấp ba, bỏ học một năm, sau cùng tới Nhị Trung, kỳ thi nào cũng vững chắc vị trí đội sổ… Là vì lý do ấy sao.
Dường như không phải vậy.
Có những điều nghe qua thật hoang đường, ví như có vô số câu hỏi “tại sao” đang lơ lửng trước mặt lúc này, nhưng đến chính hắn cũng không biết rốt cuộc bản thân mình muốn bắt lấy đáp án nào.
Mãi đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc, vẫn không thấy Hạ Triều quay trở về lớp.
Chuông tan học vang lên, bọn Vạn Đạt reo hò ầm ĩ, kéo bè kéo lũ đi xuống tầng dưới: “Tối nay qua phòng tui xem phim đi, đã tải sẵn về hết rồi, phim hành động giả tưởng, nghe bảo hoành tráng lắm đó…”
Vạn Đạt đang nói thì ngừng lại, quay đầu hỏi: “Du ca cũng qua nha?”
Tạ Du nói: “Không qua.” Xem phim cái gì, cậu còn muốn làm nốt hai bộ đề đã.
Tắm rửa xong, Tạ Du chọn mấy bộ đề thi giữa kỳ của các trường trung học lớn trong thành phố A, tính làm sớm cho xong, mặc dù mấy đề sau có rất nhiều nội dung chưa được học, nhưng suốt quãng thời gian lên lớp mấy ngày nay cậu đã lẳng lặng giở sách ra nghiên cứu qua, về cơ bản cũng nắm được kha khá kiến thức.
Loại đề khó nhằn này không thành vấn đề.
Nhưng Tạ Du cầm bút lên, làm một lúc lại thoáng thất thần.
Hạ Triều đang định tắt máy thì nhận được tin nhắn của Tạ Du.
Nói là tin nhắn, nhưng cụt lủn, chỉ vẻn vẹn hai chữ, Ở đâu?
Hạ Triều vốn định coi như không thấy, nhưng tay vừa chạm màn hình, thần xui quỷ khiến lại nhắn lại hai chữ: Quán net.
– Burst Bar à? (1)
– Ừm, cậu muốn tới không? Đêm không ngủ được à?
Vùng phụ cận trường học có mấy quán net, trong đó Burst Bar là nổi tiếng nhất, bởi vì quán này có hệ thống bảo vệ rất tốt, nếu có giáo viên nào tới đây kiểm tra thì ngay lập tức chủ quán sẽ thông báo với cả bọn.
Thậm chí tất cả nhân viên trong quán net đều thuộc nằm lòng mặt mũi mấy giáo viên có sở thích đi tuần tra của Nhị Trung, nhất là chủ nhiệm Khương, chỉ cần đụng phải Chó Điên, lập tức sẽ gióng hồi chuông cảnh báo cấp một.
Rất có quyết tâm sáng lập một môi trường an toàn thảnh thơi lên mạng cho đông đảo đám học sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Du rất ít khi đi loại quán net ngầm này, cậu không ưa bầu không khí ngột ngạt ở đấy lắm, ánh sáng thì mờ ảo, ngồi giữa một đám choai choai hư hỏng, miệng đứa nào đứa nấy ngậm điếu thuốc, tóc mái lòa xòa che khuất ánh mắt uể oải.
Đến khi Tạ Du leo tường rời khỏi, cậu bất chợt không hiểu được chính mình… Đến tột cùng bản thân cậu muốn làm cái gì.
Trời đã tối đen, bên ngoài chỉ có đèn đường vẫn sáng, còn có tiếng gió thổi lá cây kêu xào xạc.
Hơi lạnh len lỏi qua lớp quần áo, Tạ Du đang chuẩn bị nhảy xuống, lại nghe thấy cách đó không xa có tiếng ai đó cất lên: “Định quăng luôn cái chân đấy hả, cậu được đó, thế mà vẫn dám trèo tường.”
“…”
Hạ Triều đi từ bên kia đường sang, ánh sáng mù mịt không nhìn thấy rõ vẻ mặt, sau đó hắn chậm rãi đến gần, đứng dưới chân tường hỏi: “Cậu trèo ra làm gì?”
Tạ Du nói: “Chơi game.”
Với biểu hiện thường ngày của Tạ Du, lý do này hoàn toàn có thể chấp nhận được. Đêm hôm không ngủ được, hạng hai đếm ngược bèn lưu lạc quán net, quá bình thường.
Hạ Triều không cho cậu nhảy thẳng xuống, hắn đứng phía dưới đỡ cậu.
“Nhóc thọt,” Hạ Triều giang hai tay, ngửa đầu nhìn cậu, “Nhảy đi.”
Tạ Du: “Mẹ kiếp cậu mới thọt.”
Burst Bar ở ngay đối diện quán cơm Kim Bảng, đi từ cửa hông của tiệm quần áo, trèo lên mấy bậc cầu thang, ngay trên tầng hai.
Cậu trai hư hỏng họ Hạ nào đó đeo tai nghe trên cổ, ngón tay gõ bàn phím lạch cạch, người ta ngậm điếu thuốc, tên này thì ngậm kẹo que trong miệng.
Trên người hắn vẫn là bộ đồng phục, không hề thay đổi.
Tới giờ này mà trong quán net vẫn còn không ít người, có mấy đứa trông khá quen mắt, Tạ Du nhớ mãi mới ra, đều là đồng bọn cùng phòng thi hạng bét trong kỳ thi tháng vừa rồi.
Hạ Triều cũng không muốn chơi trò gì cả, nhìn thấy biểu tượng nào hợp mắt trên màn hình là ấn mở, hắn đang uể oải nghịch game, chợt trước mặt có một bàn tay vươn sang, ngón trỏ cong lên, khẽ gõ gõ lên bàn hắn.
Hạ Triều theo đó nhìn sang, trông thấy bạn nhỏ mặc áo mũ màu trắng, tóc còn mang theo hơi ẩm hỏi hắn: “Các cậu hay tới đây ngồi qua đêm à?”
“Cũng không thường xuyên lắm,” Hạ Triều nói, “Một tháng… Chỉ có mấy lần thôi.”
Tạ Du gật gật đầu, cảm thấy hiểu biết của mình đối với thế giới đám học dốt lại được mở mang mấy phần, trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới phương diện này, sau đó cậu cúi đầu gõ một dòng chữ trong ghi chú điện thoại của mình: Qua đêm ở quán net, một tháng hai lần.
Hai người tổ đội chơi mấy ván game, chơi đến khi Tạ Du không trụ được nữa, nằm úp sấp xuống bàn ngủ thiếp đi.
Hạ Triều tháo tai nghe, không chơi tiếp nữa, hắn cứ thế nghiêng đầu ngắm nghìn bạn cùng bàn. Giờ mới nhận ra tâm trạng điên cuồng muốn hút thuốc vừa nãy trong quán net đã biến mất không còn bóng dáng, bắt đầu từ lúc đứng dưới chân tường, được ôm trọn lấy người này trong lòng, chỉ cần vậy thôi là mọi thứ đã dần dần hồi phục.
Quán net tối tăm, chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu vào khuôn mặt của Tạ Du.
Hạ Triều chăm chú nhìn một lúc, không dời mắt nổi, cắn nát viên kẹo đang ngậm trong miệng.
Ngày hôm sau, hai người Hạ Triều và Tạ Du mang theo quầng thâm mắt đi học.
“Sao thế này hai ông nội,” Vạn Đạt chậc chậc tỏ vẻ hiếu kỳ, “Đêm hôm qua các người đã làm gì? Hay là bị học ủy ép đến mọc mắt gấu trúc rồi?”
Tiết Tập Sinh vẫn một mực kiên trì, trên mặt bàn của Hạ Triều với Tạ Du luôn thường xuyên xuất hiện rất nhiều giấy ghi chú, viết đủ loại công thức cùng từ vựng, có đôi khi còn có mấy câu súp gà cho tâm hồn. Cái gì mà ‘Thời trẻ không cố gắng đến già sẽ hối hận, học đến già sống đến già, cố lên nào, cậu chỉ còn cách thành công một xíu nữa thôi!’
Nếu không phải trong nhà Tiết Tập Sinh cho quá ít tiền tiêu vặt, có khả năng cậu ta sẽ còn mua một đống sách học thêm cho bọn họ.
Hạ Triều vừa đến đã nằm sấp trên mặt bàn: “Không phải, tối qua đi quán net suốt đêm.”
Vạn Đạt hỏi: “Du ca cũng thế à? Bảo sao hôm qua cậu không thèm tới coi phim cùng bọn tui.”
“Phim cái gì mà phim,” Hạ Triều đi chơi cả đêm nên hơi nhức đầu, không biết nghĩ đến cái gì, nói, “Bạn cùng bàn tôi không phải loại người đấy, cậu đừng làm hư cậu ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro