Chương 87
Mộc Qua Hoàng
2024-11-19 02:46:04
Phương Tiểu Lỗi theo thang cuốn đi lên, đứng nơi cổng ra, trong lúc nhất thời quên mất phải đi hướng nào.
Thật ra đã mấy năm trôi qua, tất cả những cố chấp cùng uất ức luôn mắc nghẹn ở trong lòng gần như đã bị quên lãng.
Thời điểm bị người nhà và chủ nhiệm lớp khuyên nên nghỉ học, so với giận dữ, hoang mang càng chiếm cứ nhiều hơn. Khi cảm xúc kịch liệt phập phồng qua đi, bình tĩnh lại, mới nhận ra bản thân dường như đã mất đi phương hướng.
Mặc dù thành tích học tập ở trường không tốt, cũng chẳng thể khơi gợi lên một chút hứng thú học hành nào, nhưng dù thế nào thì ít nhất mọi người cũng có một mục tiêu giống nhau.
Đột nhiên rời khỏi vòng an toàn, mới thấy luống cuống chẳng biết phải làm sao.
Cổng nhà ga, người người tấp nập chen chúc nhau.
Cậu đứng trong khung cảnh xô bồ này, chợt nhớ lại cái ngày đầu tiên gặp mặt Hạ Triều. Dù rằng hồi đó chỉ biết sơ qua Hạ Triều thôi, mới khai giảng được mấy ngày, đến họ tên của nhau còn không nhớ nổi.
Lúc ấy khai giảng lớp 9 chưa lâu, Hạ Triều là lớp trưởng, tới gõ cửa nộp bảng biểu. Dáng người cao ráo, vẻ ngoài đẹp đẽ, cho dù đang bị phạt đứng, Phương Tiểu Lỗi vẫn không nhịn được mà lén nhìn hắn thêm mấy lần.
Cậu và Lôi Tuấn là hai đứa học sinh kém khiến tất cả các giáo viên nhức đầu nhất trong trường, nhất là Lôi Tuấn, học cấp hai mà hung hăng vô cùng, có cả đám xưng huynh gọi đệ ngoài trường, mặc kệ có xảy ra vụ gì mọi người đều sẽ liên tưởng đến hắn đầu tiên.
“Thật không phải do em đánh,” Lôi Tuấn đứng bên cạnh, nhíu mày, không kiên nhẫn lặp lại lần thứ ba, “Em đánh nó làm gì, nếu đánh thật thì chẳng tội gì mà em không dám nhận, giờ đấy em đang ngồi trong quán net với Nhị Lỗi…”
Chủ nhiệm lớp đập bàn tức giận kêu: “—— Không phải cậu thì có thể là ai nữa.”
“Thưa thầy.”
Phương Tiểu Lỗi nhìn Hạ Triều đặt tập giấy tờ lên bàn, sau đó thấy hắn nói: “Nói vậy cũng không đúng lắm đâu ạ? Đầu tuần vừa rồi em cũng ở đấy, ngay cái quán net trong hẻm nhỏ đối diện trường ạ.”
“Em đi quán net làm gì,” chủ nhiệm lớp nghiêm khắc hỏi, ý định cho cậu học sinh với thành tích xuất sắc này mượn cớ, “Tra cứu tài liệu học tập à?”
Hạ Triều thẳng thắn nói: “Chơi game ạ.”
“…”
Nhớ tới đây, Phương Tiểu Lỗi kéo vali về phía trước một đoạn, muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ là: “Triều ca, lúc nào rảnh thu xếp được thì gặp nhau đi. Có mấy lời muốn nói với anh.”
Hạ Triều ra ngoài nói chuyện điện thoại xong, lúc trở về chỉ một mực uống bia, lúc vươn tay định vớ lấy lon thứ ba, bàn tay chợt bị Tạ Du đè xuống.
“Anh thử uống nữa xem.”
Hạ Triều nghe lời buông tay ra.
Mấy cô nữ sinh như Hứa Tình Tình hầu hết đều chọn mấy bài tương đối ngọt ngào, nhạc nền chậm rãi nhẹ nhàng hơn, hát một lần liên tục hai ba khúc.
Hạ Triều ngừng một lát, mãi sau mới nói: “Nhị Lỗi về rồi.”
Tạ Du đoán nhất định tên này có tâm sự, không ngờ là chuyện này. Cậu “Ừ” một tiếng tỏ ý mình đang nghe.
“Vừa gọi điện tới, hẹn anh ra ngoài gặp một lần,” Hạ Triều dùng tay cào mớ tóc: “Anh…”
Hắn vẫn chưa biết nên đối mặt thế nào, dù rằng bản thân vẫn đang thử tiến từng bước một về phía trước.
Lúc hỏi Nhị Lỗi mấy năm này sống thế nào, chỉ sợ nghe được hai chữ ‘không tốt’.
Vừa lúc này tiếng nhạc kết thúc, trong phòng bao yên tĩnh được vài giây đồng hồ.
Sau đó Hạ Triều nghe thấy Tạ Du nói với hắn: “Anh. Đừng sợ.”
Tới gần chạng vạng, sắc trời dần dần chuyển tối.
Cả bọn ca hát tròn ba tiếng đồng hồ, may mà bia lần này thuộc lại nhẹ nên khó say, không còn xuất hiện cảnh tượng say khướt hết lượt như hồi trước. Sau khi thu dọn xong đồ đạc thì tạm biệt nhau trước cửa quán karaoke, mỗi người một ngả.
Lúc Tạ Du về đến nhà, mấy người Chung Kiệt vừa lúc ăn cơm tối xong.
Cố nữ sĩ gọt một đĩa trái cây bưng từ trong bếp ra, gọi cậu qua ghế salon ngồi: “Về rồi à? Ngồi xuống ăn trái cây nhé?”
Tạ Du nhìn Chung Kiệt, sợ lát nữa nói thêm mấy câu với tên ngu xuẩn này lại thành ra cãi vã: “Mọi người cứ ăn đi, con lên phòng trước.”
Tạ Du tắm rửa xong, nhóm chat “Đừng có chém chém giết giết” của phố Hắc Thủy đã nhảy lên đến mấy trăm tin nhắn, có mấy tin @ cậu, thế là cậu tiện tay ấn vào.
[Má Lôi]: @XY, dọn xong phòng cho con rồi đấy, lần này nghỉ nếu rảnh thì về ở mấy ngày đi, dì Mai của con với thằng Đại Lôi suốt ngày nhắc con đấy.
[Vương tử Lôi quầy đồ nướng]: Ủa dọn xong lúc nào vậy má, nhà ta vẫn còn phòng trống ạ?
[Má Lôi]: Là phòng mày đó, má dọn qua rồi, đến lúc đó mày lăn lên gác ngủ là được.
[Vương tử Lôi quầy đồ nướng]: …
[Vương tử Lôi quầy đồ nướng]: Đúng là má ruột con có khác.
Má Lôi nói là dọn ra một phòng kêu cậu đến ở mấy ngày, nhưng Tạ Du không thật sự có ý định này, cậu tính sẽ dành một ngày để tới ăn bữa cơm.
Khác với khung cảnh ăn Tết xa xỉ của Chung gia cùng với một màn biểu diễn pháo hoa mimi đầy tráng lệ, hương vị tất niên ở phố Hắc Thủy lại như được thấm vào từng ngóc ngách nhỏ bé.
Tạ Du xuống xe, trong ngõ hẻm có mấy đứa trẻ con đang chơi đuổi bắt chạy ra đầu ngõ, trong tay cầm hộp pháo quẹt, vừa chạy vừa ném xuống mặt đất, pháo nổ “đùng đoàng”, tụi nhóc cười giòn giã rồi tiếp tục chạy đi nơi khác.
Đêm hôm trước có trận tuyết rơi, đến bây giờ tuyết đọng trên mặt đường đã tan gần hết, chỉ còn vương lại trên mái hiên, trông từ xa một vùng trắng xóa.
Vẫn nhớ một lần tuyết rơi ở thành phố A vào mấy năm trước, khi đó Chu Đại Lôi cứ nằng nặc đòi kéo cậu ra ngoài đắp tượng người tuyết.
Tạ Du tỏ vẻ ghét bỏ: “Mày làm sao đấy, thiếu nữ hoài xuân à?”
“Tuyết rơi đấy, tao lớn thế này mà chưa thấy bao giờ đâu, đi đi, đi đắp cùng tao!”
Cuối cùng Tạ Du ngồi bên cạnh, vo một cục tuyết tròn, thẳng tay nện lên đầu Chu Đại Lôi: “Chơi cái khác đi.”
Khu dân cư phố Hắc Thủy được xây san sát nhau, nhà nào cũng treo những câu đối mừng xuân trước cửa, nhà người ta thì viết ‘Gia đình an khang, cát tường như ý’, nền đỏ chữ đen, Tạ Du đi đến dưới lầu khu tập thể quen thuộc nọ, Chu Đại Lôi đang trèo lên thang treo câu đối giúp dì Mai, hai bên trái phải đều là bốn chữ giống nhau: Tài lộc đầy nhà.
Hoành phi: Đại tài đại phát.
“…”
Tạ Du dừng bước, nhìn khung cảnh này mà thấy buồn cười, cậu lấy di động ra chụp một bức, chụp xong bèn tiện tay gửi cho Hạ Triều.
Hạ Triều nhắn lại rất nhanh.
– Tài hoa xuất chúng.
– Thay anh chúc mừng năm mới tới mẹ anh nhé, chúc dì ngày càng phát tài.
Tạ Du cúi đầu đáp: Anh sao rồi.
– Hẹn cuối tuần sau.
– Anh không sao đâu. Gặp một lần cũng tốt.
Chu Đại Lôi từ xa đã trông thấy ông chủ Tạ đi về phía này, dán xong câu đối trèo xuống thang, dì Mai đứng trong phòng dặn dò hắn: “Đợi lát nữa đừng nhắc đến chuyện điểm thi nhé…”
Lần này Tạ Du thi được bao nhiêu điểm, tất cả mọi người đều biết rõ.
Chu Đại Lôi nghe mà thất thần.
Mặc dù thành tích học hành của Tạ Du hồi còn ở trường trung học Hắc Thủy rất tốt, nhưng chất lượng dạy dỗ ở cái nơi chết tiệt này quá nát, tiếng Anh cấp hai mà như dạy cho bọn tiểu học. Dù sao thành A cũng là thành phố lớn, qua đó mà sức học không theo kịp cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
“Có nghe thấy không,” má Lôi đập hắn một cái, “Dì Mai của con đang dặn con kìa.”
Chu Đại Lôi: “À… Nghe rồi nghe rồi ạ, nhưng mà…”
Chu Đại Lôi nói nửa chừng thì không nói tiếp nữa.
Trò chơi tên là Đề vương cái gì bá kia, lần trước sau khi hắn chen chân được vào đại sảnh trò chơi, vinh quanh lấy được danh hiệu “Sắt vụn quật cường”, thì hắn đã tính xóa luôn đi cho rồi, dù sao giữ lại cũng chỉ tốn thêm dung lượng.
Kết quả không ngờ xóa trò chơi mà cũng nhảy ra một đống thứ phá đám, trong nháy mắt vừa ấn xóa, hệ thống lập tức bắn ra một bức thư, nội dung đại ý là khuyên hắn nên nghĩ lại, đừng vội từ bỏ học tập.
Thế là hắn đành phải quay về tiếp tục lắc lư trong đại sảnh, trong lúc vô tình có một lần lại được chiêm ngưỡng X thần làm đề thi.
Tốc độ giải đề cực nhanh, căn bản không phải người, nhưng vấn đề là nét chữ kia…
—— Theo thiết kế giải bài của Đề Vương Tranh Bá, phần bài làm đơn giản có chừa ra một khung màu trắng để làm nháp, ấn vào là có thể tha hồ viết vẽ bôi xóa lung tung trên màn hình, tạm thời làm một số phép tính.
Chữ viết nhìn quá sức quen thuộc.
Chu Đại Lôi tiếp tục nhớ lại cuộc gọi cho ông chủ Tạ vào cái ngày đó.
Mặc dù không dám xác định chắc chắn, cũng có thể là hắn nghĩ quá nhiều, nhưng có một linh cảm kỳ quái nào đó đang không ngừng trào lên trong lòng.
Lúc Tạ Du lên lầu, trong nhà dì Mai đã góp mặt không ít người.
Ăn cơm xong, tất cả đều tụ họp bên bàn mạt chược.
“Mấy hôm nay dì vẫn chưa dọn hàng à.”
“Gần đây sinh ý tốt lắm, mấy quán bên ngoài đều đóng cửa ngừng kinh doanh hết rồi, thế nên chẳng phải khách sẽ về hết chỗ dì sao, dì định mở thêm hai ngày nữa,” Má Lôi nói, ném ra một lá bài, “Tứ giang!”
Hồi trước Tạ Du thường xuyên qua quán hỗ trợ, thấy thời gian còn sớm, dù sao cũng không có việc gì làm, bèn vỗ vai Chu Đại Lôi nói: “Vẫn là năm giờ hả?”
Vỗ một cái không có phản ứng , chờ gọi đến lần thứ hai, Chu Đại Lôi mới hồi phục tinh thần: “À, không cần… không cần mày phải qua đâu.”
Tạ Du: “Mày nghĩ gì thế.”
Chu Đại Lôi nhủ thầm trong lòng, tao đang suy tư về cái thế giới ly kỳ này đây.
Quán đồ nướng có rất đông người tới nhậu, mùa đông rét mướt, ba má Lôi trực tiếp dựng luôn một cái lều bên bãi đất trống cạnh đó.
Mặc dù không chịu cho cậu mó tay vào, nhưng Tạ Du vẫn đến hỗ trợ bưng thức ăn lên. Chu Đại Lôi tiếp khách bàn bên này, khách bên kia gọi món ăn quá nhanh, Chu Đại Lôi cầm bút cũng không ghi kịp: “Chờ một lát, mấy xiên thịt dê ạ?”
“Hai mươi xiên,” Tạ Du nhét đơn của bàn số 1 vào tay Chu Đại Lôi, nói tiếp, “Nửa két bia, một suất cơm chiên…”
Hết thảy bảy tám món, Chu Đại Lôi vội vàng ghi lại, chỉ biết kinh ngạc: “Làm sao mày biết?”
“Nghe được.”
Trí nhớ cậu rất tốt, chỉ cần nghe hoặc nhìn qua một lần là hầu như có thể nhớ rõ.
Chu Đại Lôi đưa mấy đơn gọi món cho má Lôi, tựa trước cửa lều bằng nhựa, cơn thèm thuốc dâng lên, mò một bao thuốc trong túi ra, chần chừ một lúc vẫn nói: “Má, con nhớ trước kia thành tích của ông chủ Tạ rất tốt.”
Má Lôi lấy tờ đơn, đôi tay vẫn thoăn thoắt không ngừng, chẳng rảnh rang nói chuyện phiếm, thuận miệng nói: “À, má cũng nhớ rõ hồi lớp 1 mày thi được một trăm điểm toán lận cơ đấy.”
Chu Đại Lôi: “…”
Chạng vạng tối là thời điểm khách đến nhộn nhịp nhất, sau chín giờ thì gần như không còn ai. Chờ một bàn khách ăn xong, Tạ Du giúp cả nhà thu dọn quán, kéo chồng ghế nhựa đi về hướng nhà kho.
“Mày cũng nên khuyên hai chú dì đi,” Tạ Du bận rộn cả buổi cũng thấy hơi mệt mỏi, thả băng ghế nhựa xuống rồi quay về, “Năm hết tết đến ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
Trên đường phố vẫn còn mấy đứa trẻ ở ngoài bắn pháo, vừa đốt lên, ánh lửa lập tức nổ bung, kêu xì xì suốt mấy giây mới chịu ngừng.
Chu Đại Lôi bê thùng đồ trong tay, bỏ các thứ xuống xong, đứng yên một chỗ, trong đầu đủ loại suy nghĩ hỗn loạn. Cuối cùng vẫn không nhịn được mà gọi cậu: “Ông chủ Tạ.”
Tạ Du chẳng buồn quay đầu: “Có rắm mau thả.”
“Cái gì X kia có phải mày không.”
Chu Đại Lôi hỏi tiếp: “Trong trò Đề vương ấy, mớ chữ đằng sau thì tao không nhớ được, nhưng có phải mày hay không?”
Thật ra đã mấy năm trôi qua, tất cả những cố chấp cùng uất ức luôn mắc nghẹn ở trong lòng gần như đã bị quên lãng.
Thời điểm bị người nhà và chủ nhiệm lớp khuyên nên nghỉ học, so với giận dữ, hoang mang càng chiếm cứ nhiều hơn. Khi cảm xúc kịch liệt phập phồng qua đi, bình tĩnh lại, mới nhận ra bản thân dường như đã mất đi phương hướng.
Mặc dù thành tích học tập ở trường không tốt, cũng chẳng thể khơi gợi lên một chút hứng thú học hành nào, nhưng dù thế nào thì ít nhất mọi người cũng có một mục tiêu giống nhau.
Đột nhiên rời khỏi vòng an toàn, mới thấy luống cuống chẳng biết phải làm sao.
Cổng nhà ga, người người tấp nập chen chúc nhau.
Cậu đứng trong khung cảnh xô bồ này, chợt nhớ lại cái ngày đầu tiên gặp mặt Hạ Triều. Dù rằng hồi đó chỉ biết sơ qua Hạ Triều thôi, mới khai giảng được mấy ngày, đến họ tên của nhau còn không nhớ nổi.
Lúc ấy khai giảng lớp 9 chưa lâu, Hạ Triều là lớp trưởng, tới gõ cửa nộp bảng biểu. Dáng người cao ráo, vẻ ngoài đẹp đẽ, cho dù đang bị phạt đứng, Phương Tiểu Lỗi vẫn không nhịn được mà lén nhìn hắn thêm mấy lần.
Cậu và Lôi Tuấn là hai đứa học sinh kém khiến tất cả các giáo viên nhức đầu nhất trong trường, nhất là Lôi Tuấn, học cấp hai mà hung hăng vô cùng, có cả đám xưng huynh gọi đệ ngoài trường, mặc kệ có xảy ra vụ gì mọi người đều sẽ liên tưởng đến hắn đầu tiên.
“Thật không phải do em đánh,” Lôi Tuấn đứng bên cạnh, nhíu mày, không kiên nhẫn lặp lại lần thứ ba, “Em đánh nó làm gì, nếu đánh thật thì chẳng tội gì mà em không dám nhận, giờ đấy em đang ngồi trong quán net với Nhị Lỗi…”
Chủ nhiệm lớp đập bàn tức giận kêu: “—— Không phải cậu thì có thể là ai nữa.”
“Thưa thầy.”
Phương Tiểu Lỗi nhìn Hạ Triều đặt tập giấy tờ lên bàn, sau đó thấy hắn nói: “Nói vậy cũng không đúng lắm đâu ạ? Đầu tuần vừa rồi em cũng ở đấy, ngay cái quán net trong hẻm nhỏ đối diện trường ạ.”
“Em đi quán net làm gì,” chủ nhiệm lớp nghiêm khắc hỏi, ý định cho cậu học sinh với thành tích xuất sắc này mượn cớ, “Tra cứu tài liệu học tập à?”
Hạ Triều thẳng thắn nói: “Chơi game ạ.”
“…”
Nhớ tới đây, Phương Tiểu Lỗi kéo vali về phía trước một đoạn, muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ là: “Triều ca, lúc nào rảnh thu xếp được thì gặp nhau đi. Có mấy lời muốn nói với anh.”
Hạ Triều ra ngoài nói chuyện điện thoại xong, lúc trở về chỉ một mực uống bia, lúc vươn tay định vớ lấy lon thứ ba, bàn tay chợt bị Tạ Du đè xuống.
“Anh thử uống nữa xem.”
Hạ Triều nghe lời buông tay ra.
Mấy cô nữ sinh như Hứa Tình Tình hầu hết đều chọn mấy bài tương đối ngọt ngào, nhạc nền chậm rãi nhẹ nhàng hơn, hát một lần liên tục hai ba khúc.
Hạ Triều ngừng một lát, mãi sau mới nói: “Nhị Lỗi về rồi.”
Tạ Du đoán nhất định tên này có tâm sự, không ngờ là chuyện này. Cậu “Ừ” một tiếng tỏ ý mình đang nghe.
“Vừa gọi điện tới, hẹn anh ra ngoài gặp một lần,” Hạ Triều dùng tay cào mớ tóc: “Anh…”
Hắn vẫn chưa biết nên đối mặt thế nào, dù rằng bản thân vẫn đang thử tiến từng bước một về phía trước.
Lúc hỏi Nhị Lỗi mấy năm này sống thế nào, chỉ sợ nghe được hai chữ ‘không tốt’.
Vừa lúc này tiếng nhạc kết thúc, trong phòng bao yên tĩnh được vài giây đồng hồ.
Sau đó Hạ Triều nghe thấy Tạ Du nói với hắn: “Anh. Đừng sợ.”
Tới gần chạng vạng, sắc trời dần dần chuyển tối.
Cả bọn ca hát tròn ba tiếng đồng hồ, may mà bia lần này thuộc lại nhẹ nên khó say, không còn xuất hiện cảnh tượng say khướt hết lượt như hồi trước. Sau khi thu dọn xong đồ đạc thì tạm biệt nhau trước cửa quán karaoke, mỗi người một ngả.
Lúc Tạ Du về đến nhà, mấy người Chung Kiệt vừa lúc ăn cơm tối xong.
Cố nữ sĩ gọt một đĩa trái cây bưng từ trong bếp ra, gọi cậu qua ghế salon ngồi: “Về rồi à? Ngồi xuống ăn trái cây nhé?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Du nhìn Chung Kiệt, sợ lát nữa nói thêm mấy câu với tên ngu xuẩn này lại thành ra cãi vã: “Mọi người cứ ăn đi, con lên phòng trước.”
Tạ Du tắm rửa xong, nhóm chat “Đừng có chém chém giết giết” của phố Hắc Thủy đã nhảy lên đến mấy trăm tin nhắn, có mấy tin @ cậu, thế là cậu tiện tay ấn vào.
[Má Lôi]: @XY, dọn xong phòng cho con rồi đấy, lần này nghỉ nếu rảnh thì về ở mấy ngày đi, dì Mai của con với thằng Đại Lôi suốt ngày nhắc con đấy.
[Vương tử Lôi quầy đồ nướng]: Ủa dọn xong lúc nào vậy má, nhà ta vẫn còn phòng trống ạ?
[Má Lôi]: Là phòng mày đó, má dọn qua rồi, đến lúc đó mày lăn lên gác ngủ là được.
[Vương tử Lôi quầy đồ nướng]: …
[Vương tử Lôi quầy đồ nướng]: Đúng là má ruột con có khác.
Má Lôi nói là dọn ra một phòng kêu cậu đến ở mấy ngày, nhưng Tạ Du không thật sự có ý định này, cậu tính sẽ dành một ngày để tới ăn bữa cơm.
Khác với khung cảnh ăn Tết xa xỉ của Chung gia cùng với một màn biểu diễn pháo hoa mimi đầy tráng lệ, hương vị tất niên ở phố Hắc Thủy lại như được thấm vào từng ngóc ngách nhỏ bé.
Tạ Du xuống xe, trong ngõ hẻm có mấy đứa trẻ con đang chơi đuổi bắt chạy ra đầu ngõ, trong tay cầm hộp pháo quẹt, vừa chạy vừa ném xuống mặt đất, pháo nổ “đùng đoàng”, tụi nhóc cười giòn giã rồi tiếp tục chạy đi nơi khác.
Đêm hôm trước có trận tuyết rơi, đến bây giờ tuyết đọng trên mặt đường đã tan gần hết, chỉ còn vương lại trên mái hiên, trông từ xa một vùng trắng xóa.
Vẫn nhớ một lần tuyết rơi ở thành phố A vào mấy năm trước, khi đó Chu Đại Lôi cứ nằng nặc đòi kéo cậu ra ngoài đắp tượng người tuyết.
Tạ Du tỏ vẻ ghét bỏ: “Mày làm sao đấy, thiếu nữ hoài xuân à?”
“Tuyết rơi đấy, tao lớn thế này mà chưa thấy bao giờ đâu, đi đi, đi đắp cùng tao!”
Cuối cùng Tạ Du ngồi bên cạnh, vo một cục tuyết tròn, thẳng tay nện lên đầu Chu Đại Lôi: “Chơi cái khác đi.”
Khu dân cư phố Hắc Thủy được xây san sát nhau, nhà nào cũng treo những câu đối mừng xuân trước cửa, nhà người ta thì viết ‘Gia đình an khang, cát tường như ý’, nền đỏ chữ đen, Tạ Du đi đến dưới lầu khu tập thể quen thuộc nọ, Chu Đại Lôi đang trèo lên thang treo câu đối giúp dì Mai, hai bên trái phải đều là bốn chữ giống nhau: Tài lộc đầy nhà.
Hoành phi: Đại tài đại phát.
“…”
Tạ Du dừng bước, nhìn khung cảnh này mà thấy buồn cười, cậu lấy di động ra chụp một bức, chụp xong bèn tiện tay gửi cho Hạ Triều.
Hạ Triều nhắn lại rất nhanh.
– Tài hoa xuất chúng.
– Thay anh chúc mừng năm mới tới mẹ anh nhé, chúc dì ngày càng phát tài.
Tạ Du cúi đầu đáp: Anh sao rồi.
– Hẹn cuối tuần sau.
– Anh không sao đâu. Gặp một lần cũng tốt.
Chu Đại Lôi từ xa đã trông thấy ông chủ Tạ đi về phía này, dán xong câu đối trèo xuống thang, dì Mai đứng trong phòng dặn dò hắn: “Đợi lát nữa đừng nhắc đến chuyện điểm thi nhé…”
Lần này Tạ Du thi được bao nhiêu điểm, tất cả mọi người đều biết rõ.
Chu Đại Lôi nghe mà thất thần.
Mặc dù thành tích học hành của Tạ Du hồi còn ở trường trung học Hắc Thủy rất tốt, nhưng chất lượng dạy dỗ ở cái nơi chết tiệt này quá nát, tiếng Anh cấp hai mà như dạy cho bọn tiểu học. Dù sao thành A cũng là thành phố lớn, qua đó mà sức học không theo kịp cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
“Có nghe thấy không,” má Lôi đập hắn một cái, “Dì Mai của con đang dặn con kìa.”
Chu Đại Lôi: “À… Nghe rồi nghe rồi ạ, nhưng mà…”
Chu Đại Lôi nói nửa chừng thì không nói tiếp nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trò chơi tên là Đề vương cái gì bá kia, lần trước sau khi hắn chen chân được vào đại sảnh trò chơi, vinh quanh lấy được danh hiệu “Sắt vụn quật cường”, thì hắn đã tính xóa luôn đi cho rồi, dù sao giữ lại cũng chỉ tốn thêm dung lượng.
Kết quả không ngờ xóa trò chơi mà cũng nhảy ra một đống thứ phá đám, trong nháy mắt vừa ấn xóa, hệ thống lập tức bắn ra một bức thư, nội dung đại ý là khuyên hắn nên nghĩ lại, đừng vội từ bỏ học tập.
Thế là hắn đành phải quay về tiếp tục lắc lư trong đại sảnh, trong lúc vô tình có một lần lại được chiêm ngưỡng X thần làm đề thi.
Tốc độ giải đề cực nhanh, căn bản không phải người, nhưng vấn đề là nét chữ kia…
—— Theo thiết kế giải bài của Đề Vương Tranh Bá, phần bài làm đơn giản có chừa ra một khung màu trắng để làm nháp, ấn vào là có thể tha hồ viết vẽ bôi xóa lung tung trên màn hình, tạm thời làm một số phép tính.
Chữ viết nhìn quá sức quen thuộc.
Chu Đại Lôi tiếp tục nhớ lại cuộc gọi cho ông chủ Tạ vào cái ngày đó.
Mặc dù không dám xác định chắc chắn, cũng có thể là hắn nghĩ quá nhiều, nhưng có một linh cảm kỳ quái nào đó đang không ngừng trào lên trong lòng.
Lúc Tạ Du lên lầu, trong nhà dì Mai đã góp mặt không ít người.
Ăn cơm xong, tất cả đều tụ họp bên bàn mạt chược.
“Mấy hôm nay dì vẫn chưa dọn hàng à.”
“Gần đây sinh ý tốt lắm, mấy quán bên ngoài đều đóng cửa ngừng kinh doanh hết rồi, thế nên chẳng phải khách sẽ về hết chỗ dì sao, dì định mở thêm hai ngày nữa,” Má Lôi nói, ném ra một lá bài, “Tứ giang!”
Hồi trước Tạ Du thường xuyên qua quán hỗ trợ, thấy thời gian còn sớm, dù sao cũng không có việc gì làm, bèn vỗ vai Chu Đại Lôi nói: “Vẫn là năm giờ hả?”
Vỗ một cái không có phản ứng , chờ gọi đến lần thứ hai, Chu Đại Lôi mới hồi phục tinh thần: “À, không cần… không cần mày phải qua đâu.”
Tạ Du: “Mày nghĩ gì thế.”
Chu Đại Lôi nhủ thầm trong lòng, tao đang suy tư về cái thế giới ly kỳ này đây.
Quán đồ nướng có rất đông người tới nhậu, mùa đông rét mướt, ba má Lôi trực tiếp dựng luôn một cái lều bên bãi đất trống cạnh đó.
Mặc dù không chịu cho cậu mó tay vào, nhưng Tạ Du vẫn đến hỗ trợ bưng thức ăn lên. Chu Đại Lôi tiếp khách bàn bên này, khách bên kia gọi món ăn quá nhanh, Chu Đại Lôi cầm bút cũng không ghi kịp: “Chờ một lát, mấy xiên thịt dê ạ?”
“Hai mươi xiên,” Tạ Du nhét đơn của bàn số 1 vào tay Chu Đại Lôi, nói tiếp, “Nửa két bia, một suất cơm chiên…”
Hết thảy bảy tám món, Chu Đại Lôi vội vàng ghi lại, chỉ biết kinh ngạc: “Làm sao mày biết?”
“Nghe được.”
Trí nhớ cậu rất tốt, chỉ cần nghe hoặc nhìn qua một lần là hầu như có thể nhớ rõ.
Chu Đại Lôi đưa mấy đơn gọi món cho má Lôi, tựa trước cửa lều bằng nhựa, cơn thèm thuốc dâng lên, mò một bao thuốc trong túi ra, chần chừ một lúc vẫn nói: “Má, con nhớ trước kia thành tích của ông chủ Tạ rất tốt.”
Má Lôi lấy tờ đơn, đôi tay vẫn thoăn thoắt không ngừng, chẳng rảnh rang nói chuyện phiếm, thuận miệng nói: “À, má cũng nhớ rõ hồi lớp 1 mày thi được một trăm điểm toán lận cơ đấy.”
Chu Đại Lôi: “…”
Chạng vạng tối là thời điểm khách đến nhộn nhịp nhất, sau chín giờ thì gần như không còn ai. Chờ một bàn khách ăn xong, Tạ Du giúp cả nhà thu dọn quán, kéo chồng ghế nhựa đi về hướng nhà kho.
“Mày cũng nên khuyên hai chú dì đi,” Tạ Du bận rộn cả buổi cũng thấy hơi mệt mỏi, thả băng ghế nhựa xuống rồi quay về, “Năm hết tết đến ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
Trên đường phố vẫn còn mấy đứa trẻ ở ngoài bắn pháo, vừa đốt lên, ánh lửa lập tức nổ bung, kêu xì xì suốt mấy giây mới chịu ngừng.
Chu Đại Lôi bê thùng đồ trong tay, bỏ các thứ xuống xong, đứng yên một chỗ, trong đầu đủ loại suy nghĩ hỗn loạn. Cuối cùng vẫn không nhịn được mà gọi cậu: “Ông chủ Tạ.”
Tạ Du chẳng buồn quay đầu: “Có rắm mau thả.”
“Cái gì X kia có phải mày không.”
Chu Đại Lôi hỏi tiếp: “Trong trò Đề vương ấy, mớ chữ đằng sau thì tao không nhớ được, nhưng có phải mày hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro