Chương 98
Mộc Qua Hoàng
2024-11-19 02:46:04
Vạn Đạt không thèm chừa cho cả hai cơ hội để nói gì thêm, suốt đoạn đường chỉ lặp đi lặp lại đúng một câu “Xin các người tỉnh táo lại đi”, chạy thẳng về chỗ ngồi.
Tạ Du đứng trước cửa lớp, tâm trạng phức tạp: “… Tụi này rất tỉnh táo mà.”
Hạ Triều vẫn duy trì tư thế vừa rồi, ôm cổ Tạ Du, bị Vạn Đạt đả kích đến ngẩn người: “… Tỉnh táo thật đấy.”
Hạ Triều nói xong rồi cất giọng gọi với theo bóng lưng Vạn Đạt: “Sao cậu không tin hả, chỉ là mấy điểm tối đa thôi mà.”
Lời vừa thốt ra, không chỉ Vạn Đạt suy sụp mà đến Lưu Tồn Hạo cũng hận không thể vung tay ném quyển sổ từ vựng tiếng Anh trong tay mình vào thẳng mặt hai tên kia: “Tin cái gì mà tin, giữa chúng ta không có tin tưởng gì sất! Ông mà thi được điểm tối đa thì tôi thề sẽ nuốt trọn tập bài thi giữa kỳ luôn!”
“…”
Chuông vào tiết tự học buổi sáng reo lên, tiếng ồn ào trong các lớp học cũng dần dần lắng xuống.
Giáo viên tiếng Anh cầm sách giáo khoa ra khỏi văn phòng, trông thấy hai đứa học sinh lớp 3 vẫn đang đứng như trời trồng ngoài hành lang trước cửa lớp: “—— Hai cậu kia đứng ngoài cửa làm cái gì đấy, không nhanh chân mà quay về chỗ ngồi đi, vào lớp đến nơi rồi?”
Tạ Du nhẹ thở hắt ra một hơi, không buồn đôi co tiếp với lũ kia nữa, đi về bàn cuối kéo ghế ra.
“Hôm nay không khí học tập của lớp tiến bộ nhỉ,” giáo viên tiếng Anh vào lớp cũng nhận ra cảnh tượng khác lạ này, cô cúi người chỉnh thiết bị nghe trên máy tính, “Học từ vựng nghiêm túc đấy, có phải đã bắt đầu thấy áp lực vì sắp thi giữa kỳ không?”
Cô giáo tiếng Anh chỉnh lớn âm lượng lên, rồi nói: “Các trò không cần phải quá lo lắng đâu, cứ giữ vững tinh thần mà ôn thi, chỉnh đốn trạng thái cho tốt…”
Cô giáo đâu thể ngờ rằng, đám học trò lớp 3 thành ra thế này chỉ vì muốn so kè với lớp 4 bên cạnh, thề sống mái ăn thua đủ mà thôi.
Tạ Du cũng làm thử mấy bài nghe hiểu.
Vì phải bắt xe buýt nên mới năm giờ sáng đã rời giường, nghe được hai đề là cậu dần dần mệt rũ người, cuối cùng gục hẳn xuống bàn, ngón tay cầm bút, mấy chữ cái tiếng Anh ngày càng trở nên rời rạc.
Hạ Triều quay sang liền thấy bạn nhỏ nhà mình mắt díu cả lại, vẻ mặt buồn ngủ vô cùng. Tạ Du làm bài rất nhanh, không chờ nghe hết câu hỏi đã chọn được đáp án chính xác.
Tạ Du vừa khoanh tròn vừa nghĩ thầm trong lòng, cậu tự nhận từ ngày nhập học tới nay vẫn luôn chừa một đường lui cho chính mình, thỉnh thoảng sẽ giải được nửa bộ đề dễ thở nào đó, cho các thầy cô bộ môn chút bất ngờ nho nhỏ: “Em nhìn bài em làm đi, không phải em đã nghĩ ra cách giải rồi sao, chẳng qua là không chịu học thuộc công thức nên mới mắc kẹt luôn từ bước đầu thôi.”
Không ngờ một xíu bất ngờ nhỏ nhoi được suy tính kỹ càng này cũng chẳng hề lưu lại dấu vết gì trong lòng bạn bè và các giáo viên khác.
“Có thừa bút nào không?” Hạ Triều hỏi.
“Bút anh đâu?”
“Anh lỡ quen tay… Không mang rồi.”
Giả vờ đã lâu, hậu quả của việc quá chuyên nghiệp chính là Tạ Du xới tung ngăn bàn cũng không tìm được cây bút thứ hai, vẫn nghèo rớt mồng tơi như cũ.
Cả hai cứ trầm mặc nhìn nhau như vậy một lúc lâu: “. . .”
Tạ Du dời mắt, dùng bút chọc chọc vai bàn trước, muốn hỏi còn dư cây nào không, nhưng mà người anh em vốn luôn nhất mực cung kính với hai vị đại ca bàn dưới đột nhiên lại giở chứng.
Mặc dù bàn trước bàn sau đã gắn bó với nhau được một thời gian dài, nhưng hai cậu bạn ngồi trước này không hiểu sao vẫn luôn có cảm giác kính sợ đối với bàn sau lưng mình, hồi đầu là do bị danh tiếng đầu gấu trường dọa sợ, về sau thì bị cái sự gei của hai tên này dọa sợ mất dép.
Gei thôi đã đành, đây lại còn gei đến độ không tưởng.
Tạ Du chọc xong, hai người anh em bàn trên không buồn quay đầu, chỉ nói: “Đại ca à, đừng có quấy rầy tui tập trung nghe nữa, giờ là thời khắc quyết định sống chết của cả lớp rồi, tui không thể phân tâm được.”
Tạ Du day day trán, hoàn toàn tuyệt vọng với đám người này.
Cô giáo tiếng Anh thì có vẻ cực kỳ hài lòng với biểu hiện chăm chỉ học tập đến mức gần như tẩu hỏa nhập ma của cả lớp 3, đến tận khi hết giờ dọn xong đồ đạc, trước khi ra khỏi cửa còn cười nói thêm một câu: “Chẳng biết mấy trò bị trúng tà hay là làm sao, tôi chỉ hy vọng lớp 3 chúng ta hãy cứ tiếp tục duy trì trạng thái này thôi…”
Toàn bộ mấy phút nghỉ giữa giờ, ngoại trừ tiếng đám học trò vùi đầu thì thầm thảo luận đề bài, trong lớp học không còn bất cứ một âm thanh nào nữa.
Có mấy đứa đứng xếp hàng dài trước bàn của học ủy lớp 3, trông như thể đến gặp bác sĩ xin khám bệnh.
Chỉ thấy Tiết Tập Sinh bình tĩnh nâng gọng kính, giải quyết giúp Vạn Đạt xong một bài hình học không gian, cầm bút trong tay, nói: “Người tiếp theo.”
Hứa Tình Tình vô cùng cung kính đi lên, bày quyển sách bài tập hóa học trên bàn Tiết Tập Sinh: “Thưa thầy Tiết, đề thứ ba trang sáu tám, mong được thầy chỉ dạy ạ.”
La Văn Cường xếp sau Hứa Tình Tình, trong lúc chờ đợi vẫn không quên nhân lúc rảnh rỗi mà tụng thêm công thức đại số.
Tạ Du nghĩ rất đơn giản, một khi đã nói hết nước mà chẳng có ai tin là thật, không bằng giữ im lặng, đến lúc đó chỉ cần dùng thành thích thi cử để nói chuyện.
Hạ Triều thì có vẻ vẫn không chịu bỏ cuộc, trông dáng vẻ hắn nhàn nhã hết biết, gác chân, rất thảnh thơi giơ tay vẫy vẫy La Văn Cường: “—— Thể ủy.”
La Văn Cường ngẩng đầu: “Hả?”
“Ông không làm được đề nào vậy,” Hạ Triều nói, “Tôi dạy cho ông.”
La Văn Cường cứ tưởng có chuyện gì, nghe thấy vậy, thiếu chút nữa là nghẹn một hơi ở lồng ngực, cảm giác ngạt thở ập tới, mãi lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Cậu chàng đang bận thuận khí, bỗng dưng Hạ Triều lại bổ thêm một câu: “Không tin ông mang qua đây tôi làm mẫu một lần cho ông xem.”
La Văn Cường: “…”
Tạ Du giật nhẹ góc áo Hạ Triều, có dự cảm không tốt lắm về phản ứng của La Văn Cường, nhắc nhở: “Được rồi.”
Hạ Triều thấp giọng nói: “Anh chỉ nghĩ có khi mình sẽ giúp được gì đó thôi mà.”
Tạ Du: “… Anh thử nói nữa đi, chưa biết ai mới là người cần giúp đỡ đâu.”
La Văn Cường sâu sắc cảm thấy hiện tại mình thật sự rất cần một cái xe cứu thương.
Trong đầu như cài bom, đùng một cái nổ tưng bừng: Ông làm cái rắm á!
Lượn đi!
Cho tôi nhờ!
Cuối cùng La Văn Cường hít một hơi thật sâu, cất giọng từ chối: “Triều ca, là thế này, bây giờ thời gian của tôi rất quý báu, từng giây từng phút cũng không được lãng phí. Ông có hiểu ý tôi không?”
Hạ Triều: “Sao ông lại không tin tôi thế nhỉ, Cường Cường, tụi mình cứ thử cho nhau một cơ hội đã xem nào?”
Đáp lại hắn, là bóng lưng rời đi vô cùng dứt khoát kiên quyết của La Văn Cường.
Lúc rời đi bước chân La Văn Cường như ở trên mây, cả người chìm trong ảo mộng: Rốt cuộc tui là ai tui đang ở đâu thế này.
Phản ứng của La Văn Cường quá mãnh liệt, vô cùng có tính hình tượng, Tạ Du thả lỏng ngón tay đang nắm góc áo Hạ Triều ra, không nhịn được ngả người sang một bên mà cười.
“…” Hạ Triều gãi đầu, cũng thôi luôn ý định ‘đi giúp đỡ người khác’, hoàn toàn cạn lời, “Mấy cái đứa này, học cách tin tưởng khó đến thế à.”
Tạ Du nói: “Anh, em cảm thấy anh nên học cách bỏ cuộc đi.”
Trên bảng tin của lớp 3, bên cạnh dòng chữ “Nghịch thiên cải mệnh” là lịch đếm ngược đến ngày thi cuối kỳ, vì đồng hồ đếm ngược này mà cả lớp càng thêm phần khẩn trương.
Rất nhiều lần Lão Đường có ý khuyên đám học trò nên buông sách vở, ra ngoài chơi một chút cho khỏe: “Phải kết hợp giữa học và chơi chứ, học tập cũng phải có kế hoạch phù hợp, mấy ngày nay các em đều như vậy, đến giờ thể dục cũng không muốn học, đây là làm sao vậy hả.”
Nhưng mà tập thể lớp 3 đều giữ vững ý chí như sắt đá, Lão Đường khuyên bảo thế nào cũng không mảy may rung động.
Đến ngày thi giữa kỳ, loại trừ tiếng thông báo trong loa của Chó Điên “Các lớp khẩn trương sắp xếp bàn ghế trong lớp mình, nửa tiếng sau từng thí sinh bắt đầu di chuyển đến phòng thi được chỉ định”, chỉ còn lại những tiếng kê bàn ghế rộn ràng.
Ôn tập liên tục hai tuần với cường độ cao, nhìn đám học sinh lớp 3 đứa nào cũng có vẻ sa sút tinh thần.
Lưu Tồn Hạo cầm khăn lau, xóa số “1” trên bảng tin, sau đó trịnh trọng viết một số “0” lên đồng hồ đếm ngược.
“Mọi người giữ vững tinh thần nhé,” dưới mắt Lưu Tồn Hạo là cặp quầng thâm đen thui vì hai tuần ròng rã thức đêm học bài, mặc dù mệt mỏi, nhưng đáy mắt lóe lên vẻ kiên nghị sáng ngời: “Tụi mình có thể thắng mà.”
Tạ Du kéo bàn ra, cảm giác bộ dạng này của đám bạn không giống chuẩn bị trước cuộc quyết chiến cho lắm, mà càng giống đám lữ khách đang chen nhau trên một con thuyền nhỏ rách nát tả tơi, dù sắp bị dòng lũ bao phủ nhưng trước khi chết vẫn cố chèo lái trong tuyệt vọng.
…
Mặc dù vào kỳ thi trước Tạ Du với Hạ Triều đạt được kết quả khả quan hơn, nhưng vẫn không thể tránh được vận mệnh bị phân vào phòng thi cuối cùng.
Người người chen chúc nhốn nháo trong hành lang, đều đang vội vã đổi phòng thi, chật như nêm cối.
“Hôm trước ai nói về hạng nhất số dương nhỉ,” Hạ Triều dừng lại, quay đầu nhìn cậu, “So tài xem nhé?”
Môn đầu tiên là ngữ văn, Tạ Du chỉ mang theo hai cây bút, ngoài ra không còn gì khác, thậm chí đến cục tẩy cũng không có, gần như chẳng hề tính đến chuyện viết sai phải có tẩy để sửa lại.
“Được.”
Tạ Du nói xong cúi đầu tắt điện thoại di động, khi ngẩng lên, đám Lương Huy vừa lúc này đi từ nhà vệ sinh ra.
Không biết Lương Huy đã đi nhuộm tóc từ khi nào, mấy sợi tóc đỏ phất phơ bên thái dương khá bắt mắt, cả người nồng nặc mùi khói. Ánh mắt hắn u ám tối tăm, bộ dạng cà lơ lất phất cắm tay vào túi quần.
Trong loa thông báo không ngừng lặp đi lặp lại câu nhắc nhở.
Hai phe nhìn nhau, cuối cùng đều không có phản ứng gì.
“Mời các thí sinh di chuyển đến phòng thi được chỉ định, mời các thí sinh di chuyển đến phòng thi được chỉ định, chỉ còn mười phút nữa là thời gian thi bắt đầu, xin hãy chú ý thời gian.”
“Môn thi đầu tiên, ngữ văn.”
“Chỉ còn mười phút nữa là thời gian thi sẽ bắt đầu.”
Đề thi giữa kỳ lần này là do các trường cấp 3 của thành phố A kết hợp ra đề, độ khó cao hơn rõ rệt so với những năm trước.
Chưa vào giờ thi, trong hang ổ đám học sinh kém đã có người gục xuống bàn ngủ vùi, đến khi giám thị vào phòng, cậu chàng kia vẫn đang ngáy khò khò.
Tiếng ngáy chậm chạp như kéo bễ, khiến thầy giám thị phải khựng bước.
Giám thị lần này là một khuôn mặt xa lạ, hiển nhiên có định kiến rất lớn với phòng thi này, vừa kiểm tra đề thi vừa nhíu mày quét một lượt xuống phía dưới bục giảng: “…”
Dưới bục đủ loại hành vi, thậm chí có mấy đứa to gan, tự cho rằng mình đã ẩn nấp kỹ càng mở cả điện thoại ra nghịch.
Kỉ luật tồi, thành tích kém. Chính là những từ để nói về phòng thi này.
Sau khi tiếng chuông báo vào giờ thi hối hả vang lên, thầy giám thị phát đề thi xuống theo từng dãy, chuyền từ bàn đầu xuống bàn cuối cùng.
Đứa học sinh đang ngáy ở góc lớp rốt cuộc bị tiếng chuông dội tỉnh, quệt khóe miệng miễn cưỡng mở mắt ra.
Cái phòng thi này vốn không hề mang lại cho người khác một xíu bầu không khí thi cử khẩn trương nào.
Nhưng mà Tạ Du lại cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
Cậu nhận được đề thi, lập tức dùng khuỷu tay chặn giấy bắt đầu viết họ tên mình, một tay khác chuyền bài thi xuống bàn dưới.
Chữ “Tạ” vừa mới viết được hai nét.
Hạ Triều vươn tay, cầm lấy đề thi trong tay Tạ Du.
Tạ Du đứng trước cửa lớp, tâm trạng phức tạp: “… Tụi này rất tỉnh táo mà.”
Hạ Triều vẫn duy trì tư thế vừa rồi, ôm cổ Tạ Du, bị Vạn Đạt đả kích đến ngẩn người: “… Tỉnh táo thật đấy.”
Hạ Triều nói xong rồi cất giọng gọi với theo bóng lưng Vạn Đạt: “Sao cậu không tin hả, chỉ là mấy điểm tối đa thôi mà.”
Lời vừa thốt ra, không chỉ Vạn Đạt suy sụp mà đến Lưu Tồn Hạo cũng hận không thể vung tay ném quyển sổ từ vựng tiếng Anh trong tay mình vào thẳng mặt hai tên kia: “Tin cái gì mà tin, giữa chúng ta không có tin tưởng gì sất! Ông mà thi được điểm tối đa thì tôi thề sẽ nuốt trọn tập bài thi giữa kỳ luôn!”
“…”
Chuông vào tiết tự học buổi sáng reo lên, tiếng ồn ào trong các lớp học cũng dần dần lắng xuống.
Giáo viên tiếng Anh cầm sách giáo khoa ra khỏi văn phòng, trông thấy hai đứa học sinh lớp 3 vẫn đang đứng như trời trồng ngoài hành lang trước cửa lớp: “—— Hai cậu kia đứng ngoài cửa làm cái gì đấy, không nhanh chân mà quay về chỗ ngồi đi, vào lớp đến nơi rồi?”
Tạ Du nhẹ thở hắt ra một hơi, không buồn đôi co tiếp với lũ kia nữa, đi về bàn cuối kéo ghế ra.
“Hôm nay không khí học tập của lớp tiến bộ nhỉ,” giáo viên tiếng Anh vào lớp cũng nhận ra cảnh tượng khác lạ này, cô cúi người chỉnh thiết bị nghe trên máy tính, “Học từ vựng nghiêm túc đấy, có phải đã bắt đầu thấy áp lực vì sắp thi giữa kỳ không?”
Cô giáo tiếng Anh chỉnh lớn âm lượng lên, rồi nói: “Các trò không cần phải quá lo lắng đâu, cứ giữ vững tinh thần mà ôn thi, chỉnh đốn trạng thái cho tốt…”
Cô giáo đâu thể ngờ rằng, đám học trò lớp 3 thành ra thế này chỉ vì muốn so kè với lớp 4 bên cạnh, thề sống mái ăn thua đủ mà thôi.
Tạ Du cũng làm thử mấy bài nghe hiểu.
Vì phải bắt xe buýt nên mới năm giờ sáng đã rời giường, nghe được hai đề là cậu dần dần mệt rũ người, cuối cùng gục hẳn xuống bàn, ngón tay cầm bút, mấy chữ cái tiếng Anh ngày càng trở nên rời rạc.
Hạ Triều quay sang liền thấy bạn nhỏ nhà mình mắt díu cả lại, vẻ mặt buồn ngủ vô cùng. Tạ Du làm bài rất nhanh, không chờ nghe hết câu hỏi đã chọn được đáp án chính xác.
Tạ Du vừa khoanh tròn vừa nghĩ thầm trong lòng, cậu tự nhận từ ngày nhập học tới nay vẫn luôn chừa một đường lui cho chính mình, thỉnh thoảng sẽ giải được nửa bộ đề dễ thở nào đó, cho các thầy cô bộ môn chút bất ngờ nho nhỏ: “Em nhìn bài em làm đi, không phải em đã nghĩ ra cách giải rồi sao, chẳng qua là không chịu học thuộc công thức nên mới mắc kẹt luôn từ bước đầu thôi.”
Không ngờ một xíu bất ngờ nhỏ nhoi được suy tính kỹ càng này cũng chẳng hề lưu lại dấu vết gì trong lòng bạn bè và các giáo viên khác.
“Có thừa bút nào không?” Hạ Triều hỏi.
“Bút anh đâu?”
“Anh lỡ quen tay… Không mang rồi.”
Giả vờ đã lâu, hậu quả của việc quá chuyên nghiệp chính là Tạ Du xới tung ngăn bàn cũng không tìm được cây bút thứ hai, vẫn nghèo rớt mồng tơi như cũ.
Cả hai cứ trầm mặc nhìn nhau như vậy một lúc lâu: “. . .”
Tạ Du dời mắt, dùng bút chọc chọc vai bàn trước, muốn hỏi còn dư cây nào không, nhưng mà người anh em vốn luôn nhất mực cung kính với hai vị đại ca bàn dưới đột nhiên lại giở chứng.
Mặc dù bàn trước bàn sau đã gắn bó với nhau được một thời gian dài, nhưng hai cậu bạn ngồi trước này không hiểu sao vẫn luôn có cảm giác kính sợ đối với bàn sau lưng mình, hồi đầu là do bị danh tiếng đầu gấu trường dọa sợ, về sau thì bị cái sự gei của hai tên này dọa sợ mất dép.
Gei thôi đã đành, đây lại còn gei đến độ không tưởng.
Tạ Du chọc xong, hai người anh em bàn trên không buồn quay đầu, chỉ nói: “Đại ca à, đừng có quấy rầy tui tập trung nghe nữa, giờ là thời khắc quyết định sống chết của cả lớp rồi, tui không thể phân tâm được.”
Tạ Du day day trán, hoàn toàn tuyệt vọng với đám người này.
Cô giáo tiếng Anh thì có vẻ cực kỳ hài lòng với biểu hiện chăm chỉ học tập đến mức gần như tẩu hỏa nhập ma của cả lớp 3, đến tận khi hết giờ dọn xong đồ đạc, trước khi ra khỏi cửa còn cười nói thêm một câu: “Chẳng biết mấy trò bị trúng tà hay là làm sao, tôi chỉ hy vọng lớp 3 chúng ta hãy cứ tiếp tục duy trì trạng thái này thôi…”
Toàn bộ mấy phút nghỉ giữa giờ, ngoại trừ tiếng đám học trò vùi đầu thì thầm thảo luận đề bài, trong lớp học không còn bất cứ một âm thanh nào nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có mấy đứa đứng xếp hàng dài trước bàn của học ủy lớp 3, trông như thể đến gặp bác sĩ xin khám bệnh.
Chỉ thấy Tiết Tập Sinh bình tĩnh nâng gọng kính, giải quyết giúp Vạn Đạt xong một bài hình học không gian, cầm bút trong tay, nói: “Người tiếp theo.”
Hứa Tình Tình vô cùng cung kính đi lên, bày quyển sách bài tập hóa học trên bàn Tiết Tập Sinh: “Thưa thầy Tiết, đề thứ ba trang sáu tám, mong được thầy chỉ dạy ạ.”
La Văn Cường xếp sau Hứa Tình Tình, trong lúc chờ đợi vẫn không quên nhân lúc rảnh rỗi mà tụng thêm công thức đại số.
Tạ Du nghĩ rất đơn giản, một khi đã nói hết nước mà chẳng có ai tin là thật, không bằng giữ im lặng, đến lúc đó chỉ cần dùng thành thích thi cử để nói chuyện.
Hạ Triều thì có vẻ vẫn không chịu bỏ cuộc, trông dáng vẻ hắn nhàn nhã hết biết, gác chân, rất thảnh thơi giơ tay vẫy vẫy La Văn Cường: “—— Thể ủy.”
La Văn Cường ngẩng đầu: “Hả?”
“Ông không làm được đề nào vậy,” Hạ Triều nói, “Tôi dạy cho ông.”
La Văn Cường cứ tưởng có chuyện gì, nghe thấy vậy, thiếu chút nữa là nghẹn một hơi ở lồng ngực, cảm giác ngạt thở ập tới, mãi lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Cậu chàng đang bận thuận khí, bỗng dưng Hạ Triều lại bổ thêm một câu: “Không tin ông mang qua đây tôi làm mẫu một lần cho ông xem.”
La Văn Cường: “…”
Tạ Du giật nhẹ góc áo Hạ Triều, có dự cảm không tốt lắm về phản ứng của La Văn Cường, nhắc nhở: “Được rồi.”
Hạ Triều thấp giọng nói: “Anh chỉ nghĩ có khi mình sẽ giúp được gì đó thôi mà.”
Tạ Du: “… Anh thử nói nữa đi, chưa biết ai mới là người cần giúp đỡ đâu.”
La Văn Cường sâu sắc cảm thấy hiện tại mình thật sự rất cần một cái xe cứu thương.
Trong đầu như cài bom, đùng một cái nổ tưng bừng: Ông làm cái rắm á!
Lượn đi!
Cho tôi nhờ!
Cuối cùng La Văn Cường hít một hơi thật sâu, cất giọng từ chối: “Triều ca, là thế này, bây giờ thời gian của tôi rất quý báu, từng giây từng phút cũng không được lãng phí. Ông có hiểu ý tôi không?”
Hạ Triều: “Sao ông lại không tin tôi thế nhỉ, Cường Cường, tụi mình cứ thử cho nhau một cơ hội đã xem nào?”
Đáp lại hắn, là bóng lưng rời đi vô cùng dứt khoát kiên quyết của La Văn Cường.
Lúc rời đi bước chân La Văn Cường như ở trên mây, cả người chìm trong ảo mộng: Rốt cuộc tui là ai tui đang ở đâu thế này.
Phản ứng của La Văn Cường quá mãnh liệt, vô cùng có tính hình tượng, Tạ Du thả lỏng ngón tay đang nắm góc áo Hạ Triều ra, không nhịn được ngả người sang một bên mà cười.
“…” Hạ Triều gãi đầu, cũng thôi luôn ý định ‘đi giúp đỡ người khác’, hoàn toàn cạn lời, “Mấy cái đứa này, học cách tin tưởng khó đến thế à.”
Tạ Du nói: “Anh, em cảm thấy anh nên học cách bỏ cuộc đi.”
Trên bảng tin của lớp 3, bên cạnh dòng chữ “Nghịch thiên cải mệnh” là lịch đếm ngược đến ngày thi cuối kỳ, vì đồng hồ đếm ngược này mà cả lớp càng thêm phần khẩn trương.
Rất nhiều lần Lão Đường có ý khuyên đám học trò nên buông sách vở, ra ngoài chơi một chút cho khỏe: “Phải kết hợp giữa học và chơi chứ, học tập cũng phải có kế hoạch phù hợp, mấy ngày nay các em đều như vậy, đến giờ thể dục cũng không muốn học, đây là làm sao vậy hả.”
Nhưng mà tập thể lớp 3 đều giữ vững ý chí như sắt đá, Lão Đường khuyên bảo thế nào cũng không mảy may rung động.
Đến ngày thi giữa kỳ, loại trừ tiếng thông báo trong loa của Chó Điên “Các lớp khẩn trương sắp xếp bàn ghế trong lớp mình, nửa tiếng sau từng thí sinh bắt đầu di chuyển đến phòng thi được chỉ định”, chỉ còn lại những tiếng kê bàn ghế rộn ràng.
Ôn tập liên tục hai tuần với cường độ cao, nhìn đám học sinh lớp 3 đứa nào cũng có vẻ sa sút tinh thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Tồn Hạo cầm khăn lau, xóa số “1” trên bảng tin, sau đó trịnh trọng viết một số “0” lên đồng hồ đếm ngược.
“Mọi người giữ vững tinh thần nhé,” dưới mắt Lưu Tồn Hạo là cặp quầng thâm đen thui vì hai tuần ròng rã thức đêm học bài, mặc dù mệt mỏi, nhưng đáy mắt lóe lên vẻ kiên nghị sáng ngời: “Tụi mình có thể thắng mà.”
Tạ Du kéo bàn ra, cảm giác bộ dạng này của đám bạn không giống chuẩn bị trước cuộc quyết chiến cho lắm, mà càng giống đám lữ khách đang chen nhau trên một con thuyền nhỏ rách nát tả tơi, dù sắp bị dòng lũ bao phủ nhưng trước khi chết vẫn cố chèo lái trong tuyệt vọng.
…
Mặc dù vào kỳ thi trước Tạ Du với Hạ Triều đạt được kết quả khả quan hơn, nhưng vẫn không thể tránh được vận mệnh bị phân vào phòng thi cuối cùng.
Người người chen chúc nhốn nháo trong hành lang, đều đang vội vã đổi phòng thi, chật như nêm cối.
“Hôm trước ai nói về hạng nhất số dương nhỉ,” Hạ Triều dừng lại, quay đầu nhìn cậu, “So tài xem nhé?”
Môn đầu tiên là ngữ văn, Tạ Du chỉ mang theo hai cây bút, ngoài ra không còn gì khác, thậm chí đến cục tẩy cũng không có, gần như chẳng hề tính đến chuyện viết sai phải có tẩy để sửa lại.
“Được.”
Tạ Du nói xong cúi đầu tắt điện thoại di động, khi ngẩng lên, đám Lương Huy vừa lúc này đi từ nhà vệ sinh ra.
Không biết Lương Huy đã đi nhuộm tóc từ khi nào, mấy sợi tóc đỏ phất phơ bên thái dương khá bắt mắt, cả người nồng nặc mùi khói. Ánh mắt hắn u ám tối tăm, bộ dạng cà lơ lất phất cắm tay vào túi quần.
Trong loa thông báo không ngừng lặp đi lặp lại câu nhắc nhở.
Hai phe nhìn nhau, cuối cùng đều không có phản ứng gì.
“Mời các thí sinh di chuyển đến phòng thi được chỉ định, mời các thí sinh di chuyển đến phòng thi được chỉ định, chỉ còn mười phút nữa là thời gian thi bắt đầu, xin hãy chú ý thời gian.”
“Môn thi đầu tiên, ngữ văn.”
“Chỉ còn mười phút nữa là thời gian thi sẽ bắt đầu.”
Đề thi giữa kỳ lần này là do các trường cấp 3 của thành phố A kết hợp ra đề, độ khó cao hơn rõ rệt so với những năm trước.
Chưa vào giờ thi, trong hang ổ đám học sinh kém đã có người gục xuống bàn ngủ vùi, đến khi giám thị vào phòng, cậu chàng kia vẫn đang ngáy khò khò.
Tiếng ngáy chậm chạp như kéo bễ, khiến thầy giám thị phải khựng bước.
Giám thị lần này là một khuôn mặt xa lạ, hiển nhiên có định kiến rất lớn với phòng thi này, vừa kiểm tra đề thi vừa nhíu mày quét một lượt xuống phía dưới bục giảng: “…”
Dưới bục đủ loại hành vi, thậm chí có mấy đứa to gan, tự cho rằng mình đã ẩn nấp kỹ càng mở cả điện thoại ra nghịch.
Kỉ luật tồi, thành tích kém. Chính là những từ để nói về phòng thi này.
Sau khi tiếng chuông báo vào giờ thi hối hả vang lên, thầy giám thị phát đề thi xuống theo từng dãy, chuyền từ bàn đầu xuống bàn cuối cùng.
Đứa học sinh đang ngáy ở góc lớp rốt cuộc bị tiếng chuông dội tỉnh, quệt khóe miệng miễn cưỡng mở mắt ra.
Cái phòng thi này vốn không hề mang lại cho người khác một xíu bầu không khí thi cử khẩn trương nào.
Nhưng mà Tạ Du lại cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
Cậu nhận được đề thi, lập tức dùng khuỷu tay chặn giấy bắt đầu viết họ tên mình, một tay khác chuyền bài thi xuống bàn dưới.
Chữ “Tạ” vừa mới viết được hai nét.
Hạ Triều vươn tay, cầm lấy đề thi trong tay Tạ Du.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro