Nguyên An - Hỉ Hoan Đường Đích Thiếu Nữ

Chương 13

Hỉ Hoan Đường Đích Thiếu Nữ

2025-03-01 17:45:33

Biên giới Nhữ Lặc có rất nhiều lưu dân là bởi vì chiến tranh liên miên không có nhà để về, việc cướp bóc nhìn mãi cũng thành quen thôi. Hơn nữa, đối với nàng mà nói, những việc này cũng chẳng có gì là lạ lẫm cả.
Ta cúi đầu, vô thức lướt mắt qua miếng ngọc bội bên hông nàng. Thực ra thân phận của nàng rất dễ đoán. Tuy phong tục của Nhữ Lặc quốc thô bạo, mọi người đều luyện võ nhưng nữ tướng quân lại vô cùng hiếm hoi, điểm lại các nữ tướng, gần như không cần mất nhiều thời gian để suy nghĩ ta có thể đoán ngay thân phận của nàng.
Thất Công chúa không được sủng ái, Lặc Tư Ô Hô Lặc.
Một quân cờ bị vứt bỏ, ném tới chiến trường tự sinh tự diệt.
Ta thâm nhập vào Nhữ Lặc quốc chủ yếu là để thu thập tin tức, gần quan được ban lộc, có sự xuất hiện của nàng sẽ giúp ta dễ dàng tiếp cận hơn.
Tìm mọi cách ở lại bên nàng, nhanh chóng lấy được thông tin mà ta cần, còn việc đại quân áp sát nàng như thế nào, một công chúa của nước đích đối với ta cũng không có mối quan hệ gì lớn.Nàng nhìn ta, một lúc lâu không nói gì.Cảnh tượng im lặng chết chóc, trong lòng ta nghĩ ra vô vàn lý do, nhưng sau một lúc, nàng chỉ mở miệng: “Vậy ngươi đi theo ta.”Một câu nhẹ nhàng, nhưng khiến ta không khỏi ngây người một lúc lâu, những lý do trong lòng ta ngay lập tức trở nên vô nghĩa.Một người Đại Lương không rõ lai lịch, đáng lẽ phải bị từ chối, mặc dù ta đã nghe nói rằng vị công chúa này có thói quen mang theo những người lưu dân trở về, nhưng đối với người của nước địch mà lại quyết đoán như vậy lại khiến ta không khỏi ngạc nhiên.Tất nhiên, ta cũng không thể từ chối, trái lại, ta rất vui mừng khi nàng đồng ý.Mọi chuyện sau đó diễn ra rất thuận lợi.Ta cảm nhận được sự đề phòng của nàng dành cho ta, nhưng việc xóa bỏ nghi ngờ không phải điều gì quá khó khăn, rất nhanh sau đó, qua vài lần chiến thắng nhỏ trước bọn cướp, ta đã khiến nàng buông lỏng cảnh giác.Nàng dễ gần, dù là công chúa nhưng không có chút kiêu ngạo nào, một khi đã tin tưởng ai, nàng sẽ hết lòng với người đó.Ban đầu, ta tìm cách lấy thông tin từ nàng, nhưng dần à ta không muốn làm như vậy nữa.Nàng nói chuyện không theo một khuôn mẫu nào, có rất nhiều suy nghĩ kỳ lạ, không có lời gợi ý nào thâm sâu, không có câu chuyện nào che đậy, mỗi lời nàng nói đều là suy nghĩ thật sự từ sâu trong đáy lòng, giống như mây trôi trên bầu trời, tự do thoải mái, như một điều tốt đẹp chỉ tồn tại trong tưởng tượng không nên bị những suy nghĩ đen tối của ta làm cho dơ bẩn.Ta cũng rất thích nghe tiếng nàng cười, tiếng cười thanh thoát ngọt ngào, đôi mắt nhẹ cong tựa như trăng lưỡi liềm, đẹp đến không thể diễn tả bằng lời.Nàng nói nàng rất thích tên của ta, nói rằng nàng mới học được một câu thơ: "Hạo khí bao trùm muôn nhà, quang minh chiếu sáng vạn đỉnh." Đây chắc chắn là nguồn gốc cái tên của ta.Nàng yêu thích võ thuật, thế mà lại dành thời gian học thuộc một câu thơ như vậy, khiến ta không khỏi cảm thấy thích thú.Cũng thật khâm phục nàng, người mê mẩn võ học mà lại chịu khó học thuộc thơ, dù nàng là một tướng quân chiến trường, nhưng ta lại nhớ rõ nụ cười nàng lúc ấy, e thẹn như thể sợ câu thơ có sai sót sẽ khiến ta phật ý.Đó là lần đầu ta yêu thích cái tên này đến vậy.Cũng chính vào mùa thu năm ấy, ta không hề phòng bị mà thích nàng mất rồi. Điều này đáng lẽ không nên xảy ra, lý trí của ta tuyệt đối không cho phép điều đó, thế nhưng ta vẫn như mê muội đến mức không thể không lại gần nàng.Giữa chúng ta có quá nhiều điểm tương đồng, gia thế, quá khứ, đều là những kẻ không nơi nương tựa trong cuộc tranh chấp Hoàng gia, giống như những đứa trẻ co mình trong góc tối quá lâu, đến khi gặp nhau thì không thể không ôm chầm lấy nhau để chia sẻ về nỗi cô độc.Ta hứa sẽ mang lại cho nàng một tương lai hoàn mỹ.Nàng lương thiện, kiên cường, tốt đẹp đến vô cùng. Thập lý hồng trang, mũ phượng khăn quàng vai, nàng xứng đáng với những thứ tốt đẹp nhất trên đời.Nhưng đối với ta, có lẽ ta sẽ suốt đời không thể xứng với nàng, không thể xứng với một người rực rỡ đến như vậy.Bởi vì ta phải mang theo thông tin của Nhữ Lặc quốc về nước, cùng tranh đoạt vị trí tối cao ấy. Chỉ khi ta đứng trên đỉnh cao thì mới có thể bảo vệ nàng khỏi mọi tổn thương, nếu không, mọi thứ cũng chỉ là mộng tưởng mà thôi.Ta không dám nghĩ đến nàng sẽ phải chịu tổn thương thế nào, ta yếu đuối đến mức không dám tưởng tượng. Nhưng cuối cùng thì hiện thực cũng không chấp nhận để cho ta do dự.Quân ở biên giới xác nhận tính chân thực của thông tin, sau khi lập lời thề san bằng Nhữ Lặc, bọn họ tôn ta làm chủ, một đường thẳng tiến về cung thành như một cơn bão không gì cản nổi. Giẫm lên những thây ma của huynh đệ tranh đấu, ta đội mũ, đeo ngọc, lên ngôi báu.Mọi thứ tưởng chừng đang đi theo chiều hướng tốt đẹp, nhưng ta ngồi trên ngai vàng lạnh lẽo lại cảm thấy mình ngày càng xa cách nàng.Chàng trai sáng ngời trên thảo nguyên, giờ đây gần như hoàn toàn đối nghịch với ta. Ta dùng quyền lực mạnh mẽ để dập tắt mọi lời kêu gọi phát động quân đội về phía Nhữ Lặc, ta biết điều này có thể khiến quân đội ở biên giới sinh ra ý nghĩa khác, nhưng ta không dám phát binh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyên An - Hỉ Hoan Đường Đích Thiếu Nữ

Số ký tự: 0