Nguyên An - Hỉ Hoan Đường Đích Thiếu Nữ

Chương 7

Hỉ Hoan Đường Đích Thiếu Nữ

2025-03-01 03:00:45

Một câu nói nhẹ bẫng tưởng như không hề có sức nặng nhưng lại là nhát đao chí mạng. Trong tiếng hét chói tai “Không thể nào” cùng tiếng va chạm của xiềng xích, cánh cửa lớn từ từ đóng lại, cắt đứt tia sáng cuối cùng chiếu vào ngục sâu.Ta ngây người đứng đó, nhìn chằm chằm những vệt máu văng tung tóe trên mặt đất và tường nhà lao.
Quay đầu lại, ta thấy oán linh đứng trong bóng tối, dường như chẳng hề để ý đến cảnh tượng trước mặt. Nàng chỉ giữ nguyên tư thế ấy, nhìn về phía cánh cửa đã đóng kín, giống như đang chờ ai đó quay đầu lại nhìn nàng. Nhưng cuối cùng, không một ai bận tâm đến nàng cả.Nàng khẽ vuốt vết thương đáng sợ trên cổ, nơi vẫn còn toả ra làn khói đen đáng sợ, sau đó nhìn ta chằm chằm, nụ cười chứa đầy châm biếm xen lẫn bi thương:
“Phải rồi, tỷ tỷ yêu quý của ta, ta nhớ ra rồi. Hắn đã giết ngươi, cũng đã giết ta.”“Ta yêu hắn, nhưng hắn sao có thể đối xử với ta như thế...” Nàng thì thào.Đột nhiên, nàng tiến sát lại gần, ánh mắt sáng rực lên đầy vẻ điên cuồng. Nàng cúi xuống ngắm nhìn thi thể bà lão đập đầu vào tường mà chết, đầu nàng ngoẹo sang một góc độ kỳ quái không thể tưởng tượng nổi rồi nhìn thẳng vào ta.“Thế này có được không? Trước tiên ta giết ngươi, sau đó lại đi giết hắn, thế nào?”Dĩ nhiên là ta không thấy ổn chút nào.Không kịp nghĩ ngợi nhiều, ta xoay người bỏ chạy, dồn hết sức lực còn lại lao ra ngoài trước khi nàng kịp phản ứng. Ta nhất định phải báo tin cho Phạm đại ca biết.Oán linh hoành hành trong Hoàng thành không phải chuyện đùa đâu!Nhưng mấy ngày sau, ta phát hiện, có những việc không phải cứ muốn là ta có thể thay đổi được.Sáu.Khi ta phí công luẩn quẩn tìm đường giữa bãi tha ma bất kể ngày đêm, khi ấy mới thật sự thấu hiểu lời của Phạm đại ca.Phật đường, trấn áp tà khí, không cho phép âm hồn rời đi, đồng thời cũng cấm âm hồn bên ngoài tiến vào.Ta nhìn tấm chắn không trong suốt ngăn cách với giữa bãi tha ma, bực mình mà không làm gì được.Tô Tử Hạo đã không tin thần Phật, vì sao lại xây một Phật đường ở nơi như thế này? Chỉ để nhìn chơi thôi sao?Mỗi khi ta đến gần đều bị một lực lớn đánh bật trở ra. Mấy lần như vậy, không chỉ cả toàn bộ hồn ta bị Phật quang phản phệ đau đớn không chịu nổi mà ngay cả bàn tay cũng bắt đầu trở nên trong suốt như sắp tan biến.Ta nhìn số lượng âm hồn tới tới lui lui ngày càng tăng ở bãi tha ma mà bất lực không nói nên lời.Người chết ngày một nhiều hơn.Tai họa từ oán linh thoát ra từ hoàng cung đã hóa thành ôn dịch, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã nhanh chóng quét qua toàn bộ Đại Lương.Ven đường trên các con phố, gần như chỗ nào cũng thấy tiền giấy rải rác khắp nơi, cờ tang trắng tung bay trong gió. Vô số người gào khóc thảm thiết, muốn lao đến thi thể thân nhân chết trong dịch bệnh nhưng đều bị người khác giữ chặt, thi thể bị đốt cháy thành tro tàn dưới ngọn lửa hừng hực.Khói đen từ những thi thể bốc lên bốn phía, che kín cả bầu trời, gần như không thể nhìn thấy đường.Vô số người lê từng bước khó nhọc, trên người mọc đầy mụn nhọt, tựa vào góc đường ho khan kịch liệt. Máu đen như mực không ngừng trào ra, nhuộm đỏ cả cổ áo của bọn họ.Chỉ trong mười bước đã có hai ba người ngã xuống, mất đi hơi thở.Tiếng kêu than khắp nơi, nhân gian như chốn luyện ngục.Không liên lạc được với Phạm đại ca, ta đành từng bước quay lại Hoàng cung, khẩn cầu oán linh không cần ra tay với Tô Tử Hạo.Theo lời Phạm đại ca, Tô Tử Hạo vốn là thiên tử, có được sự bảo hộ, âm linh thông thường không thể làm hại hắn. Nhưng oán linh thì khác, chỉ cần tích đủ âm khí, giết chết Tô Tử Hạo cũng chẳng phải là việc gì khó khăn.Ta thật sự không ưa Tô Tử Hạo, nhưng ta cũng không muốn người dân vô tội bị liên lụy vì những chuyện xưa cũ này. Tô Tử Hạo không có Hậu phi, cũng không có con cháu. Nếu hắn chết, Đại Lương chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn.Khi ta đến vùng ngoại ô Kinh thành, dịch bệnh đã trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều. Một đứa trẻ chỉ khoảng năm sáu tuổi ghé người nằm bên cạnh thi thể cha mẹ mình. Nước mắt đã khô cạn, giọng cũng đã khàn đặc, chỉ có thể phát ra vài âm thanh run rẩy yếu ớt.Cha mẹ của nó, hồn phách đã hoàn toàn bị oán linh hấp thụ, thật sự là hồn phi phách tán.Cuối cùng ta cũng không kiềm được lòng thương xót, nhẹ nhàng đưa tay ra, không khỏi muốn xoa đầu đứa trẻ. Không hiểu vì sao, dường như trong quá khứ của ta, cũng từng xuất hiện một cảnh tượng như vậy.Chỉ là...Ta khẽ đặt tay lên tim.Cảm giác bất lực này, dường như chưa từng thay đổi.Năm đó ta đã làm gì? … Lên ngựa, rút kiếm sao?Những ký ức mông lung mơ hồ như từng mảnh ghép vụn vỡ lại một lần lượt hiện lên trong đầu ta. Trong cơn mơ màng, ta đưa tay ra, bàn tay trong suốt dễ dàng xuyên qua tóc của đứa trẻ, chỉ có thể dừng lại một cách tượng trưng trên đỉnh đầu nó mà thôi.Ta chợt bừng tỉnh, không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Có lẽ chỉ có gió mới có thể mang đến sự vỗ về từ người chết dành cho những sinh linh còn sống sót. Nhưng đột nhiên có cơn gió nhẹ thổi qua, đôi bàn tay với khớp xương dài rõ rệt nhẹ nhàng đặt lên tay ta. Hai bàn tay chồng lên nhau, hơi ấm dịu nhẹ lan tỏa như kéo cả linh hồn ta ra khỏi những ký ức âm u và hỗn loạn, mang theo lời chúc phúc của ta mà an ủi đứa trẻ này.Ta quay đầu nhìn lại, dù người đến che mặt bằng lụa, khoác trên mình bộ y phục phòng dịch, nhưng ta vẫn nhận ra ánh mắt ấy ngay lập tức.Giống như lần ở cửa hàng điểm tâm ngày hôm đó, ánh mắt ấy giấu dưới sự dịu dàng mỏng manh nhưng lại mang theo một nỗi bi thương cuồn cuộn như thủy triều dâng....Tô Tử Hạo? Sao hắn lại ở đây...?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyên An - Hỉ Hoan Đường Đích Thiếu Nữ

Số ký tự: 0