Nguyên Tác Giết Ta

Yểm Nguyệt

Phù Tang Tri Ngã

2024-09-19 18:02:44

Nàng bỗng nhiên trợn to mắt, nhìn Phó Oản trước mặt, mắt hạnh mày ngài, cười duyên dáng, đôi mắt trong veo như nước.

“Ngươi là chủ nhân mới của ta sao?”

Yểm Nguyệt kinh hỉ nói.

“Mười ngàn năm rồi, cuối cùng ta cũng có thể đổi chủ nhân sao, thật cảm động!!!”

Phó Oản khó hiểu nhìn Yểm Nguyệt kích động đến mức sắp khóc, thầm nghĩ đây là khí linh vạn năm sao, sao lại dễ thương như vậy?

“Nhanh nhanh nhanh, mau thu phục Thập Phương Linh Thư đi, sau này đánh nhau ta sẽ giúp ngươi.”

Yểm Nguyệt vươn tay, chạm vào giọt máu trên trang sách của Phó Oản.

Phó Oản cảm thấy mình như bị ép mua ép bán.

“Ngươi không cần phải lo, ta có thể tự đánh được, hơn nữa còn có chín người mạnh như ta, chờ khi ngươi mạnh hơn, ta sẽ dẫn bọn họ ra gặp ngươi…”

Yểm Nguyệt thấy ánh mắt chần chừ của Phó Oản bèn vội vàng đẩy mạnh tiêu thụ bản thân.

Phó Oản rút tay về:

“Chuyện này không tốt lắm đâu…Trong Thập Phương Linh Thư có mười khí linh sao?”

“Đúng vậy, một ngọn núi một khí linh, có vấn đề gì sao?”

Yểm Nguyệt hít hít mũi.

Nàng trực tiếp hút giọt máu của Phó Oản đi, bá đạo nói:

“Được rồi, bây giờ ngươi chính là chủ nhân mới của chúng ta.”

Nói xong, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Dù sao cũng tốt hơn tên trước kia.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Yểm Nguyệt đã thành công bán mình, Phó Oản cũng thành công thu phục được Thập Phương Linh Thư.

Nhưng Phó Oản vẫn mang vẻ mặt mơ màng.

Phó Oản không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Yểm Nguyệt, chỉ nâng Thập Phương Linh Thư lên với vẻ mặt khó tin, cảm thấy có chút hoang đường.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, không phải nói khí linh vạn năm đều rất kiêu ngạo sao, sao lại mua một tặng chín thế này?

Không phải nói là đổi chủ nhân sao, sao khí linh Yểm Nguyệt lại vui mừng như vậy?

Chẳng lẽ Huyền Vi là loại người như vậy sao?!

Trong lòng Phó Oản tràn đầy nghi vấn, nhưng vẫn chìm đắm trong niềm vui sướng khi thu phục được khí linh.

Thôi kệ, dù sao pháp bảo vạn năm Thập Phương Linh Thư này là của nàng rồi.

Nói không chừng Yểm Nguyệt bị khí chất cao quý của nàng thuyết phục cũng nên.

Phó Oản tự tin vuốt tóc, sau đó lại bắt đầu nghiêm túc tu luyện.

Ngày mai sẽ phải xuất phát khỏi Hào Sơn, tiến vào Đào Châu rèn luyện.

Đến lúc đó sẽ gặp gỡ những con người mới, những sự việc mới, thời gian tu luyện cũng sẽ ít đi.

Pháp bảo chỉ là vật ngoài thân, chỉ có tu vi của bản thân mới là lực lượng mà mình thật sự nắm giữ trong tay.

Phó Oản nghĩ như vậy, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu nghiêm túc tu luyện.

Thần thức nàng tiến vào nội phủ, bắt đầu cẩn thận quan sát cây bồ đề nhỏ kia.

Theo động tác phun ra nuốt vào linh khí của nàng, thiên địa linh khí thuần túy được đưa vào nội phủ, sau đó hóa thành hư vô mờ mịt, như thể là đất đai nuôi dưỡng cây bồ đề nhỏ kia.

Không biết có phải ảo giác của Phó Oản hay không.

Nàng cảm thấy mỗi khi linh khí mà mình hấp thu được tăng lên một chút, thì cây bồ đề nhỏ kia lại lớn lên một chút.

Hay thật sự giống như ghi chép trong 《Thái Nhất Bảo Lục》, sau này nó sẽ càng ngày càng lớn, sau đó nảy mầm, nở hoa, kết trái?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phó Oản không thể nào tưởng tượng nổi cảnh tượng trong cơ thể mình mọc ra một cây đại thụ.

Nhưng sau khi có bản mạng linh thực, hiệu suất tu luyện của nàng thật sự tăng lên rất nhiều, hơn nữa linh thực này còn có những công dụng thần kỳ khác.

Vì vậy, Phó Oản đành phải chấp nhận giả thiết này, hơn nữa quyết định phải giấu kín bí mật này hơn nữa, tuyệt đối không thể để Ninh Hành hoặc những người khác phát hiện.

“Làm một nữ phụ độc ác thật sự rất khó.”

Phó Oản thở dài một hơi, đây chính là tổng kết trong ngày hôm nay của nàng.

Ngày hôm sau đến rất nhanh, Phó Oản vẫn như thường lệ, tu luyện một chút rồi đi ngủ.

Phó Oản mở mắt ra, dụi dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ.

Nàng bò dậy khỏi giường ngọc, sửa soạn qua loa, bắt đầu chuẩn bị đồ đạc cần mang theo khi rời khỏi Hào Sơn.

Phải mang theo Thập Phương Linh Thư, hơn trăm đồng tiền xu cổ kia cũng rất đáng giá, cũng phải mang theo...

Phải mang theo 《Thái Nhất Bảo Lục》, phòng ngừa lúc cần lại quên mất cách tu luyện...

Còn gì nữa nhỉ?

Phó Oản gãi đầu, ánh mắt sắc bén của nàng phát hiện Huyền Vi còn để đồ đạc trên giá sách trong động.

Nàng mở túi Càn Khôn có thể chứa được rất nhiều đồ của mình ra, sau đó quét sạch sẽ số sách không biết tên trên giá sách của Huyền Vi vào trong túi.

Dù sao Huyền Vi cũng không để ý nàng lấy gì từ Thái Huyền đảo, mang theo một ít sách để giải trí trên đường cũng tốt.

Phó Oản vuốt cằm, lại cầm mấy bình đan dược mà Huyền Vi đặt trên bàn lên lắc lắc, ném vào túi Càn Khôn.

Ra ngoài rèn luyện, phải chuẩn bị linh đan diệu dược kỹ càng mới được.

Sau khi cướp bóc xong, Phó Oản nhìn động phủ trống trơn, hận không thể nhét cả chiếc giường ngọc kia vào túi Càn Khôn.

Chuẩn bị xong xuôi, Phó Oản nhanh chóng đi gặp Ninh Hành, sau đó rời khỏi Thái Huyền Cảnh dưới sự hướng dẫn của Huyền Vi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyên Tác Giết Ta

Số ký tự: 0