Trụy vi (1)
2024-12-04 11:33:10
Đạo Tổ Thái Cực Ngư vốn thất lạc một mắt cá, có một lỗ thủng nhỏ lớn bằng hạt đậu.
Nhưng khi Lý Duy Nhất móc nó ra khỏi cổ áo, lỗ thủng biến mất, hai mắt cá đều đầy đủ.
Một mắt cá phát ra ánh sáng xanh, một mắt cá phóng ra ánh sáng đỏ, đều xán lạn minh diệu, giống như ngôi sao trên trời ngưng tụ biến thành.
- Xoạt!
- Xoạt!
Ánh sáng xanh và ánh sáng đỏ giống như tinh quang xen lẫn.
Nếu đứng ở đằng xa ngóng nhìn sẽ phát hiện, hào quang của hai loại màu sắc ngưng hóa thành một cối xay Thái Cực đường kính mấy chục cây số, chậm rãi vận chuyển.
- Nó quả nhiên là mắt cá thất lạc của Đạo Tổ Thái Cực Ngư, quả là thế, quả là thế...
Triệu Mãnh sớm có suy đoán, nhưng khi thần tích phát sinh ở trước mắt, tâm thần vẫn rung động, kính sợ lại thành tín quỳ xuống đất lễ bái.
Lý Duy Nhất ngẩng đầu lên quan sát thanh quang và xích hà, con ngươi bị chiếu thành màu sắc rực rỡ, không thể tưởng tượng nổi nói:
- Trong hai loại quang hoa này, tựa hồ ẩn chứa đạo văn và kinh phật cao thâm, sư huynh ngươi trông thấy không?
Triệu Mãnh không có trông thấy đạo văn hay phật kinh gì, mà kinh hãi phát hiện, mặt băng quanh người hắn và Lý Duy Nhất đang vỡ vụn lún xuống, hai người nhanh chóng rơi xuống Bắc Băng Dương sâu mấy ngàn thước.
Lúc trước Cửu Anh đánh nát mặt băng nơi đây.
Theo nó đào tẩu, mặt băng sụp đổ.
Nước biển trong khoảnh khắc bao trùm Lý Duy Nhất và Triệu Mãnh, lôi kéo bọn hắn xuống vực sâu đáy biển rét lạnh.
Nơi xa, tàu nghiên cứu khoa học vỡ nát biến hình, cũng lật nghiêng, chậm rãi chìm xuống dưới nước.
- Soạt!
Rõ ràng đã chìm vào nước biển, Lý Duy Nhất lại ngạc nhiên phát hiện, thuỷ vực xung quanh đều là thanh quang và xích hà, tươi sáng giống như thần đăng vĩnh viễn chiếu rọi.
Càng quỷ dị là, tiếng vải buồm giương trong gió vang lên bên tai, còn nghe được tiếng cột buồm lay động.
Bỗng dưng…
Một cỗ lực lượng trường vực vô hình cuộn trào mãnh liệt, tác dụng lên người Lý Duy Nhất.
Đồng thời điên cuồng lôi kéo hết thảy sự vật ở xung quanh, Triệu Mãnh, sinh vật giống gấu, nước biển, tấm băng, cùng tàu nghiên cứu khoa học đang đắm chìm ở nơi xa… đều bị lực lượng trường vực quét sạch.
- Hoa...
Từ cánh tay đến thân thể của Lý Duy Nhất, từng vòng từng vòng nhanh chóng thu nhỏ...
Loại cảm giác này, giống không từ trên trung rơi xuống, mất đi trọng lượng.
Nhưng khó chịu hơn mất trọng lượng gấp trăm lần.
Đồng thời thân thể hắn bồng bềnh đến vị trí chính giữa hai mắt cá của Đạo Tổ Thái Cực Ngư, nhìn cực kỳ thần bí.
Lý Duy Nhất ngâm ở trong nước biển lạnh lẽo, tiến vào một loại trạng thái yên tĩnh mà huyền diệu, thị lực vượt xa bình thường.
Rõ ràng trông thấy, trên mắt cá màu đỏ nhạt của Đạo Tổ Thái Cực Ngư, lại xuất hiện đường vân giống như núi non sông ngòi, như một viên tinh cầu hiện ra trước mắt. Hình ảnh như vậy, hắn chỉ ở lúc cấp 3, thời điểm sử dụng kính thiên văn quan sát mặt trăng mới thấy qua.
Càng khiến tâm thần người ta chấn động là, một chiếc chiến hạm thanh đồng lớn chừng hạt gạo, từ trên tinh cầu màu đỏ nhạt đó bay ra, ở dưới tiên huy và minh vụ bao phủ, giương buồm khởi hành.
- Xoạt!
Thân thể Lý Duy Nhất lại thu nhỏ, cảm giác mất trọng lượng và mê muội truyền đến.
Thời điểm khôi phục thị giác lần nữa.
Chiến hạm thanh đồng lúc đầu lớn chừng hạt gạo, trở nên lớn chừng bàn tay, đang ở trước mắt.
- Xoạt!
Cảm giác mất trọng lượng và mê muội lại đến.
Chiến hạm thanh đồng lớn chừng thuyền đánh cá, trên thuyền một vài cảnh tượng quỷ dị, như cột buồm vải buồm, phượng thi, mãng thi, rừng bia mộ, tựa như tác phẩm nghệ thuật do thợ khéo điêu khắc tỉ mỉ ánh vào tầm mắt của Lý Duy Nhất.
Chiến hạm thanh đồng đến từ chỗ nào?
Vì sao đang không ngừng biến lớn?
Không...
Không phải chiến hạm thanh đồng đang lớn lên, là mình không ngừng trở nên nhỏ bé.
Lý Duy Nhất đã không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, không thể phân rõ chân thực và hư ảo, khoa học cùng thần thoại, chẳng lẽ... do rơi vào trong nước biển, thời khắc sắp chết sinh ra ảo giác?
Vệ tinh trên không Bắc Băng Dương, đang ghi chép lại một hình ảnh dị thường đủ để chấn động toàn cầu.
Lấy tàu nghiên cứu khoa học Long Cực Hào làm trung tâm, nước biển và mặt băng phạm vi mấy chục cây số, bị một cỗ lực lượng quỷ dị lôi kéo và thôn phệ, nhanh chóng tan biến trong vô hình.
Bao quát tàu nghiên cứu khoa học, cùng cự thú Cửu Anh chạy trốn ra ngoài mười mấy cây số, đều bị lôi kéo vào.
Bọn chúng cũng không phải thật hư không tiêu thất.
Mà là bị lực lượng trường vực của chiến hạm thanh đồng ảnh hưởng, rơi vào thế giới vi mô.
...
Ngâm mình ở trong nước biển, cảm giác băng lãnh cùng ngạt thở kia, giống như kéo dài vài ngày, lại như chỉ mới qua trong nháy mắt, “bành” một tiếng, Lý Duy Nhất ngã xuống mặt đất.
Cảm giác mất trọng lượng và mê muội liên tiếp, cộng thêm đổ máu quá nhiều, lại thêm ngã từ độ cao như vậy, mặc dù tố chất thân thể của Lý Duy Nhất vượt xa thường nhân, cũng thất điên bát đảo, ánh mắt đen kịt.
May mắn lúc hạ xuống, không khí xuất hiện cảm giác giảm xóc rõ ràng.
Hơn nữa mặt đất cũng không cứng rắn.
- Bùn đất thật xốp, đây là địa phương nào?
Lý Duy Nhất từ trên cao ngã xuống, ném ra một cái hố nhỏ hình người sâu gần thước, toàn thân đau đến không cách nào động đậy, tự nhiên không biết mình ngã lên một ngôi mộ màu xám trắng cao bảy tám mét.
Chiến hạm thanh đồng cổ lão mà to lớn, không giống như đồ vật nhân gian, mà như một ngọn thần sơn.
Từng cây cột buồm giống như thần mộc, lại như trụ trời đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Mà vải buồm thì ẩn mình ở trong u vân minh vụ, đón gió giương căng, đại khí bàng bạc.
Boong thuyền rộng lớn mà quỷ dị, dựng đứng từng bia đá nặng mấy vạn cân, cùng ngôi mộ liên miên cao ngất, đếm mãi không hết, cho người cảm giác thê lương cô tịch.
Lý Duy Nhất là ngã xuống một ngôi mộ trong đó.
Đất mộ màu xám trắng, giống tro cốt, lại như vôi, nhưng tính kết dính rất đủ, cực kỳ đất đặc.
Phần lưng, cái ót, cùng cánh tay trái bị sinh vật giống gấu xé rách, đều đau đớn không gì sánh được, cả người bủn rủn vô lực, ngay cả mí mắt cũng không muốn động.
- Không đúng... ta còn sống.
Nhưng khi Lý Duy Nhất móc nó ra khỏi cổ áo, lỗ thủng biến mất, hai mắt cá đều đầy đủ.
Một mắt cá phát ra ánh sáng xanh, một mắt cá phóng ra ánh sáng đỏ, đều xán lạn minh diệu, giống như ngôi sao trên trời ngưng tụ biến thành.
- Xoạt!
- Xoạt!
Ánh sáng xanh và ánh sáng đỏ giống như tinh quang xen lẫn.
Nếu đứng ở đằng xa ngóng nhìn sẽ phát hiện, hào quang của hai loại màu sắc ngưng hóa thành một cối xay Thái Cực đường kính mấy chục cây số, chậm rãi vận chuyển.
- Nó quả nhiên là mắt cá thất lạc của Đạo Tổ Thái Cực Ngư, quả là thế, quả là thế...
Triệu Mãnh sớm có suy đoán, nhưng khi thần tích phát sinh ở trước mắt, tâm thần vẫn rung động, kính sợ lại thành tín quỳ xuống đất lễ bái.
Lý Duy Nhất ngẩng đầu lên quan sát thanh quang và xích hà, con ngươi bị chiếu thành màu sắc rực rỡ, không thể tưởng tượng nổi nói:
- Trong hai loại quang hoa này, tựa hồ ẩn chứa đạo văn và kinh phật cao thâm, sư huynh ngươi trông thấy không?
Triệu Mãnh không có trông thấy đạo văn hay phật kinh gì, mà kinh hãi phát hiện, mặt băng quanh người hắn và Lý Duy Nhất đang vỡ vụn lún xuống, hai người nhanh chóng rơi xuống Bắc Băng Dương sâu mấy ngàn thước.
Lúc trước Cửu Anh đánh nát mặt băng nơi đây.
Theo nó đào tẩu, mặt băng sụp đổ.
Nước biển trong khoảnh khắc bao trùm Lý Duy Nhất và Triệu Mãnh, lôi kéo bọn hắn xuống vực sâu đáy biển rét lạnh.
Nơi xa, tàu nghiên cứu khoa học vỡ nát biến hình, cũng lật nghiêng, chậm rãi chìm xuống dưới nước.
- Soạt!
Rõ ràng đã chìm vào nước biển, Lý Duy Nhất lại ngạc nhiên phát hiện, thuỷ vực xung quanh đều là thanh quang và xích hà, tươi sáng giống như thần đăng vĩnh viễn chiếu rọi.
Càng quỷ dị là, tiếng vải buồm giương trong gió vang lên bên tai, còn nghe được tiếng cột buồm lay động.
Bỗng dưng…
Một cỗ lực lượng trường vực vô hình cuộn trào mãnh liệt, tác dụng lên người Lý Duy Nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng thời điên cuồng lôi kéo hết thảy sự vật ở xung quanh, Triệu Mãnh, sinh vật giống gấu, nước biển, tấm băng, cùng tàu nghiên cứu khoa học đang đắm chìm ở nơi xa… đều bị lực lượng trường vực quét sạch.
- Hoa...
Từ cánh tay đến thân thể của Lý Duy Nhất, từng vòng từng vòng nhanh chóng thu nhỏ...
Loại cảm giác này, giống không từ trên trung rơi xuống, mất đi trọng lượng.
Nhưng khó chịu hơn mất trọng lượng gấp trăm lần.
Đồng thời thân thể hắn bồng bềnh đến vị trí chính giữa hai mắt cá của Đạo Tổ Thái Cực Ngư, nhìn cực kỳ thần bí.
Lý Duy Nhất ngâm ở trong nước biển lạnh lẽo, tiến vào một loại trạng thái yên tĩnh mà huyền diệu, thị lực vượt xa bình thường.
Rõ ràng trông thấy, trên mắt cá màu đỏ nhạt của Đạo Tổ Thái Cực Ngư, lại xuất hiện đường vân giống như núi non sông ngòi, như một viên tinh cầu hiện ra trước mắt. Hình ảnh như vậy, hắn chỉ ở lúc cấp 3, thời điểm sử dụng kính thiên văn quan sát mặt trăng mới thấy qua.
Càng khiến tâm thần người ta chấn động là, một chiếc chiến hạm thanh đồng lớn chừng hạt gạo, từ trên tinh cầu màu đỏ nhạt đó bay ra, ở dưới tiên huy và minh vụ bao phủ, giương buồm khởi hành.
- Xoạt!
Thân thể Lý Duy Nhất lại thu nhỏ, cảm giác mất trọng lượng và mê muội truyền đến.
Thời điểm khôi phục thị giác lần nữa.
Chiến hạm thanh đồng lúc đầu lớn chừng hạt gạo, trở nên lớn chừng bàn tay, đang ở trước mắt.
- Xoạt!
Cảm giác mất trọng lượng và mê muội lại đến.
Chiến hạm thanh đồng lớn chừng thuyền đánh cá, trên thuyền một vài cảnh tượng quỷ dị, như cột buồm vải buồm, phượng thi, mãng thi, rừng bia mộ, tựa như tác phẩm nghệ thuật do thợ khéo điêu khắc tỉ mỉ ánh vào tầm mắt của Lý Duy Nhất.
Chiến hạm thanh đồng đến từ chỗ nào?
Vì sao đang không ngừng biến lớn?
Không...
Không phải chiến hạm thanh đồng đang lớn lên, là mình không ngừng trở nên nhỏ bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Duy Nhất đã không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, không thể phân rõ chân thực và hư ảo, khoa học cùng thần thoại, chẳng lẽ... do rơi vào trong nước biển, thời khắc sắp chết sinh ra ảo giác?
Vệ tinh trên không Bắc Băng Dương, đang ghi chép lại một hình ảnh dị thường đủ để chấn động toàn cầu.
Lấy tàu nghiên cứu khoa học Long Cực Hào làm trung tâm, nước biển và mặt băng phạm vi mấy chục cây số, bị một cỗ lực lượng quỷ dị lôi kéo và thôn phệ, nhanh chóng tan biến trong vô hình.
Bao quát tàu nghiên cứu khoa học, cùng cự thú Cửu Anh chạy trốn ra ngoài mười mấy cây số, đều bị lôi kéo vào.
Bọn chúng cũng không phải thật hư không tiêu thất.
Mà là bị lực lượng trường vực của chiến hạm thanh đồng ảnh hưởng, rơi vào thế giới vi mô.
...
Ngâm mình ở trong nước biển, cảm giác băng lãnh cùng ngạt thở kia, giống như kéo dài vài ngày, lại như chỉ mới qua trong nháy mắt, “bành” một tiếng, Lý Duy Nhất ngã xuống mặt đất.
Cảm giác mất trọng lượng và mê muội liên tiếp, cộng thêm đổ máu quá nhiều, lại thêm ngã từ độ cao như vậy, mặc dù tố chất thân thể của Lý Duy Nhất vượt xa thường nhân, cũng thất điên bát đảo, ánh mắt đen kịt.
May mắn lúc hạ xuống, không khí xuất hiện cảm giác giảm xóc rõ ràng.
Hơn nữa mặt đất cũng không cứng rắn.
- Bùn đất thật xốp, đây là địa phương nào?
Lý Duy Nhất từ trên cao ngã xuống, ném ra một cái hố nhỏ hình người sâu gần thước, toàn thân đau đến không cách nào động đậy, tự nhiên không biết mình ngã lên một ngôi mộ màu xám trắng cao bảy tám mét.
Chiến hạm thanh đồng cổ lão mà to lớn, không giống như đồ vật nhân gian, mà như một ngọn thần sơn.
Từng cây cột buồm giống như thần mộc, lại như trụ trời đột ngột từ mặt đất mọc lên.
Mà vải buồm thì ẩn mình ở trong u vân minh vụ, đón gió giương căng, đại khí bàng bạc.
Boong thuyền rộng lớn mà quỷ dị, dựng đứng từng bia đá nặng mấy vạn cân, cùng ngôi mộ liên miên cao ngất, đếm mãi không hết, cho người cảm giác thê lương cô tịch.
Lý Duy Nhất là ngã xuống một ngôi mộ trong đó.
Đất mộ màu xám trắng, giống tro cốt, lại như vôi, nhưng tính kết dính rất đủ, cực kỳ đất đặc.
Phần lưng, cái ót, cùng cánh tay trái bị sinh vật giống gấu xé rách, đều đau đớn không gì sánh được, cả người bủn rủn vô lực, ngay cả mí mắt cũng không muốn động.
- Không đúng... ta còn sống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro