Chương 7
Kiếm Anh
2024-02-21 00:40:55
Anh mệt mỏi sau nhiều chuyện xảy ra, anh rủ Nhân Kiệt là bạn thân của anh đến bar uống rượu.
Anh tâm sự tất cả mọi chuyện của mình cho Nhân Kiệt nghe. Thật sự anh không biết làm thế nào cho đúng nữa.
Ngày trước anh yêu Giản Bình nhưng hiện tại anh đã cảm thấy anh yêu Đồng Đồng.
Anh rót hết chai này đến chai khác, uống đến say khướt.
Nhân Kiệt đưa anh về nhà chính, Nhật Tâm giúp một tay đưa anh lên phòng ngủ cho khách.
Anh đang ngủ thì nghe tiếng trẻ con khóc, anh mở mắt nhìn lên trần nhà, là nhà chính. Anh vội vàng ngồi dậy đi sang phòng mình.
Anh nhẹ nhàng mở cửa thấy em bé nằm trong nôi, anh cứ mãi nhìn không hay cô ở trong toilet bước ra.
Anh định lại nhìn em bé một lúc nhưng lại bị Đồng Đồng đẩy ra.
Cao phu nhân nghe thấy tiếng động liền chạy lên, bà nhanh chóng lôi anh ra ngoài.
Hai hôm nay Nấm liên tục sốt nên cô và Nhật Tâm đưa bé đi khám.
Kết quả là Nấm phải ở viện truyền nước, đến tối Châu Nhiên Bình mặc đồ y tá đi vào phòng tiêm một ống thuốc ngưng tim vào chai thuốc của Nấm.
May thay buổi tối Nấm sốt cao nên phải thế chai nước biển bằng chai thuốc hạ sốt. Buổi sáng các cô y tá dùng chai thuốc mới truyền cho Nấm.
Đã trôi qua rất nhiều ngày Châu Nhiên Bình vẫn chưa nghe được tin Nấm mất, cô ta cứ nghĩ là Cao gia che giấu. Cô ta thông báo với các toà soạn để tung tin đồn.
Cao phu nhân hay tin có người tung tin đồn cháu mình mất liền cho người đi điều tra. Bà không bất ngờ lắm trước cái tên Châu Nhiên Bình.
Bà cho người bắt giữ cô ta nhưng Lãnh An lại nghĩ tình cô ta cứu anh lúc nhỏ nên đã thả cô ta ra khiến Cao phu nhân bực tức.
Đến hôm nay Nấm đã gần đầy tháng nhưng bà vẫn cấm anh gặp con. Vì bà điều tra được chuyện Châu Nhiên Bình đã làm với cháu bà.
Hôm nay cả nhà tổ chức đầy tháng cho Nấm nhưng lại không cho anh tham dự. Anh cũng chỉ biết đứng từ xa nhìn.
Giang phu nhân lại nhìn cháu ngoại của mình rồi nói với Đồng Đồng:
- " Nấm có nét giống Lãnh An hơn Giản Bình mất rồi ".
Đồng Đồng nghe mẹ mình nói vậy liền bật cười lớn.
Phúc Vinh liền lại bế Nấm lên:
- " Con lại thấy Nấm giống Giản Bình hơn "
Cả nhà khen Nấm rồi cười nói vui vẻ, riêng anh chỉ ở ngoài cổng lặng lẽ nhìn vào trong.
...
Buổi tiệc kết thúc mọi người ra về, anh vẫn đứng ở đấy.
Anh rất mong mẹ mình cho vào để gặp cô và Nấm. Cao lão gia thấy anh cứ đứng ở cửa từ sáng đến giờ liền ra mở cổng.
- " Cha"
Anh mừng rỡ khi thấy Cao lão gia đi ra, anh xin phép cha mình cho vào trong nhưng ông không dám vì chưa hỏi ý Cao phu nhân.
Anh đứng ở cửa sáng giờ cô cũng thấy, anh vẫn chưa ăn gì.
Cô liền đi ra mở cửa cho anh:
- " Anh vào ăn chút gì đi rồi về "
Lãnh An vui vẻ bước vào:
- " Cảm ơn em "
Cô hâm nóng lại thức ăn và dọn ra bàn cho anh ăn.
Lãnh An không nói chuyện được với Cao phu nhân liền hỏi ý Đồng Đồng:
- " Đồng Đồng, em cho anh gặp con một chút được không?"
Đồng Đồng nhớ tới chuyện anh làm trước kia liền bảo:
- " Nó không phải con anh, anh không cần gặp. Với lại anh nói chỉ cần em mang thai đứa nào anh sẽ giết đứa đó nên anh không cần phải gặp đâu. Anh cứ coi như nó chết rồi đi ".
Lãnh An nghe cô nói vậy anh có chút hối lỗi liền nói nhỏ giọng:
- " Em đừng nguyền rủa con mình như thế ".
Anh tâm sự tất cả mọi chuyện của mình cho Nhân Kiệt nghe. Thật sự anh không biết làm thế nào cho đúng nữa.
Ngày trước anh yêu Giản Bình nhưng hiện tại anh đã cảm thấy anh yêu Đồng Đồng.
Anh rót hết chai này đến chai khác, uống đến say khướt.
Nhân Kiệt đưa anh về nhà chính, Nhật Tâm giúp một tay đưa anh lên phòng ngủ cho khách.
Anh đang ngủ thì nghe tiếng trẻ con khóc, anh mở mắt nhìn lên trần nhà, là nhà chính. Anh vội vàng ngồi dậy đi sang phòng mình.
Anh nhẹ nhàng mở cửa thấy em bé nằm trong nôi, anh cứ mãi nhìn không hay cô ở trong toilet bước ra.
Anh định lại nhìn em bé một lúc nhưng lại bị Đồng Đồng đẩy ra.
Cao phu nhân nghe thấy tiếng động liền chạy lên, bà nhanh chóng lôi anh ra ngoài.
Hai hôm nay Nấm liên tục sốt nên cô và Nhật Tâm đưa bé đi khám.
Kết quả là Nấm phải ở viện truyền nước, đến tối Châu Nhiên Bình mặc đồ y tá đi vào phòng tiêm một ống thuốc ngưng tim vào chai thuốc của Nấm.
May thay buổi tối Nấm sốt cao nên phải thế chai nước biển bằng chai thuốc hạ sốt. Buổi sáng các cô y tá dùng chai thuốc mới truyền cho Nấm.
Đã trôi qua rất nhiều ngày Châu Nhiên Bình vẫn chưa nghe được tin Nấm mất, cô ta cứ nghĩ là Cao gia che giấu. Cô ta thông báo với các toà soạn để tung tin đồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao phu nhân hay tin có người tung tin đồn cháu mình mất liền cho người đi điều tra. Bà không bất ngờ lắm trước cái tên Châu Nhiên Bình.
Bà cho người bắt giữ cô ta nhưng Lãnh An lại nghĩ tình cô ta cứu anh lúc nhỏ nên đã thả cô ta ra khiến Cao phu nhân bực tức.
Đến hôm nay Nấm đã gần đầy tháng nhưng bà vẫn cấm anh gặp con. Vì bà điều tra được chuyện Châu Nhiên Bình đã làm với cháu bà.
Hôm nay cả nhà tổ chức đầy tháng cho Nấm nhưng lại không cho anh tham dự. Anh cũng chỉ biết đứng từ xa nhìn.
Giang phu nhân lại nhìn cháu ngoại của mình rồi nói với Đồng Đồng:
- " Nấm có nét giống Lãnh An hơn Giản Bình mất rồi ".
Đồng Đồng nghe mẹ mình nói vậy liền bật cười lớn.
Phúc Vinh liền lại bế Nấm lên:
- " Con lại thấy Nấm giống Giản Bình hơn "
Cả nhà khen Nấm rồi cười nói vui vẻ, riêng anh chỉ ở ngoài cổng lặng lẽ nhìn vào trong.
...
Buổi tiệc kết thúc mọi người ra về, anh vẫn đứng ở đấy.
Anh rất mong mẹ mình cho vào để gặp cô và Nấm. Cao lão gia thấy anh cứ đứng ở cửa từ sáng đến giờ liền ra mở cổng.
- " Cha"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh mừng rỡ khi thấy Cao lão gia đi ra, anh xin phép cha mình cho vào trong nhưng ông không dám vì chưa hỏi ý Cao phu nhân.
Anh đứng ở cửa sáng giờ cô cũng thấy, anh vẫn chưa ăn gì.
Cô liền đi ra mở cửa cho anh:
- " Anh vào ăn chút gì đi rồi về "
Lãnh An vui vẻ bước vào:
- " Cảm ơn em "
Cô hâm nóng lại thức ăn và dọn ra bàn cho anh ăn.
Lãnh An không nói chuyện được với Cao phu nhân liền hỏi ý Đồng Đồng:
- " Đồng Đồng, em cho anh gặp con một chút được không?"
Đồng Đồng nhớ tới chuyện anh làm trước kia liền bảo:
- " Nó không phải con anh, anh không cần gặp. Với lại anh nói chỉ cần em mang thai đứa nào anh sẽ giết đứa đó nên anh không cần phải gặp đâu. Anh cứ coi như nó chết rồi đi ".
Lãnh An nghe cô nói vậy anh có chút hối lỗi liền nói nhỏ giọng:
- " Em đừng nguyền rủa con mình như thế ".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro