Chương 10
Khôi Tấn Ái Nhân
2024-07-21 14:45:47
Suy nghĩ một hồi, nước mắt ta bất giác chảy xuống.
Tạ Liên Khải thương tiếc lau đi nước mắt của ta: “Ngoan nào, chạy đến nơi hẻo lánh này, còn vuốt ve bia mộ, có phải hơi xui xẻo không!”
Ta tức giận mắng một câu trong lòng, hai tay vung lên một vòng.
Lúc này vừa vặn có cơn gió xuân thổi bộ y phục màu hồng đào của ta lên, như ẩn như hiện.
Tạ Liên Khải nhìn đến đỏ mắt, hận không thể lập tức nuốt sống ta.
“Dáng vẻ này của ngươi đúng là thèm muốn c.h.ế.t ta rồi.”
Ta đẩy người hắn: “Thiếu gia không cảm thấy cách ăn mặc này của ta rất quen thuộc sao?”
Tạ Liên Khải nghiêm túc nhìn ta, lại dán người lên.
“Nhìn rất đẹp, có quen hay không thì phải cởi y phục ra mới có thể thấy rõ.”
A tỷ ta bị y làm hại đến nỗi hài cốt cũng có tổn hại.
Ta hận y, ôm hận trong lòng suốt bao nhiêu đêm, mà y đã lãng quên tất cả.
Nội tâm ta cười lạnh liên tục, trên mặt lại ra vẻ điềm đạm, nhu mì.
“Đại khái vào khoảng sáu, bảy năm trước, thiếu gia từng sủng hạnh một cô nương.”
“Nàng gọi là Nguyệt Sương, ta gọi là Nguyệt Lạc.”
Tạ Liên Khải lại cẩn thận quan sát ta vài lần, rốt cuộc đã hồi tưởng lại.
“Bảo sao! Bảo sao lần đầu ta thấy ngươi đã đỏ mắt, hóa ra ngươi giống hệt với Nguyệt Sương khi còn nhỏ.”
Ngay sau đó, không biết Tạ Liên Khải nghĩ tới cái gì, đôi mắt hẹp dài híp chặt, cả khuôn mặt cũng trầm xuống.
“Cho nên ngươi mang ta tới nơi này, là vì…”
Ta cầm khăn lau nước mắt.
“Hôm nay là ngày giỗ của a tỷ, ta muốn để a tỷ nhìn xem, thật ra thiếu gia cũng rất vừa ý ta. Chỉ là a tỷ phúc mỏng, chọc giận quý nhân, không có cách nào ở bên hầu hạ thiếu gia, phần tiếc nuối này, ta phải… thay a tỷ bổ sung.”
Thật ra hôm nay căn bản không phải ngày giỗ của a tỷ ta.
Nhưng tất nhiên Tạ Liên Khải sẽ không nhớ được.
Chỉ thấy y thở phào nhẹ nhõm, lại dán lên người ta.
“Ngoan nào, đáng ra ngươi phải sớm nói với ta những lời này, cần gì phải đi hầu hạ lão đầu tử kia.”
Ta nhẹ nhàng đánh một quyền vào n.g.ự.c y.
“Còn không phải thiếu gia vô tình! Lần đầu tiên thiếu gia nhìn thấy ta mà không nhận ra ta, đương nhiên ta sẽ tức tối rồi.”
“Khi ta còn nhỏ, người khác đều nói ta và a tỷ đều từ cùng một khuôn mẫu khắc ra, chẳng lẽ chúng ta lớn lên không giống nhau nên ta không được thiếu gia yêu thích sao?”
Tạ Liên Khải bắt lấy hai tay ta, thở hổn hển mấy hơi.
“Thích, đương nhiên là thích rồi, so với a tỷ thì ngươi lớn lên còn thanh lãnh mỹ miều hơn nhiều.”
“Thiếu gia gạt người ta, ngay cả hình dạng a tỷ ta như nào cũng không nhớ rõ, làm sao còn có thể so sánh đẹp xấu?”
“Ha ha, ta không nhớ rõ, nhưng tập tranh nhớ rõ đó.”
“Ngoan nào, đến lúc đó ta cũng cho người họa ngươi, để ngươi tự so sánh một chút.”
10.
Ta sớm biết Tạ Liên Khải ghê tởm, nhưng không ngờ y vẫn còn tâm tư bẩn thỉu ở ngay trước mộ của a tỷ.
Ta đẩy mạnh y ra, chỉ thấy xa xa có một ngọn đèn Khổng Minh bay lên.
Ta biết A Đề đã đắc thủ.
Vậy thì chỉ một lát nữa sẽ có tiểu nha đầu tới tìm ta trở về.
Vì thế ta vội vàng hét lên một tiếng, làm gián đoạn động tác của Tạ Liên Khải.
“Thiếu gia! Sau lưng ngài, ta nhìn thấy a tỷ ta!”
Tạ Liên Khải lại càng hoảng sợ.
“Đừng nói bậy! Giữa ban ngày ban mặt, quỷ ở đâu ra!”
Ta sợ đến mức cánh môi run rẩy.
“Cả người tỷ tỷ đều là máu, dường như tỷ tỷ không muốn nhìn thấy ta và thiếu gia thân mật.”
Tạ Liên Khải quét mắt nhìn chung quanh một phen, xác nhận không thấy bất cứ thứ gì.
Tạ Liên Khải thương tiếc lau đi nước mắt của ta: “Ngoan nào, chạy đến nơi hẻo lánh này, còn vuốt ve bia mộ, có phải hơi xui xẻo không!”
Ta tức giận mắng một câu trong lòng, hai tay vung lên một vòng.
Lúc này vừa vặn có cơn gió xuân thổi bộ y phục màu hồng đào của ta lên, như ẩn như hiện.
Tạ Liên Khải nhìn đến đỏ mắt, hận không thể lập tức nuốt sống ta.
“Dáng vẻ này của ngươi đúng là thèm muốn c.h.ế.t ta rồi.”
Ta đẩy người hắn: “Thiếu gia không cảm thấy cách ăn mặc này của ta rất quen thuộc sao?”
Tạ Liên Khải nghiêm túc nhìn ta, lại dán người lên.
“Nhìn rất đẹp, có quen hay không thì phải cởi y phục ra mới có thể thấy rõ.”
A tỷ ta bị y làm hại đến nỗi hài cốt cũng có tổn hại.
Ta hận y, ôm hận trong lòng suốt bao nhiêu đêm, mà y đã lãng quên tất cả.
Nội tâm ta cười lạnh liên tục, trên mặt lại ra vẻ điềm đạm, nhu mì.
“Đại khái vào khoảng sáu, bảy năm trước, thiếu gia từng sủng hạnh một cô nương.”
“Nàng gọi là Nguyệt Sương, ta gọi là Nguyệt Lạc.”
Tạ Liên Khải lại cẩn thận quan sát ta vài lần, rốt cuộc đã hồi tưởng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bảo sao! Bảo sao lần đầu ta thấy ngươi đã đỏ mắt, hóa ra ngươi giống hệt với Nguyệt Sương khi còn nhỏ.”
Ngay sau đó, không biết Tạ Liên Khải nghĩ tới cái gì, đôi mắt hẹp dài híp chặt, cả khuôn mặt cũng trầm xuống.
“Cho nên ngươi mang ta tới nơi này, là vì…”
Ta cầm khăn lau nước mắt.
“Hôm nay là ngày giỗ của a tỷ, ta muốn để a tỷ nhìn xem, thật ra thiếu gia cũng rất vừa ý ta. Chỉ là a tỷ phúc mỏng, chọc giận quý nhân, không có cách nào ở bên hầu hạ thiếu gia, phần tiếc nuối này, ta phải… thay a tỷ bổ sung.”
Thật ra hôm nay căn bản không phải ngày giỗ của a tỷ ta.
Nhưng tất nhiên Tạ Liên Khải sẽ không nhớ được.
Chỉ thấy y thở phào nhẹ nhõm, lại dán lên người ta.
“Ngoan nào, đáng ra ngươi phải sớm nói với ta những lời này, cần gì phải đi hầu hạ lão đầu tử kia.”
Ta nhẹ nhàng đánh một quyền vào n.g.ự.c y.
“Còn không phải thiếu gia vô tình! Lần đầu tiên thiếu gia nhìn thấy ta mà không nhận ra ta, đương nhiên ta sẽ tức tối rồi.”
“Khi ta còn nhỏ, người khác đều nói ta và a tỷ đều từ cùng một khuôn mẫu khắc ra, chẳng lẽ chúng ta lớn lên không giống nhau nên ta không được thiếu gia yêu thích sao?”
Tạ Liên Khải bắt lấy hai tay ta, thở hổn hển mấy hơi.
“Thích, đương nhiên là thích rồi, so với a tỷ thì ngươi lớn lên còn thanh lãnh mỹ miều hơn nhiều.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thiếu gia gạt người ta, ngay cả hình dạng a tỷ ta như nào cũng không nhớ rõ, làm sao còn có thể so sánh đẹp xấu?”
“Ha ha, ta không nhớ rõ, nhưng tập tranh nhớ rõ đó.”
“Ngoan nào, đến lúc đó ta cũng cho người họa ngươi, để ngươi tự so sánh một chút.”
10.
Ta sớm biết Tạ Liên Khải ghê tởm, nhưng không ngờ y vẫn còn tâm tư bẩn thỉu ở ngay trước mộ của a tỷ.
Ta đẩy mạnh y ra, chỉ thấy xa xa có một ngọn đèn Khổng Minh bay lên.
Ta biết A Đề đã đắc thủ.
Vậy thì chỉ một lát nữa sẽ có tiểu nha đầu tới tìm ta trở về.
Vì thế ta vội vàng hét lên một tiếng, làm gián đoạn động tác của Tạ Liên Khải.
“Thiếu gia! Sau lưng ngài, ta nhìn thấy a tỷ ta!”
Tạ Liên Khải lại càng hoảng sợ.
“Đừng nói bậy! Giữa ban ngày ban mặt, quỷ ở đâu ra!”
Ta sợ đến mức cánh môi run rẩy.
“Cả người tỷ tỷ đều là máu, dường như tỷ tỷ không muốn nhìn thấy ta và thiếu gia thân mật.”
Tạ Liên Khải quét mắt nhìn chung quanh một phen, xác nhận không thấy bất cứ thứ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro