Chương 22
Khôi Tấn Ái Nhân
2024-07-21 14:45:47
Ta chỉ là người nghe nàng kể chuyện, lại nhịn không được rơi lệ.
Sau đó, Tô gia chịu tiếng oan thôn tính lương thực cứu tế.
Phó sứ An Phủ Ti xưa nay cương trực công chính, luôn làm theo ý mình.
Tô Thụ cũng đi theo phụ thân, là người thà bẻ gãy cũng không chịu cong.
Ngày thường đắc tội không ít quan viên.
Mỗi người đều dâng tấu sớ cáo trạng, Thánh Thượng tức giận vô cùng, trực tiếp xử tội toàn bộ Tô gia.
Chỉ là tuổi của Tô Đề còn quá nhỏ, quản sự trung thành trong phủ liều mạng đổi thành nữ nhi của mình mới đổi được mạng sống của Tô Đề.
Lúc ấy nàng chỉ biết là, huynh trưởng của nàng nhận được thiệp mời của Nguyệt Ảnh Lâu, sau đó huynh ấy không trở về nữa.
Ngay từ đầu, Tô Đề chỉ muốn tìm Nguyệt Ảnh Lâu.
Cho dù ta tìm mọi cách ngăn cản, cho dù biết rõ đó là vực sâu ác mộng nhưng nàng nhất định phải đi.
Nàng báo thù, không chỉ vì chính mình.
Mà vì toàn bộ Tô gia.
“Chín năm trước, a tỷ của tỷ vào Nguyệt Ảnh Lâu mà chết.”
“Mà huynh trưởng của muội, bởi vì không vào Nguyệt Ảnh Lâu mà chết.”
“Hận thù của muội đối với Tạ Liên Khải cũng sâu như tỷ vậy.”
22.
Sau khi A Đề nói xong, ta và nàng nhìn nhau thật lâu không nói gì.
Ta định nói lời gì đó để an ủi, nhưng không biết mình nên nói gì.
Nói gì cũng vô dụng.
Khi còn bé ta hay nghe người ta nói, sinh thời loạn thế mới gọi là thống khổ.
Chúng ta sinh ra trong thời thái bình thịnh thế, đáng ra nên cảm kích mới phải.
Nhưng rõ ràng chúng ta sinh ra trong thời thái bình thịnh thế, vì sao lại sống gian khổ như thế?
“Ta vốn định tự mình sửa lại án xử sai cho Tô gia chúng ta, nhưng một mình ta làm không được.”
“A tỷ, tỷ phải nhớ kỹ, cha ta là Phó sứ An Phủ Ti - Tô Kiến An, huynh trưởng ta tên là Tô Thụ, bọn họ đều là… đều là người tốt! Là người rất tốt, rất tốt, là quan gia rất tốt!”
A Đề nghẹn ngào, cố nén nước mắt, lúc này một giọt nước mắt mới lăn xuống.
Ta thấy nàng dặn dò ta nhiều như vậy, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, có cảm giác giống như là… phó thác.
A Đề thông minh như vậy, ta còn chưa đặt câu hỏi, nàng đã giải đáp nghi hoặc trong lòng ta.
“A tỷ, ta vừa mới nói sự tình còn chưa kết thúc, đó là sự thật.”
“Lúc trước ta nói quan sai từ kinh thành tới đều công chính thanh minh như cha ta, nhưng sự thật nói cho ta biết không phải như vậy.”
“Thế nhưng, thành Tiễn Châu đã loạn, cho dù Chu Thứ sử ngăn chặn trước cửa thành nhưng gã cũng không ngăn được lòng người.”
“A tỷ, tỷ còn có thể cáo ngự trạng.”
“Tính tình trưởng Công chúa điện hạ ở trong kinh thành như liệt hỏa, căm ghét cái ác như kẻ thù của mình, không quen nhìn kẻ khác dùng quyền thế đè áp người khác.”
“Chỉ cần đến được kinh thành, đánh vang trống Đăng Văn Cổ thì sẽ được người ta suy xét, trả lại công đạo.”
“A tỷ, tỷ xem, chúng ta còn có cơ hội, đúng không?”
Đôi mắt đen nhánh trong suốt của nàng cực kỳ sạch sẽ, ẩn chứa sự ôn nhu cùng kiên định.
Đột nhiên ta cảm thấy trống rỗng nhiều hơn vô số dũng khí trong nàng.
Ta cầm tay nàng, muốn kéo nàng đứng dậy:
“Được! Chúng ta cùng đi! Chúng ta đến kinh thành cáo ngự trạng!”
Ta dùng sức nhưng A Đề lại không nhúc nhích.
“A tỷ… Muội không đi được.”
“Tại sao?”
“Tỷ là người trong phủ Tạ Hầu, mà muội là người trong Nguyệt Ảnh Lâu. Hiện tại sổ sách bị mất, mỗi người trong Nguyệt Ảnh Lâu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này đột nhiên muội rời đi, chẳng phải là tự để lòi đuôi sao?”
Sau đó, Tô gia chịu tiếng oan thôn tính lương thực cứu tế.
Phó sứ An Phủ Ti xưa nay cương trực công chính, luôn làm theo ý mình.
Tô Thụ cũng đi theo phụ thân, là người thà bẻ gãy cũng không chịu cong.
Ngày thường đắc tội không ít quan viên.
Mỗi người đều dâng tấu sớ cáo trạng, Thánh Thượng tức giận vô cùng, trực tiếp xử tội toàn bộ Tô gia.
Chỉ là tuổi của Tô Đề còn quá nhỏ, quản sự trung thành trong phủ liều mạng đổi thành nữ nhi của mình mới đổi được mạng sống của Tô Đề.
Lúc ấy nàng chỉ biết là, huynh trưởng của nàng nhận được thiệp mời của Nguyệt Ảnh Lâu, sau đó huynh ấy không trở về nữa.
Ngay từ đầu, Tô Đề chỉ muốn tìm Nguyệt Ảnh Lâu.
Cho dù ta tìm mọi cách ngăn cản, cho dù biết rõ đó là vực sâu ác mộng nhưng nàng nhất định phải đi.
Nàng báo thù, không chỉ vì chính mình.
Mà vì toàn bộ Tô gia.
“Chín năm trước, a tỷ của tỷ vào Nguyệt Ảnh Lâu mà chết.”
“Mà huynh trưởng của muội, bởi vì không vào Nguyệt Ảnh Lâu mà chết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hận thù của muội đối với Tạ Liên Khải cũng sâu như tỷ vậy.”
22.
Sau khi A Đề nói xong, ta và nàng nhìn nhau thật lâu không nói gì.
Ta định nói lời gì đó để an ủi, nhưng không biết mình nên nói gì.
Nói gì cũng vô dụng.
Khi còn bé ta hay nghe người ta nói, sinh thời loạn thế mới gọi là thống khổ.
Chúng ta sinh ra trong thời thái bình thịnh thế, đáng ra nên cảm kích mới phải.
Nhưng rõ ràng chúng ta sinh ra trong thời thái bình thịnh thế, vì sao lại sống gian khổ như thế?
“Ta vốn định tự mình sửa lại án xử sai cho Tô gia chúng ta, nhưng một mình ta làm không được.”
“A tỷ, tỷ phải nhớ kỹ, cha ta là Phó sứ An Phủ Ti - Tô Kiến An, huynh trưởng ta tên là Tô Thụ, bọn họ đều là… đều là người tốt! Là người rất tốt, rất tốt, là quan gia rất tốt!”
A Đề nghẹn ngào, cố nén nước mắt, lúc này một giọt nước mắt mới lăn xuống.
Ta thấy nàng dặn dò ta nhiều như vậy, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, có cảm giác giống như là… phó thác.
A Đề thông minh như vậy, ta còn chưa đặt câu hỏi, nàng đã giải đáp nghi hoặc trong lòng ta.
“A tỷ, ta vừa mới nói sự tình còn chưa kết thúc, đó là sự thật.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lúc trước ta nói quan sai từ kinh thành tới đều công chính thanh minh như cha ta, nhưng sự thật nói cho ta biết không phải như vậy.”
“Thế nhưng, thành Tiễn Châu đã loạn, cho dù Chu Thứ sử ngăn chặn trước cửa thành nhưng gã cũng không ngăn được lòng người.”
“A tỷ, tỷ còn có thể cáo ngự trạng.”
“Tính tình trưởng Công chúa điện hạ ở trong kinh thành như liệt hỏa, căm ghét cái ác như kẻ thù của mình, không quen nhìn kẻ khác dùng quyền thế đè áp người khác.”
“Chỉ cần đến được kinh thành, đánh vang trống Đăng Văn Cổ thì sẽ được người ta suy xét, trả lại công đạo.”
“A tỷ, tỷ xem, chúng ta còn có cơ hội, đúng không?”
Đôi mắt đen nhánh trong suốt của nàng cực kỳ sạch sẽ, ẩn chứa sự ôn nhu cùng kiên định.
Đột nhiên ta cảm thấy trống rỗng nhiều hơn vô số dũng khí trong nàng.
Ta cầm tay nàng, muốn kéo nàng đứng dậy:
“Được! Chúng ta cùng đi! Chúng ta đến kinh thành cáo ngự trạng!”
Ta dùng sức nhưng A Đề lại không nhúc nhích.
“A tỷ… Muội không đi được.”
“Tại sao?”
“Tỷ là người trong phủ Tạ Hầu, mà muội là người trong Nguyệt Ảnh Lâu. Hiện tại sổ sách bị mất, mỗi người trong Nguyệt Ảnh Lâu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này đột nhiên muội rời đi, chẳng phải là tự để lòi đuôi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro