Nguyệt Ảnh Lâu

Chương 24

Khôi Tấn Ái Nhân

2024-07-21 14:45:47

Ta chỉ cảm thấy mắt mình rất cay.

Không biết là bị thứ mùi này xộc vào mắt hay là do ta đã muốn khóc từ lâu.

Xe lắc lư, rất nhanh đã tới cửa thành.

Quan binh thủ thành hỏi:

“Làm cái gì đây!”

Thôi đại gia cung kính đáp:

“Bẩm quan gia, nô tài ra khỏi thành xử lý phân, mùi hơi bị nồng… ai da, quan gia!”

Quan binh đột nhiên mở nắp xe ra.

Trái tim ta cũng nhảy theo mãnh liệt.

Chỉ thấy ánh trăng thâm trầm chiếu tới, nước phân đen nhánh ố vàng cùng mùi hôi thối khó ngửi lập tức bay ra.

Đám quan binh đứng quanh lập tức nôn mửa.

“Đi mau, đi mau, thối c.h.ế.t gia rồi!”

Vậy là ta đã dễ dàng đi qua cổng thành được canh giữ nghiêm ngặt kia.

Ta ở ngoài thành, nhưng chuyện nước sôi lửa bỏng vẫn còn ở trong thành.

Chờ sau khi đi xa, Thôi đại gia kéo ta từ trong thùng nước phân ra, đưa cho ta một bộ y phục sạch sẽ.

“Đây là đồ Thôi đại nương bảo ta mang theo, đều là y phục Tiểu Thúy để lại, cũng không biết ngươi mặc vào có vừa người hay không.”

Cả người ta đầy nước phân, chỉ biết ôm chặt chứng cứ cáo ngự trạng trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn không thể mở mắt mở miệng.

Thôi đại gia vội lấy khăn lau mặt cho ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ai da, hài tử này, thật khổ cho ngươi rồi.”

Ta bật cười:

“Ta không khổ, một chút cũng không khổ, thật đó!”

Từ Tiễn Châu đến kinh thành chỉ có khoảng năm trăm dặm.

Trên người ta không có nhiều ngân lượng.

Một là không biết cưỡi ngựa, hai là không mời nổi người cưỡi ngựa, thứ duy nhất có thể dựa vào cũng chỉ có đôi chân này.

Suốt ngày suốt đêm ta chạy về phía trước, đi đến nỗi hai chân ta nổi lên bọt máu, sau đó rách da m.á.u chảy đầm đìa nhưng ta vẫn muốn đi tiếp.

Đi đến nỗi hai chân tê dại, tựa hồ đã không phải của mình nữa.

Nhưng còn chưa tới kinh thành.

Ta không chỉ nắm giữ hy vọng của một mình ta.

Còn có Lưu lão bà, mỗi đêm Dế đều hy vọng a tỷ của nó trở về.

Còn có Nhạc nương tử ở thuyền hoa, nàng ấy đang ở trong đại lao chịu khổ sở mà vẫn không nói ra tên của ta.

Còn có Thôi đại nương, bà vẫn ngóng trông Tiểu Thúy về nhà thăm bà.

Còn có A Đề... Oan khuất nhà nàng còn chưa được sửa lại, nàng còn ở thành chờ ta trở về.

Còn có Nguyệt Ảnh Lâu mang theo sự tủi nhục của hàng trăm cô nương khác.

Nàng, còn có các nàng, bọn họ đều đang chờ ta.

Vì vậy, ta phải nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút.

Ngày đêm ta kiên trì, rốt cuộc ba ngày sau ta cũng tới được kinh thành.

Đăng Văn Cổ gần ngay trước mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đôi chân kia của ta lại giống như rót chì.

Mỗi lần nâng lên lại giống như nặng hơn ngàn cân, lúc bước xuống lại như khoan tim thấu xương.

Vết phồng rộp nổi lên rồi lại vỡ, vỡ rồi lại nổi lên, lặp đi lặp lại thành mủ máu.

Từng bước một, lưu lại từng dấu chân đẫm máu.

Ta cầm lấy dùi trống.

Dùng hết sức lực toàn thân gõ mạnh.

Đùng… đùng… đùng…

25.

Lời cáo ngự trạng đã khắc sâu trong đầu ta.

Trưởng công chúa điện hạ vừa hỏi, ta liền thao thao bất tuyệt nói ra.

Nói Tạ Hầu phủ cấu kết với đám quan lại quyền quý, nói Nguyệt Ảnh Lâu giam cầm nữ tử nhà lành.

Nói Thứ sử đại nhân chẳng phân biệt được trắng đen, còn bôi nhọ người kiện cáo.

Từng bản danh sách, mỗi trang đều rất dài, còn có dấu tay của hơn trăm thiếu nữ.

Còn có quyển sổ ghi lại những giao dịch bẩn thỉu kia.

Ta đều mang ra.

Trưởng công chúa nghe xong, hai mắt như muốn bốc lửa.

Ta quỳ rạp xuống đất.

“Cầu Thánh Thượng minh xét, cầu Trưởng Công chúa điện hạ minh xét!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyệt Ảnh Lâu

Số ký tự: 0