Nguyệt Chiếu Vô Sương. Quyển 1: Phù Sinh Kiếp, Nợ Hồng Trần.
Có Kẻ Không Muố...
2024-11-03 00:14:47
Hàn Lâm Nguyệt quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ dùng vài chiêu thuật pháp đã khiến cho thích khách bó tay chịu trói.
Bấy giờ trong điện hỗn loạn đã trở nên an tĩnh hơn, tất cả mọi người đều đang dán mắt vào cung nữ đang quỳ phía dưới.
“Bệ hạ, nô tỳ, nô tỳ thật sự oan uổng, bệ hạ.”
“Ngươi có gì oan uổng chứ, hành thích quý phi, tội đáng muôn chết, còn có gì để kêu oan sao!.”
Không khí trong điện bỗng nhiên vang lên tiếng mắng chửi cùng tiếng khóc thê lương.
“Bệ hạ, nô tỳ, nô tỳ…”Ngừng một chút, thị nữ bỗng nhiên lại im bặt.
Như sợ hãi, lại như dò xét, cung nữ kia lại đưa mắt nhìn về phía nàng một cách thất thần. Mà chi tiết nhỏ này đã bị Hàn Lâm Nguyệt thu trọn vào mắt, cô ta cầm trường kiếm rồi nói:
“Rốt cuộc ai là người sai khiến ngươi, không cần sợ, cứ nói biết đâu lại được ân xá giảm tội.”
“Nô tỳ, nô tỳ thật sự không có người đứng sau, điện hạ, điện hạ tha cho nô tỳ, cầu điện hạ…”
Nàng nãy giờ đã thu trọn cảnh này vào mắt, nàng biết, có cuộn sóng dữ đang từng bước tiến về phía nàng.
Kiếp trước chỉ vì hiểu lầm này mà trực tiếp tước bỏ quyền được dự thi tuyển nhân tài của núi Thương Sinh.
Kiếp này nhất định nàng phải quyết tâm không để ngư ông được lợi.
“Không cần kiêng dè, nếu còn không khai, ta nhất định chặt đầu của ngươi tại đây.”
Thị nữ kia cuối cùng cũng không chịu nổi sức ép mà khai ra tất tần tật.
“Bẩm điện hạ, là, là nhị công chúa, nhị công chúa sai nô tỳ hạ độc quý phi, ban đầu nô tỳ cứ nghĩ chỉ là vì công chúa ghét quý phi nên mới làm vậy nhưng không ngờ hôm nay, nhị công chúa lại muốn lấy mạng nô tỳ để chuộc lấy lợi ích cho chính mình.”
Người thị nữ kia vừa nói vừa đưa ánh mắt thù hằn với nàng, đồng loạt tất cả lời xì xào bàn tán đã nổi lên.
Đúng vậy, cơn bão kia đã tới, cũng đã đến lúc để nàng xem xem, ai lại là người không muốn để nàng yên.
“Hồi bệ hạ, điện hạ, không phải ta làm.”
“Lật lọng, cô đã hạ lệnh cho ta như vậy, cô lật lọng như vậy, không sợ trời phạt.”
“Người sợ trời phạt, phải nên là cô mới đúng. Ăn cướp la làng, không biết xấu hổ.”
“Cô…”
“Đủ rồi.” Cuối cùng, một giọng nói đanh thép cắt ngang cuộc cãi vã, giọng nói ấy vừa cương nghị vừa uy dũng, không giống gì là của một cô nương.
“Dùng lời nói không thể nào chứng minh được nhưng nếu dùng Trần Thuật gương, thì có thể.”
Trần Thuật gương, chính là một chiếc gương đồng có thể nhìn thấu vạn vật trong thiên địa, không lời nói dối nào có thể qua mặt được nó.
Vị cô nương kia vừa nói vừa đưa tay lấy gương đồng nhưng loay hoay một hồi cuối cùng lại chẳng có thu hoạch gì cho cam.
“Thúc thúc, gương đồng của con đâu.”
Hàn Lâm Nguyệt vừa nói vừa nhìn sang người mặc bạch y nãy giờ vẫn yên lặng.
“Không phải lúc đi ta đã dặn con mang nó theo sao, sao vậy, quên rồi.”
“Con…thôi bỏ đi, chuyện này, thì ta không phân giải được, hai người, hai người tự thương lượng đi.”
Haizz…đúng là tính tình vẫn còn trẻ con vô cùng, có thể chính vì từ nhỏ đã được nuông chiều trong vô vàn tình yêu thương cho nên vị điện hạ trước mặt mới không hiểu nhân tâm đến vậy.
“Nếu điện hạ đã không mang theo Trần Thuật gương, thì chuyện này ắt sẽ không dễ dàng phân giải được rồi. Nhưng ta tuyệt không phải người sai ngươi hạ độc, nếu ta là người hạ độc, hà tất gì phải mạo hiểm nhắc nhở quý phi, hơn nữa, Nhân Tâm, nếu ta không lầm cô chính là thị nữ bị ta bán vào thanh lâu nửa tháng trước, sau này tình cờ được tam công chúa cứu giúp rồi đưa vào cung, ta nói đúng chứ?.”
Ánh mắt thị nữ kia sau khi nghe câu nói của nàng lại bỗng quay đầu nhìn sang tam công chúa bấy giờ vẫn đang đứng một mình trong góc khuất.
Bấy giờ trong điện hỗn loạn đã trở nên an tĩnh hơn, tất cả mọi người đều đang dán mắt vào cung nữ đang quỳ phía dưới.
“Bệ hạ, nô tỳ, nô tỳ thật sự oan uổng, bệ hạ.”
“Ngươi có gì oan uổng chứ, hành thích quý phi, tội đáng muôn chết, còn có gì để kêu oan sao!.”
Không khí trong điện bỗng nhiên vang lên tiếng mắng chửi cùng tiếng khóc thê lương.
“Bệ hạ, nô tỳ, nô tỳ…”Ngừng một chút, thị nữ bỗng nhiên lại im bặt.
Như sợ hãi, lại như dò xét, cung nữ kia lại đưa mắt nhìn về phía nàng một cách thất thần. Mà chi tiết nhỏ này đã bị Hàn Lâm Nguyệt thu trọn vào mắt, cô ta cầm trường kiếm rồi nói:
“Rốt cuộc ai là người sai khiến ngươi, không cần sợ, cứ nói biết đâu lại được ân xá giảm tội.”
“Nô tỳ, nô tỳ thật sự không có người đứng sau, điện hạ, điện hạ tha cho nô tỳ, cầu điện hạ…”
Nàng nãy giờ đã thu trọn cảnh này vào mắt, nàng biết, có cuộn sóng dữ đang từng bước tiến về phía nàng.
Kiếp trước chỉ vì hiểu lầm này mà trực tiếp tước bỏ quyền được dự thi tuyển nhân tài của núi Thương Sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếp này nhất định nàng phải quyết tâm không để ngư ông được lợi.
“Không cần kiêng dè, nếu còn không khai, ta nhất định chặt đầu của ngươi tại đây.”
Thị nữ kia cuối cùng cũng không chịu nổi sức ép mà khai ra tất tần tật.
“Bẩm điện hạ, là, là nhị công chúa, nhị công chúa sai nô tỳ hạ độc quý phi, ban đầu nô tỳ cứ nghĩ chỉ là vì công chúa ghét quý phi nên mới làm vậy nhưng không ngờ hôm nay, nhị công chúa lại muốn lấy mạng nô tỳ để chuộc lấy lợi ích cho chính mình.”
Người thị nữ kia vừa nói vừa đưa ánh mắt thù hằn với nàng, đồng loạt tất cả lời xì xào bàn tán đã nổi lên.
Đúng vậy, cơn bão kia đã tới, cũng đã đến lúc để nàng xem xem, ai lại là người không muốn để nàng yên.
“Hồi bệ hạ, điện hạ, không phải ta làm.”
“Lật lọng, cô đã hạ lệnh cho ta như vậy, cô lật lọng như vậy, không sợ trời phạt.”
“Người sợ trời phạt, phải nên là cô mới đúng. Ăn cướp la làng, không biết xấu hổ.”
“Cô…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đủ rồi.” Cuối cùng, một giọng nói đanh thép cắt ngang cuộc cãi vã, giọng nói ấy vừa cương nghị vừa uy dũng, không giống gì là của một cô nương.
“Dùng lời nói không thể nào chứng minh được nhưng nếu dùng Trần Thuật gương, thì có thể.”
Trần Thuật gương, chính là một chiếc gương đồng có thể nhìn thấu vạn vật trong thiên địa, không lời nói dối nào có thể qua mặt được nó.
Vị cô nương kia vừa nói vừa đưa tay lấy gương đồng nhưng loay hoay một hồi cuối cùng lại chẳng có thu hoạch gì cho cam.
“Thúc thúc, gương đồng của con đâu.”
Hàn Lâm Nguyệt vừa nói vừa nhìn sang người mặc bạch y nãy giờ vẫn yên lặng.
“Không phải lúc đi ta đã dặn con mang nó theo sao, sao vậy, quên rồi.”
“Con…thôi bỏ đi, chuyện này, thì ta không phân giải được, hai người, hai người tự thương lượng đi.”
Haizz…đúng là tính tình vẫn còn trẻ con vô cùng, có thể chính vì từ nhỏ đã được nuông chiều trong vô vàn tình yêu thương cho nên vị điện hạ trước mặt mới không hiểu nhân tâm đến vậy.
“Nếu điện hạ đã không mang theo Trần Thuật gương, thì chuyện này ắt sẽ không dễ dàng phân giải được rồi. Nhưng ta tuyệt không phải người sai ngươi hạ độc, nếu ta là người hạ độc, hà tất gì phải mạo hiểm nhắc nhở quý phi, hơn nữa, Nhân Tâm, nếu ta không lầm cô chính là thị nữ bị ta bán vào thanh lâu nửa tháng trước, sau này tình cờ được tam công chúa cứu giúp rồi đưa vào cung, ta nói đúng chứ?.”
Ánh mắt thị nữ kia sau khi nghe câu nói của nàng lại bỗng quay đầu nhìn sang tam công chúa bấy giờ vẫn đang đứng một mình trong góc khuất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro