Nguyệt Chiếu Vô Sương. Quyển 1: Phù Sinh Kiếp, Nợ Hồng Trần.
Gian Tế.
2024-11-03 00:14:47
Những tiếng hý dài kèm theo tiếng đạp nước đến gần. Vốn xe ngựa của nàng đã chuẩn bị đi qua cổng cung nhưng lại bị tiếng kêu phía sau mà dừng lại.
Những người lính canh khi nghe được tiếng thét kia cũng vội vội vàng vàng mà đóng cửa cung lại.
Sau cuối, khi mọi thứ đã trở nên tĩnh lặng thì nàng và thị nữ cũng đã xuống khỏi xe ngựa mà bước gần đến người của hình bộ trước mặt.
“Hàn Lâm Nguyệt, tham kiến hình bộ thượng thư.”
Nàng nhẹ hành lễ, khi nghe được giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp của nữ tử, đám người hình bộ liền cúi đầu hành lễ.
“Thần, tham kiến điện hạ.”
Người đứng đầu đoàn ngựa lên tiếng, giọng nói dường như vẫn còn chút nghi kỳ nhưng cũng đã ôn hòa hơn đôi chút.
“Không biết thượng thư hôm nay dừng ngựa của ta lại, là vì chuyện gì?.”
Nàng nhẹ hỏi nhưng trong lòng đã rất rõ đáp án, bọn họ là đang nghi ngờ nàng chính là gian tế đưa Nhân Tâm khỏi cung.
Người trước mặt nàng chính là hình bộ thượng thư, người kiếp trước đã đề nghị nàng làm công chúa hòa thân cho lương châu quốc!.
“Mạo phạm xa giá của điện hạ đúng là không hợp quy tắc, chỉ là thị nữ Nhân Tâm được đưa cho hình bộ xử trí, nay đã vô cớ mất tích, chuyện này…”
“Thượng thư đại nhân, ngươi là đang nghi ngờ ta sao.”
Chưa để vị đại nhân kia nói hết nàng đã lập tức đáp lại bằng một ngữ điệu uất ức khiến người trước mặt lúng túng, không biết phải nói gì tiếp theo.
“Được, nếu như ngươi đã nghi ngờ, vậy thì…Liên Nhi, mau tháo khăn mặt xuống, cho vị đại nhân này xem xem, xem xem chúng ta có phải gian tế hay không.”
Chưa nói hết, vị đại nhân kia liền cúi đầu mà nói với giọng hốt hoảng:
“Hôm nay mạo phạm điện hạ và tiên đồng, đúng là chúng thần có tội, vẫn mong điện hạ lượng thứ, ai mà không biết, khăn mạng đối với tiên nhân là rất quý giá, trừ phi tình huống cấp bách mới được tháo ra. Hôm nay, mạo phạm rồi.”
Nói rồi, thượng thư hình bộ liền quay đầu không nhìn tiếp nữa. Đoàn người cũng theo đó mà rời đi.
Cổng cung cũng vì vậy mà mở ra nhường đường cho nàng đi.
Vị đại nhân kia thật sự đúng là tiểu nhân, vừa lúc nảy còn cung kính nói không muốn mạo phạm tiên nhân vậy mà ngay khắc sau liền liếc ánh mắt tới chỗ nàng và tiên đồng, thấy không có gì khác thường liền cưỡi ngựa rời đi.
Bên trong xe ngựa, ánh trăng chiếu vào làm gương mặt nàng có chút tái nhợt, nữ tử bên cạnh bỗng cười nhạt, giơ ngón tay lên không trung mà nói:
“Không phải lúc nãy còn ra oai được sao, nhị công chúa, sao vậy, trụ không nổi rồi sao?.”
Nữ tử đối diện vẫn ngồi im, ánh mắt nàng có chút thay đổi, bỗng đôi mắt nàng trở nên đục ngầu rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi bắn lên y phục trắng như tuyết của nữ tử đối diện khiến nữ tử ấy kinh hãi vội đưa ngón tay của mình vào miệng mà cắn.
Khi ngón tay đã bị cắn rách, nữ tử kia liền đưa đầu ngón tay kia vào miệng nàng.
Lúc này nàng như con quái vật, cầm lấy ngón tay bị cứa rách kia không ngừng mút lấy.
Sau một lúc, khi nữ tử mang y phục trắng đã gần như không chịu nổi mà huyết sắc trắng bệch, nàng mới thả ngón tay kia ra.
Đầu ngón tay ấy trắng toát mà nữ tử cũng vì mất máu mà ngất đi trên chân nàng.
Nàng nhìn nữ tử đang bất động mà nghĩ ngợi: “Hôm nay ta cứu cô một mạng, cô cũng đã cứu ta một mạng, từ nay chúng ta không ai nợ ai, hẹn không gặp lại”…
Những người lính canh khi nghe được tiếng thét kia cũng vội vội vàng vàng mà đóng cửa cung lại.
Sau cuối, khi mọi thứ đã trở nên tĩnh lặng thì nàng và thị nữ cũng đã xuống khỏi xe ngựa mà bước gần đến người của hình bộ trước mặt.
“Hàn Lâm Nguyệt, tham kiến hình bộ thượng thư.”
Nàng nhẹ hành lễ, khi nghe được giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp của nữ tử, đám người hình bộ liền cúi đầu hành lễ.
“Thần, tham kiến điện hạ.”
Người đứng đầu đoàn ngựa lên tiếng, giọng nói dường như vẫn còn chút nghi kỳ nhưng cũng đã ôn hòa hơn đôi chút.
“Không biết thượng thư hôm nay dừng ngựa của ta lại, là vì chuyện gì?.”
Nàng nhẹ hỏi nhưng trong lòng đã rất rõ đáp án, bọn họ là đang nghi ngờ nàng chính là gian tế đưa Nhân Tâm khỏi cung.
Người trước mặt nàng chính là hình bộ thượng thư, người kiếp trước đã đề nghị nàng làm công chúa hòa thân cho lương châu quốc!.
“Mạo phạm xa giá của điện hạ đúng là không hợp quy tắc, chỉ là thị nữ Nhân Tâm được đưa cho hình bộ xử trí, nay đã vô cớ mất tích, chuyện này…”
“Thượng thư đại nhân, ngươi là đang nghi ngờ ta sao.”
Chưa để vị đại nhân kia nói hết nàng đã lập tức đáp lại bằng một ngữ điệu uất ức khiến người trước mặt lúng túng, không biết phải nói gì tiếp theo.
“Được, nếu như ngươi đã nghi ngờ, vậy thì…Liên Nhi, mau tháo khăn mặt xuống, cho vị đại nhân này xem xem, xem xem chúng ta có phải gian tế hay không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chưa nói hết, vị đại nhân kia liền cúi đầu mà nói với giọng hốt hoảng:
“Hôm nay mạo phạm điện hạ và tiên đồng, đúng là chúng thần có tội, vẫn mong điện hạ lượng thứ, ai mà không biết, khăn mạng đối với tiên nhân là rất quý giá, trừ phi tình huống cấp bách mới được tháo ra. Hôm nay, mạo phạm rồi.”
Nói rồi, thượng thư hình bộ liền quay đầu không nhìn tiếp nữa. Đoàn người cũng theo đó mà rời đi.
Cổng cung cũng vì vậy mà mở ra nhường đường cho nàng đi.
Vị đại nhân kia thật sự đúng là tiểu nhân, vừa lúc nảy còn cung kính nói không muốn mạo phạm tiên nhân vậy mà ngay khắc sau liền liếc ánh mắt tới chỗ nàng và tiên đồng, thấy không có gì khác thường liền cưỡi ngựa rời đi.
Bên trong xe ngựa, ánh trăng chiếu vào làm gương mặt nàng có chút tái nhợt, nữ tử bên cạnh bỗng cười nhạt, giơ ngón tay lên không trung mà nói:
“Không phải lúc nãy còn ra oai được sao, nhị công chúa, sao vậy, trụ không nổi rồi sao?.”
Nữ tử đối diện vẫn ngồi im, ánh mắt nàng có chút thay đổi, bỗng đôi mắt nàng trở nên đục ngầu rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi bắn lên y phục trắng như tuyết của nữ tử đối diện khiến nữ tử ấy kinh hãi vội đưa ngón tay của mình vào miệng mà cắn.
Khi ngón tay đã bị cắn rách, nữ tử kia liền đưa đầu ngón tay kia vào miệng nàng.
Lúc này nàng như con quái vật, cầm lấy ngón tay bị cứa rách kia không ngừng mút lấy.
Sau một lúc, khi nữ tử mang y phục trắng đã gần như không chịu nổi mà huyết sắc trắng bệch, nàng mới thả ngón tay kia ra.
Đầu ngón tay ấy trắng toát mà nữ tử cũng vì mất máu mà ngất đi trên chân nàng.
Nàng nhìn nữ tử đang bất động mà nghĩ ngợi: “Hôm nay ta cứu cô một mạng, cô cũng đã cứu ta một mạng, từ nay chúng ta không ai nợ ai, hẹn không gặp lại”…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro