Nguyệt Chiếu Vô Sương. Quyển 1: Phù Sinh Kiếp, Nợ Hồng Trần.

Giật Mình.

2024-11-03 00:14:47

“Trong cung đêm nay xảy ra đại biến. Lệnh, phong tỏa toàn cung, tra xét từng cung một, một khi tìm ra có người che dấu gian tế, lập tức xử trảm.”

Tiếng công công truyền chỉ càng ngày càng to giữa không gian tĩnh mịch.

Tất cả toàn cung cũng vì chuyện này mà đều thắp đèn sáng rực, đợi chờ người của hình bộ khám xét trong nỗi thấp thỏm, lo sợ.

Hàn Lâm Nguyệt-người vốn bị nàng dùng cấm thuật trói chặt giờ đây vẫn bị những tiếng ồn bên ngoài kinh động tới.

“Nhị công chúa, người của hình bộ đến khám xét, mong người mau mở cửa.”

Tiếng ồn bên ngoài cũng đã truyền tới cung nàng rồi.

Những ngọn đèn bên ngoài sáng hoắc, người bên ngoài bàn tán về chuyện tại sao lâu như vậy nàng vẫn không mở cửa ngày càng nhiều.

Tiếng động bên ngoài hỗn độn, nàng vẫn ngồi xếp bằng tĩnh lặng.

Bỗng một búng máu phun ra, nhiễm đỏ nước trong chiếc chậu trên giường. Bấy giờ bên ngoài đã định xông vào trong nhưng đúng lúc ấy, thân ảnh nữ tử chỉ mặc một xiêm y mỏng mở cửa.

“Thỉnh đại nhân tự nhiên.”

Sau câu nói trên, đám người hình bộ đã nhanh chóng vào trong khám xét.

Toàn bộ phòng của nàng đều được lục tung ra, từ những văn án trên bàn đến tủ đồ cá nhân, không chừa một chỗ nào.

Mà nàng vẫn ung dung mà đi lại trước gương đồng chải tóc như không có chuyện gì xảy ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bọn người đang định rời khỏi khi không tìm thấy gì nhưng bỗng người đứng đầu lại nói:

“Công chúa điện hạ, phòng của người có mùi máu sao?.”

Thanh âm trầm thấp khiến tay nàng đang cầm lược cũng phải dừng lại, người này thật sự rất phiền phức.

“Đại nhân, phòng của một nử tử khuê các như ta làm sao lại có mùi máu, lời nói của đại nhân, không chừng sẽ khiến người khác hiểu nhầm ta đấy…Có lẽ là vì lúc nãy, ta sơ ý khiến tay bị thương mới có mùi máu, không ngờ đại nhân cũng có thể phát giác.”

Nàng vừa nói vừa giơ ngón tay bị thương kia ra, người trước mặt bấy giờ mới chịu tin mà thối lui.

Nàng nhìn bóng dáng những người kia rời khỏi mà lòng không khỏi thở phào.

Nàng sử dụng cấm thuật mượn xác của Hàn Lâm Nguyệt để đưa Nhân Tâm ra khỏi cung nếu bị phát hiện, có lẽ sẽ khiến nàng chết ngay tại đây.

May là nàng đã có chuẩn bị trước, vừa giấu xác của Hàn Lâm Nguyệt bằng cấm thuật vừa tạo ra một vết thương nhỏ để lừa bọn họ mới có thể nhẹ nhàng thoát khỏi kiếp nạn này.

Trời đã sắp sáng rồi, nàng vẫn phải là nhân lúc này tạo ra một thi thể giả của Nhân Tâm mới được.

Nếu nàng có thể dùng cấm thuật để biến thành Hàn Lâm Nguyệt và thay thế cô ta thì có thể mọi chuyện sẽ ổn.

Nhưng rồi nàng lại chợt cảm thấy nàng lại như vậy rồi. Không được, tuyệt đối không được, kiếp này không thể lại tiếp tục như kiếp trước được.

Thế rồi nàng nhìn lại nữ tử trên giường, gió xuân lạnh lẽo thổi qua cửa làm tung bay những lọn tóc gọn gàng mới chải.

“Cũng được, tha cho cô vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyệt Chiếu Vô Sương. Quyển 1: Phù Sinh Kiếp, Nợ Hồng Trần.

Số ký tự: 0