Nguyệt Chiếu Vô Sương. Quyển 1: Phù Sinh Kiếp, Nợ Hồng Trần.
Gương Giám Thiê...
2024-11-03 00:14:47
Yến tiệc vừa mới bắt đầu cũng là lúc nàng vừa đến. Tiếng trống vang lên khắp điện mang theo những tiếng xì xầm, bàn tán bay đi.
Hương hoa trong điện đã nở cùng làn gió dịu nhẹ bay đến làn váy trắng phấp phới nhẹ nhàng như tơ lụa.
“Đây không phải là nhị công chúa- Đoàn Nguyên Phong đó sao. Nghe vậy mà cũng xinh đẹp phết ấy nhỉ!”
Những tiếng xì xào ghê tởm thật đấy. Nhưng nàng cũng chẳng để tâm. Hiện tại nàng chỉ giương mắt nhìn vào phía trên đại điện-một chiếc gương khổng lồ được đặt ở đó.
Tất cả đệ tử môn phái thuong sinh cung đều phải được gương giám thiên xem mệnh số.
Nếu thông qua thì sẽ chính thức được vào vòng tranh liệt-cho phép các đệ tử so tài cao thấp để từ đó chọn ra một người giỏi nhất nhận mệnh vào môn phái.
Lúc đang suy nghĩ thì bông một giọng nói mạnh mẽ mà trong trẻo vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng:
-A Nguyên, sao bây giờ cô mới tới vậy.
Hàn Lâm Nguyệt ở phía bên phải chính điện lên tiếng nói. Tất cả mọi người trong điện liền lập tức không hẹn mà im bặt, dường như ai cũng đang dò xét xem nàng và vị thiếu chủ cung Thương Sinh đây rốt cuộc có quan hệ gì.
-Nguyệt cô nương, ta đến muộn, không phiền đến nhã hứng của cô chứ.
Nữ tử cao cao tại thượng bấy giờ còn ngồi đó liền lập tức chạy lại, bắt lấy cánh tay nàng rồi tự nhiên mà kéo nàng lại chỗ của mình.
Nàng ấy cũng chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh
-A Nguyên, không phiền, không phiền. Nãy giờ ta cũng đang chán muốn chết đây. May mà có cô... Nàng ngừng một chút rồi nhanh tay rút ra một thanh đoản đao bên hông.
-À, đúng rồi, ta vẫn luôn muốn cảm tạ chuyện cô cứu ta, ta lại không tinh thông cầm kỳ gì đó họa, cho nên chỉ có thể lấy thanh đoản đao yêu quý nhất của mình tặng cho cô.
Nàng nhìn thanh đoản đao trên tay nữ tử, nhẹ mỉm cười rồi lại rút vỏ đao ra.
Thanh đao sắc bén phản chiếu ánh sáng lung linh chói lọi lại càng rực rỡ
-Đúng là đao tốt, cảm tạ thiếu chủ.
-Cảm tạ gì chứ, coi như là ta trả ơn cho cô thôi.
Nữ tử trước mặt với nụ cười như tia nắng ban mai chiếu rọi xuống nhân gian hiểm ác, tuyệt không nhiễm chút bụi trần.
Thật sự thì suýt chút nữa nàng đã tin rằng bản thân thật sự cứu nàng mất...
-Giờ lành đã đến, kính lễ.
Tiếng nói vang vẳng của quan giám lễ vang lên cũng chính là lúc nàng thật phải nghênh chiến với con đường phía trước.
Nàng từ biệt nữ tử rồi bước lên đài cùng với các hoàng tử công chúa khác cũng muốn trở thành Thương Sinh đệ tử.
Đến lúc này nàng mới nhận ra, hóa ra hắn cũng đến đây.
Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến nàng nữa.
Một hồi chiêng trông dồn dập, chiếc kính được các trưởng lão của thương sinh khai mở bằng pháp lực lập tức phát ra ánh sáng huyền diệu chiếu lên người nàng và các hoàng tử công chúa khác.
Cảnh tượng lúc này bỗng dưng lại trở nên quái dị hơn khi bầu trời đột ngột hiện ra những vệt sáng lấp lánh hoàng kim cùng tiêng chim hót lạ thường.
Các trưởng lão thương sinh cung đều vô cùng kinh ngạc trước caanhr tượng này. Một người trong số họ kêu lên:
-Phượng hoàng tái sinh, thiên triều có phúc rồi
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều ngẩn người nghi hoặc rồi quay qua hỏi nhau, một lời lại một lời:
-Phượng hoàng, ai là phượng hoàng chứ.
Hương hoa trong điện đã nở cùng làn gió dịu nhẹ bay đến làn váy trắng phấp phới nhẹ nhàng như tơ lụa.
“Đây không phải là nhị công chúa- Đoàn Nguyên Phong đó sao. Nghe vậy mà cũng xinh đẹp phết ấy nhỉ!”
Những tiếng xì xào ghê tởm thật đấy. Nhưng nàng cũng chẳng để tâm. Hiện tại nàng chỉ giương mắt nhìn vào phía trên đại điện-một chiếc gương khổng lồ được đặt ở đó.
Tất cả đệ tử môn phái thuong sinh cung đều phải được gương giám thiên xem mệnh số.
Nếu thông qua thì sẽ chính thức được vào vòng tranh liệt-cho phép các đệ tử so tài cao thấp để từ đó chọn ra một người giỏi nhất nhận mệnh vào môn phái.
Lúc đang suy nghĩ thì bông một giọng nói mạnh mẽ mà trong trẻo vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng:
-A Nguyên, sao bây giờ cô mới tới vậy.
Hàn Lâm Nguyệt ở phía bên phải chính điện lên tiếng nói. Tất cả mọi người trong điện liền lập tức không hẹn mà im bặt, dường như ai cũng đang dò xét xem nàng và vị thiếu chủ cung Thương Sinh đây rốt cuộc có quan hệ gì.
-Nguyệt cô nương, ta đến muộn, không phiền đến nhã hứng của cô chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nữ tử cao cao tại thượng bấy giờ còn ngồi đó liền lập tức chạy lại, bắt lấy cánh tay nàng rồi tự nhiên mà kéo nàng lại chỗ của mình.
Nàng ấy cũng chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh
-A Nguyên, không phiền, không phiền. Nãy giờ ta cũng đang chán muốn chết đây. May mà có cô... Nàng ngừng một chút rồi nhanh tay rút ra một thanh đoản đao bên hông.
-À, đúng rồi, ta vẫn luôn muốn cảm tạ chuyện cô cứu ta, ta lại không tinh thông cầm kỳ gì đó họa, cho nên chỉ có thể lấy thanh đoản đao yêu quý nhất của mình tặng cho cô.
Nàng nhìn thanh đoản đao trên tay nữ tử, nhẹ mỉm cười rồi lại rút vỏ đao ra.
Thanh đao sắc bén phản chiếu ánh sáng lung linh chói lọi lại càng rực rỡ
-Đúng là đao tốt, cảm tạ thiếu chủ.
-Cảm tạ gì chứ, coi như là ta trả ơn cho cô thôi.
Nữ tử trước mặt với nụ cười như tia nắng ban mai chiếu rọi xuống nhân gian hiểm ác, tuyệt không nhiễm chút bụi trần.
Thật sự thì suýt chút nữa nàng đã tin rằng bản thân thật sự cứu nàng mất...
-Giờ lành đã đến, kính lễ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng nói vang vẳng của quan giám lễ vang lên cũng chính là lúc nàng thật phải nghênh chiến với con đường phía trước.
Nàng từ biệt nữ tử rồi bước lên đài cùng với các hoàng tử công chúa khác cũng muốn trở thành Thương Sinh đệ tử.
Đến lúc này nàng mới nhận ra, hóa ra hắn cũng đến đây.
Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến nàng nữa.
Một hồi chiêng trông dồn dập, chiếc kính được các trưởng lão của thương sinh khai mở bằng pháp lực lập tức phát ra ánh sáng huyền diệu chiếu lên người nàng và các hoàng tử công chúa khác.
Cảnh tượng lúc này bỗng dưng lại trở nên quái dị hơn khi bầu trời đột ngột hiện ra những vệt sáng lấp lánh hoàng kim cùng tiêng chim hót lạ thường.
Các trưởng lão thương sinh cung đều vô cùng kinh ngạc trước caanhr tượng này. Một người trong số họ kêu lên:
-Phượng hoàng tái sinh, thiên triều có phúc rồi
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều ngẩn người nghi hoặc rồi quay qua hỏi nhau, một lời lại một lời:
-Phượng hoàng, ai là phượng hoàng chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro