Nguyệt Chiếu Vô Sương. Quyển 1: Phù Sinh Kiếp, Nợ Hồng Trần.
Nhân Tâm Chết R...
2024-11-03 00:14:47
Ánh mặt trời đã ló rạng phía sau ngọn đồi, đêm qua cung biến khiến tất cả mọi người trong cung dường như là mất ngủ cả đêm.
Cho nên sáng dậy ai cũng lờ đờ như xác sống biết đi, ngay cả vị tam công chúa kia cũng không tránh khỏi có một vùng thâm quầng nơi mắt đào diễm lệ kia.
“Công chúa, thái hậu nói, đêm qua xảy ra cung biến, người biết công chúa đã vất vả rồi, cho nên hôm nay không cần đến thỉnh an nữa. Còn nữa, thái hậu còn sai người mang đến một bát canh sen nóng hổi, đủ biết thái hậu quan tâm người như thế nào.” Thị nữ A Ngọc vừa cầm lược chải tóc cho nữ nhân kia vừa nói. Trong gương là đôi mắt uể oải, vô cùng thiếu sức sống của thiếu nữ, mái tóc mới ngủ dậy vẫn còn rất rối, khác hẳn với hình ảnh kiêu ngạo của thường ngày.
“A Ngọc, thị nữ Nhân Tâm kia thế nào rồi?.”
Nàng lơ đễnh hỏi.
“Bẩm công chúa, mới sáng này người của hình bộ thị lang đã phát hiện ra tung tích của nữ tử đó nhưng đáng tiếc mạng nàng ta không quá dài. Vì quá sơ ý nên khi trên đường chạy trốn đã trượt chân xuống vách đá gần bờ suối. Cuối cùng lại bị đuối nước mà chết.”
Bỗng một tiếng lạch cạch như có thứ gì đó rơi xuống. Để ý thì chính là hôp son thượng hạng của túy hoa lâu được nàng mua vào mấy hôm trước bị thiếu nữ hoảng hốt mà làm rơi vãi ra cả sàn.
Vì nó được làm từ bột hoa hồng nên cơn gió thoảng qua đã đem toàn bộ bột phấn bay đi mất.
“Nhân Tâm…cô ta chết rồi!.”
Bỗng thiếu nữ cất lên giọng điệu vừa run rẩy vừa hoảng sợ làm thị nữ kia tái mặt.
“Công chúa, người sao vậy?.”
“Chết rồi, chết rồi, chết thật rồi sao?.”
Mặc kệ lời nói trấn an của thị nữ, thiếu nữ kia vẫn liên tục vừa cắn móng tay vừa rên rỉ, run sợ.
Sau cùng, nàng ta đứng dậy, bước khỏi phòng, cũng chẳng biết là nàng đi đâu chỉ bỏ lại sau lưng là A Ngọc vẫn đang thẫn thờ đứng đó.
Tấn Vương điện.
-Đệ vẫn còn ngồi đây nhàn nhã được à.
Nữ nhân hồng y bước vào điện, chủ nhân trong điện lại dường như vẫn ung dung mà nhắm mắt tịnh dưỡng trên ghế quý phi.
Thấy thế, nữ nhân liền trực tiếp đi lên, đưa tay gạt đi bàn cờ trên bàn.
Những quân cờ được xếp ngay ngắn bỗng chốc đổ ra đầy đất.
Quân đen quân trắng xen lẫn vào nhau nhìn chướng mắt vô cùng.
-Tam tỷ cần gì phải tức giận đến vậy, không phải kế hoạch của chúng ta thành công rồi sao.
Khác với biểu cảm hoảng hốt của nữ tử, Đoàn Vệ vẫn luôn thờ ơ như chưa có chuyện gì xảy ra.
-Thành cái đầu đệ đó, Nhân Tâm chết rồi, vốn dĩ định dùng cô ta khiến nhị tỷ rớt xuống vũng bùn, nào ngờ, gan của cô ta lại nhỏ như vậy, sợ tội tự sát, người cũng không còn nữa, đây không phải thành công cốc thì còn là gì!.
Ả ta đúng là không chịu được nữa mà kêu lên như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nam tử bên cạnh cũng chỉ cười nhẹ rồi nói:
“Tam tỷ, tỷ không cần lo, chuyện nay chưa kết thúc đâu.”
-Đệ…
Đang định nói tiếp nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hận thù đó, ả ta đã biết bản thân chọn đúng đối tác rồi.
Dù sao tấn vương-tứ đệ của nàng vốn bản tính như hổ rình mồi, ai cũng nói hắn vô dụng, là người suốt ngày bệnh tật, đau ốm liên miên nhưng ai có thể biết, dưới lớp vỏ bọc kỹ càng đó chính là một dã tâm lớn đến nhường nào cơ chứ.
Không ai biết được, dù nàng có hợp tác với hắn đã hai năm nhưng cũng chẳng thể nào nhìn thấu ánh mắt đó…
Cho nên sáng dậy ai cũng lờ đờ như xác sống biết đi, ngay cả vị tam công chúa kia cũng không tránh khỏi có một vùng thâm quầng nơi mắt đào diễm lệ kia.
“Công chúa, thái hậu nói, đêm qua xảy ra cung biến, người biết công chúa đã vất vả rồi, cho nên hôm nay không cần đến thỉnh an nữa. Còn nữa, thái hậu còn sai người mang đến một bát canh sen nóng hổi, đủ biết thái hậu quan tâm người như thế nào.” Thị nữ A Ngọc vừa cầm lược chải tóc cho nữ nhân kia vừa nói. Trong gương là đôi mắt uể oải, vô cùng thiếu sức sống của thiếu nữ, mái tóc mới ngủ dậy vẫn còn rất rối, khác hẳn với hình ảnh kiêu ngạo của thường ngày.
“A Ngọc, thị nữ Nhân Tâm kia thế nào rồi?.”
Nàng lơ đễnh hỏi.
“Bẩm công chúa, mới sáng này người của hình bộ thị lang đã phát hiện ra tung tích của nữ tử đó nhưng đáng tiếc mạng nàng ta không quá dài. Vì quá sơ ý nên khi trên đường chạy trốn đã trượt chân xuống vách đá gần bờ suối. Cuối cùng lại bị đuối nước mà chết.”
Bỗng một tiếng lạch cạch như có thứ gì đó rơi xuống. Để ý thì chính là hôp son thượng hạng của túy hoa lâu được nàng mua vào mấy hôm trước bị thiếu nữ hoảng hốt mà làm rơi vãi ra cả sàn.
Vì nó được làm từ bột hoa hồng nên cơn gió thoảng qua đã đem toàn bộ bột phấn bay đi mất.
“Nhân Tâm…cô ta chết rồi!.”
Bỗng thiếu nữ cất lên giọng điệu vừa run rẩy vừa hoảng sợ làm thị nữ kia tái mặt.
“Công chúa, người sao vậy?.”
“Chết rồi, chết rồi, chết thật rồi sao?.”
Mặc kệ lời nói trấn an của thị nữ, thiếu nữ kia vẫn liên tục vừa cắn móng tay vừa rên rỉ, run sợ.
Sau cùng, nàng ta đứng dậy, bước khỏi phòng, cũng chẳng biết là nàng đi đâu chỉ bỏ lại sau lưng là A Ngọc vẫn đang thẫn thờ đứng đó.
Tấn Vương điện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Đệ vẫn còn ngồi đây nhàn nhã được à.
Nữ nhân hồng y bước vào điện, chủ nhân trong điện lại dường như vẫn ung dung mà nhắm mắt tịnh dưỡng trên ghế quý phi.
Thấy thế, nữ nhân liền trực tiếp đi lên, đưa tay gạt đi bàn cờ trên bàn.
Những quân cờ được xếp ngay ngắn bỗng chốc đổ ra đầy đất.
Quân đen quân trắng xen lẫn vào nhau nhìn chướng mắt vô cùng.
-Tam tỷ cần gì phải tức giận đến vậy, không phải kế hoạch của chúng ta thành công rồi sao.
Khác với biểu cảm hoảng hốt của nữ tử, Đoàn Vệ vẫn luôn thờ ơ như chưa có chuyện gì xảy ra.
-Thành cái đầu đệ đó, Nhân Tâm chết rồi, vốn dĩ định dùng cô ta khiến nhị tỷ rớt xuống vũng bùn, nào ngờ, gan của cô ta lại nhỏ như vậy, sợ tội tự sát, người cũng không còn nữa, đây không phải thành công cốc thì còn là gì!.
Ả ta đúng là không chịu được nữa mà kêu lên như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nam tử bên cạnh cũng chỉ cười nhẹ rồi nói:
“Tam tỷ, tỷ không cần lo, chuyện nay chưa kết thúc đâu.”
-Đệ…
Đang định nói tiếp nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hận thù đó, ả ta đã biết bản thân chọn đúng đối tác rồi.
Dù sao tấn vương-tứ đệ của nàng vốn bản tính như hổ rình mồi, ai cũng nói hắn vô dụng, là người suốt ngày bệnh tật, đau ốm liên miên nhưng ai có thể biết, dưới lớp vỏ bọc kỹ càng đó chính là một dã tâm lớn đến nhường nào cơ chứ.
Không ai biết được, dù nàng có hợp tác với hắn đã hai năm nhưng cũng chẳng thể nào nhìn thấu ánh mắt đó…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro