Nguyệt Chiếu Vô Sương. Quyển 1: Phù Sinh Kiếp, Nợ Hồng Trần.
Nhẫn Uất.
2024-11-03 00:14:47
Khóe mắt thiếu nữ khô cằn nhưng nơi đáy mắt hiện lên sự khuất phục và thống khổ.
Lại cố tình để nữ tử hồng y kia thấy.
Ánh mắt lại lóe lên tua khinh thường.
Đôi giày thêu hoa kia cố tình lại dẫm mạnh hơn.
Phía trên lại phát ra tiếng nói khinh bỉ.
-Ngươi nói gì, nói lại lần nữa xem.
Ánh mắt nàng vẫn cúi gầm. Ánh mắt hiện lên sự thống khổ.
Âm thanh phát ra cũng đã khàn đặc.
-Thỉnh công chúa, nhấc chân...
-Tiểu cẩu, ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ.
Ánh mắt nữ nhân đã mất hết kiên nhẫn nhìn chằm chằm thiếu nữ yếu ớt đang bị nàng dẫm lên kia.
Nàng ta thật khó hiểu, mới hôm qua còn khinh thường nàng, thậm chú ánh mắt còn không đặt cho nàng vậy mà hôm nay lại cho nàng dẫm đạp thế kia.
Hừ, đúng là con của tiện nhân, suốt đời cũng chỉ có thể làm một tiện nhân không hơn cũng chẳng kém.
-Thỉnh công chúa, nhấc chân khỏi bàn tay dơ bẩn của tiểu cẩu.
Câu nói kia đã khiến nữ tử hồng y kinh ngạc, ngay cả nữ nô bên cạnh cũng phải ngẩng mặt không thể tin tưởng.
Nữ tử hồng y cười lạnh như vừa thuần phục được một con ngựa hung hãn.
-Hừ, ngươi quá tiện.
Đôi giày thêu hoa từ từ chậm rãi chuyển sang một hướng khác mà đi chưa từng ngoảnh lại nhìn thiếu nữ dù chỉ một lần.
Từng đợt gió lạnh buốt xuyên qua cơ thể thiếu nữ, thổi tung cái góc váy tả tơi trên đất, khiến những cánh hoa rơi tán loạn.
Nàng vẫn một mực im lìm nằm trên đất, khóe mắt khô khốc ánh lên tia phẫn uất cùng bất cam.
Một khắc sau cuối cùng nàng lê thân mình đứng lên.
Tay vẫn cầm cành hoa mai đỏ thắm.
Những cơn gió lành lạnh xuyên qua làn tóc đen nhánh của thiếu nữ.
Lạnh giá, đã vào đầu xuân nhưng trời vẫn còn tuyết dày.
Nàng ngước mắt lên cao, tường đỏ ngói vàng bao phủ khắp chung quanh, ngước lên còn chẳng thấy được cả vòm trời.
Lại nhìn vào cành mai đỏ trong tay, màu đỏ như máu hòa vào tuyết trắng.
Bậc quân tử như hoa mai trong tuyết lạnh, như tùng bách xanh tốt quanh năm...
Chiêu hàn điện.
-Triêu dương công chúa tới.
Cả chính điện náo nhiệt thoáng chốc im lặng, tất cả mọi người không hẹn mà đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về nữ tử đang bước tới.
Nữ tử mặc hồng y đỏ chói nổi bật giữa đám đông bước đi uyển chuyển nhưng không thiếu phần kiêu ngạo của ngũ công chúa đại hoang.
Nữ tử hồng y đảo mắt giữa chính điện, không những thu hút được tất cả mọi người.
Mà còn khiến cho những người ở đó phải chạy đến bên nàng ta.
Người thì giới thiệu bản thân mong được nàng chú ý một chút, ngưòi thì khen lớp trang điểm, y phục của nàng hôm nay thật đẹp.
Mà nữ tử cũng chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi lại kiêu ngạo đảo mắt.
Bởi vốn dĩ những người trước mắt là đang ca ngợi chính thứ danh phận triêu dương công chúa chứ nào có ai thật tâm mà quan tâm đến chính nàng.
"Y Nhi, qua đây."
Từ trên đài cao, nữ tử mặc y phục thêu phượng hoàng lấp lánh, mặt mày điểm trang nói vọng xuống.
Nét mặt tuy đã điểm vài nếp nhăn nhỏ nhưng lại toát ra vẻ cao quý và yêu kiều mỹ miều khiến người ta phải mơ ước.
Bà ta chính là sủng phi của quốc vương đại hoang.
Danh phận không phải tầm thường, cho dù chỉ được phong vị quý phi nhưng đến cả vị trung cung cũng chính là thê tử kết tóc của quốc vương thời còn là một hoàng tử cũng phải nhường bà ta tám chín phần.
Nói đến vị phi tử kết tóc kia của hoàng đế, ai cũng phải thở dài một tiếng.
Cảm thán lòng quân vương một nước thực không dễ nắm bắt.
Khi quốc vương của bọn họ còn đang làm hoàng tử thì hai người họ chính là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Tình cảm có thể được xem như là keo sơn vững chắc.
Vậy mà từ khi hoàng tử lên ngôi, có mỹ nữ hàng đêm bầu bạn.
Dường như vị vương tử đó đã quên bẵng đi một tào khang chi thê luôn bên người lúc đó.
Nói đi nói lại, cuối cùng câu chuyện tình vũng chắc như keo sơn kia cuối cùng lại trở thành những câu chuyện trong những buổi trà lâu.
Mà ngưòi nghe qua chỉ biết thở dài tiếc nuối.
Bây giờ ngưòi có quyền nhất hậu cung cũng chỉ có vị quý phi nương nương kia mà thôi...
Lại cố tình để nữ tử hồng y kia thấy.
Ánh mắt lại lóe lên tua khinh thường.
Đôi giày thêu hoa kia cố tình lại dẫm mạnh hơn.
Phía trên lại phát ra tiếng nói khinh bỉ.
-Ngươi nói gì, nói lại lần nữa xem.
Ánh mắt nàng vẫn cúi gầm. Ánh mắt hiện lên sự thống khổ.
Âm thanh phát ra cũng đã khàn đặc.
-Thỉnh công chúa, nhấc chân...
-Tiểu cẩu, ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ.
Ánh mắt nữ nhân đã mất hết kiên nhẫn nhìn chằm chằm thiếu nữ yếu ớt đang bị nàng dẫm lên kia.
Nàng ta thật khó hiểu, mới hôm qua còn khinh thường nàng, thậm chú ánh mắt còn không đặt cho nàng vậy mà hôm nay lại cho nàng dẫm đạp thế kia.
Hừ, đúng là con của tiện nhân, suốt đời cũng chỉ có thể làm một tiện nhân không hơn cũng chẳng kém.
-Thỉnh công chúa, nhấc chân khỏi bàn tay dơ bẩn của tiểu cẩu.
Câu nói kia đã khiến nữ tử hồng y kinh ngạc, ngay cả nữ nô bên cạnh cũng phải ngẩng mặt không thể tin tưởng.
Nữ tử hồng y cười lạnh như vừa thuần phục được một con ngựa hung hãn.
-Hừ, ngươi quá tiện.
Đôi giày thêu hoa từ từ chậm rãi chuyển sang một hướng khác mà đi chưa từng ngoảnh lại nhìn thiếu nữ dù chỉ một lần.
Từng đợt gió lạnh buốt xuyên qua cơ thể thiếu nữ, thổi tung cái góc váy tả tơi trên đất, khiến những cánh hoa rơi tán loạn.
Nàng vẫn một mực im lìm nằm trên đất, khóe mắt khô khốc ánh lên tia phẫn uất cùng bất cam.
Một khắc sau cuối cùng nàng lê thân mình đứng lên.
Tay vẫn cầm cành hoa mai đỏ thắm.
Những cơn gió lành lạnh xuyên qua làn tóc đen nhánh của thiếu nữ.
Lạnh giá, đã vào đầu xuân nhưng trời vẫn còn tuyết dày.
Nàng ngước mắt lên cao, tường đỏ ngói vàng bao phủ khắp chung quanh, ngước lên còn chẳng thấy được cả vòm trời.
Lại nhìn vào cành mai đỏ trong tay, màu đỏ như máu hòa vào tuyết trắng.
Bậc quân tử như hoa mai trong tuyết lạnh, như tùng bách xanh tốt quanh năm...
Chiêu hàn điện.
-Triêu dương công chúa tới.
Cả chính điện náo nhiệt thoáng chốc im lặng, tất cả mọi người không hẹn mà đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về nữ tử đang bước tới.
Nữ tử mặc hồng y đỏ chói nổi bật giữa đám đông bước đi uyển chuyển nhưng không thiếu phần kiêu ngạo của ngũ công chúa đại hoang.
Nữ tử hồng y đảo mắt giữa chính điện, không những thu hút được tất cả mọi người.
Mà còn khiến cho những người ở đó phải chạy đến bên nàng ta.
Người thì giới thiệu bản thân mong được nàng chú ý một chút, ngưòi thì khen lớp trang điểm, y phục của nàng hôm nay thật đẹp.
Mà nữ tử cũng chỉ liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi lại kiêu ngạo đảo mắt.
Bởi vốn dĩ những người trước mắt là đang ca ngợi chính thứ danh phận triêu dương công chúa chứ nào có ai thật tâm mà quan tâm đến chính nàng.
"Y Nhi, qua đây."
Từ trên đài cao, nữ tử mặc y phục thêu phượng hoàng lấp lánh, mặt mày điểm trang nói vọng xuống.
Nét mặt tuy đã điểm vài nếp nhăn nhỏ nhưng lại toát ra vẻ cao quý và yêu kiều mỹ miều khiến người ta phải mơ ước.
Bà ta chính là sủng phi của quốc vương đại hoang.
Danh phận không phải tầm thường, cho dù chỉ được phong vị quý phi nhưng đến cả vị trung cung cũng chính là thê tử kết tóc của quốc vương thời còn là một hoàng tử cũng phải nhường bà ta tám chín phần.
Nói đến vị phi tử kết tóc kia của hoàng đế, ai cũng phải thở dài một tiếng.
Cảm thán lòng quân vương một nước thực không dễ nắm bắt.
Khi quốc vương của bọn họ còn đang làm hoàng tử thì hai người họ chính là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Tình cảm có thể được xem như là keo sơn vững chắc.
Vậy mà từ khi hoàng tử lên ngôi, có mỹ nữ hàng đêm bầu bạn.
Dường như vị vương tử đó đã quên bẵng đi một tào khang chi thê luôn bên người lúc đó.
Nói đi nói lại, cuối cùng câu chuyện tình vũng chắc như keo sơn kia cuối cùng lại trở thành những câu chuyện trong những buổi trà lâu.
Mà ngưòi nghe qua chỉ biết thở dài tiếc nuối.
Bây giờ ngưòi có quyền nhất hậu cung cũng chỉ có vị quý phi nương nương kia mà thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro