Nguyệt Chiếu Vô Sương. Quyển 1: Phù Sinh Kiếp, Nợ Hồng Trần.
Thích Lâm Sương
2024-11-03 00:14:47
-Nghe nói hôm nay thái tử phi tương lai sẽ đến đông cung khấu kiến thái tử lần đầu tiên, ngươi nói xem, liệu dung mạo thái tử phi này có được lòng thái tử điện hạ không?
-Cô đó, suốt ngày cứ lo chuyện bao đồng, không lo chuyện chuẩn bị cho chu đáo, không sợ bị nhị công chúa đại hoang trách phạt sao?
-Phạt gì chứ, mới vào đông cung mà đã ra oai, ta nghĩ, không có nữ tử nào dám như vậy đâu!
Tiếng xì xào bàn tán vẫn không dừng lại. Mà bên này nàng cũng đã nghe hết câu chuyện nực cười này.
Thiếu nữ Hồng Nguyệt ở bên cạnh đã tức muốn xì khói, chỉ thiếu chút nữa đã xông ra lấy một chọi hai với bọn họ nhưng đã bị nàng ngăn lại, nàng nói:
- Hồng Ngọc, nếu bây giờ muội ra đó đánh nhau với họ thì Đại Hoang sẽ một phen mất mặt. Ngược lại, ta có một kế sách vẹn toàn hơn đó.
...
- Là ai đang nói nhăng nói cuội ở đây vậy.
Bỗng một tiếng nói truyền đến khiến không khí xì xầm bỗng tắt ngấm, đi theo tiếng nói là bóng dáng một nữ tử mặc y phục màu xanh lam đang dùng mạng che mặt. Nữ tử ấy bước đến chỗ hai cung nữ đang xì xầm to nhỏ. Bỗng một người trong số đó liền nói:
- Cô là ai mà lại dám giả thân giả quỷ nơi đông cung của thái tử đương triều như vậy hả?
Nàng nghe vậy, chỉ nhẹ cười mà đáp:
- Ta là ai à, đương nhiên các cô không biết rồi, ta là nha hoàn hồi môn của Nhị công chúa Đại Hoang, cũng là người mà các cô đang nói xấu đấy!
Nghe đến đây, một trong hai người còn lại liền khẽ run mà tiến lên che chắn cho cung nữ đằng sau:
- Nhị công chúa tha mạng, muội muội của nô tỳ tên là A Lương, ngày thường chỉ có được cái mồm mép lanh lợi, hôm nay chưa gặp được Nhị công chúa mà đã tự tiện nói ra nói vào chính là do nô tỳ quản lý không nghiêm, nếu muốn phạt thì xin cứ phạt nô tỳ là được.
Nàng nhướng mày:
-Ta thấy cô mới là người mồm mép lanh lợi đấy. Tự ý đi đoán tâm tư của chủ tử, còn muốn dạy dỗ chủ tử làm thế nào cho đúng, tội này có vẻ hơi lớn nhỉ?
Nghe đến đây, người cung nữ trước mặt đã lập tức quỳ xuống, người phía sau lưng cũng lập tức tiến lên bảo vệ người tỷ tỷ của mình.
Thấy thế, nàng liền ngại ngùng bật cười:
-Ta đùa các cô thôi, cho dù hôm nay các cô ở đây nói ra nói vào về chuyện của chủ tử ta nhưng dù sao chuyện đó, cũng không phải không đúng...-Nàng dừng một chút lại tiếp tục-Đúng là chủ tử ta có lúc tính khí thất thường, hỉ nộ đều không thể nhìn thấy nơi đáy mắt nhưng người cũng không phải người tùy tiện, những lúc người vui vẻ, có khi người sẽ thưởng cho mấy cô vàng bạc đá quý gì đó chẳng hạn, còn những lúc người không vui thì...người sẽ trốn đi.
Nói đến đây, ánh mắt khó hiểu của những cung nữ đó liền khiến nàng bỗng có chút khó chịu:
-Haizzz, nói chung là tính tình chủ tử ta không ỷ mạnh hiếp yếu, cho dù có giận dữ đến đâu cũng không hại đến mạng người. Chỉ cần các cô hầu hạ nàng cho tốt, nàng tuyệt đối không phụ các người, chỉ là...nếu có hai lòng...GIẾT KHÔNG THA!
Nghe thế, hai người cung nữ cũng lập tức rét run, trong lòng họ đang nghĩ, nếu một nô tỳ hồi môn bé nhỏ của Nhị công chúa cũng bá đạo đến thế thì Nhị công chúa còn có thể bá đạo đến cỡ nào cơ chứ?!
Vì không muốn chọc giận quý nhân, hai người cung nữ chỉ có thể nhanh nhẹn dập đầu:
-Nô tỳ đã biết, sau này, nguyện một lòng hầu hạ Nhị công chúa
Nàng mỉm cười:
-Đúng rồi, lúc nãy cô nói muội muội cô tên là A Lương, vậy còn cô tên là gì?
Người bên dưới vẫn cúi thấp đầu:
-Dạ bẩm, nô tỳ từ khi vào phủ thái tử, vì không được xem trọng như muội muội nên đến giờ vẫn chưa được đặt lại tên ạ.
-Ý ta hỏi, là tên thật của cô kìa!
Một hồi im lặng thật lâu, cuối cùng cũng có tiếng hồi đáp:
-Dạ bẩm, nô tỳ tên là Thích Lâm Sương.
Bỗng nghe đến cái tên này, nàng dường như nhớ ra cái gì đó, dường như nàng đã nghe qua cái tên này một lần rồi, tựa như kiếp trước, lại giống như kiếp này. nhưng cuối cùng cũng chẳng nhớ ra được gì, chỉ nhẹ gật đầu mà khen:
-Thích Lâm Sương, tên hay đấy, đợi khi nào chủ tử ta trở thành đông cung thái tử phi, ta sẽ đích thân đề nghị nàng ban cho cô một cái tên tự để dùng trong phủ, thế nào?
-Được Nhị công chúa và cô nương quan tâm, là phúc của nô tỳ.
Nàng khẽ liếc nhìn người cung nữ mang tên Thích Lâm Sương đó một lần cuối rồi rời đi, chỉ bỏ lại một câu rằng:
-Làm việc đi, đừng để bị chủ tử các người la mắng!
-Cô đó, suốt ngày cứ lo chuyện bao đồng, không lo chuyện chuẩn bị cho chu đáo, không sợ bị nhị công chúa đại hoang trách phạt sao?
-Phạt gì chứ, mới vào đông cung mà đã ra oai, ta nghĩ, không có nữ tử nào dám như vậy đâu!
Tiếng xì xào bàn tán vẫn không dừng lại. Mà bên này nàng cũng đã nghe hết câu chuyện nực cười này.
Thiếu nữ Hồng Nguyệt ở bên cạnh đã tức muốn xì khói, chỉ thiếu chút nữa đã xông ra lấy một chọi hai với bọn họ nhưng đã bị nàng ngăn lại, nàng nói:
- Hồng Ngọc, nếu bây giờ muội ra đó đánh nhau với họ thì Đại Hoang sẽ một phen mất mặt. Ngược lại, ta có một kế sách vẹn toàn hơn đó.
...
- Là ai đang nói nhăng nói cuội ở đây vậy.
Bỗng một tiếng nói truyền đến khiến không khí xì xầm bỗng tắt ngấm, đi theo tiếng nói là bóng dáng một nữ tử mặc y phục màu xanh lam đang dùng mạng che mặt. Nữ tử ấy bước đến chỗ hai cung nữ đang xì xầm to nhỏ. Bỗng một người trong số đó liền nói:
- Cô là ai mà lại dám giả thân giả quỷ nơi đông cung của thái tử đương triều như vậy hả?
Nàng nghe vậy, chỉ nhẹ cười mà đáp:
- Ta là ai à, đương nhiên các cô không biết rồi, ta là nha hoàn hồi môn của Nhị công chúa Đại Hoang, cũng là người mà các cô đang nói xấu đấy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe đến đây, một trong hai người còn lại liền khẽ run mà tiến lên che chắn cho cung nữ đằng sau:
- Nhị công chúa tha mạng, muội muội của nô tỳ tên là A Lương, ngày thường chỉ có được cái mồm mép lanh lợi, hôm nay chưa gặp được Nhị công chúa mà đã tự tiện nói ra nói vào chính là do nô tỳ quản lý không nghiêm, nếu muốn phạt thì xin cứ phạt nô tỳ là được.
Nàng nhướng mày:
-Ta thấy cô mới là người mồm mép lanh lợi đấy. Tự ý đi đoán tâm tư của chủ tử, còn muốn dạy dỗ chủ tử làm thế nào cho đúng, tội này có vẻ hơi lớn nhỉ?
Nghe đến đây, người cung nữ trước mặt đã lập tức quỳ xuống, người phía sau lưng cũng lập tức tiến lên bảo vệ người tỷ tỷ của mình.
Thấy thế, nàng liền ngại ngùng bật cười:
-Ta đùa các cô thôi, cho dù hôm nay các cô ở đây nói ra nói vào về chuyện của chủ tử ta nhưng dù sao chuyện đó, cũng không phải không đúng...-Nàng dừng một chút lại tiếp tục-Đúng là chủ tử ta có lúc tính khí thất thường, hỉ nộ đều không thể nhìn thấy nơi đáy mắt nhưng người cũng không phải người tùy tiện, những lúc người vui vẻ, có khi người sẽ thưởng cho mấy cô vàng bạc đá quý gì đó chẳng hạn, còn những lúc người không vui thì...người sẽ trốn đi.
Nói đến đây, ánh mắt khó hiểu của những cung nữ đó liền khiến nàng bỗng có chút khó chịu:
-Haizzz, nói chung là tính tình chủ tử ta không ỷ mạnh hiếp yếu, cho dù có giận dữ đến đâu cũng không hại đến mạng người. Chỉ cần các cô hầu hạ nàng cho tốt, nàng tuyệt đối không phụ các người, chỉ là...nếu có hai lòng...GIẾT KHÔNG THA!
Nghe thế, hai người cung nữ cũng lập tức rét run, trong lòng họ đang nghĩ, nếu một nô tỳ hồi môn bé nhỏ của Nhị công chúa cũng bá đạo đến thế thì Nhị công chúa còn có thể bá đạo đến cỡ nào cơ chứ?!
Vì không muốn chọc giận quý nhân, hai người cung nữ chỉ có thể nhanh nhẹn dập đầu:
-Nô tỳ đã biết, sau này, nguyện một lòng hầu hạ Nhị công chúa
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng mỉm cười:
-Đúng rồi, lúc nãy cô nói muội muội cô tên là A Lương, vậy còn cô tên là gì?
Người bên dưới vẫn cúi thấp đầu:
-Dạ bẩm, nô tỳ từ khi vào phủ thái tử, vì không được xem trọng như muội muội nên đến giờ vẫn chưa được đặt lại tên ạ.
-Ý ta hỏi, là tên thật của cô kìa!
Một hồi im lặng thật lâu, cuối cùng cũng có tiếng hồi đáp:
-Dạ bẩm, nô tỳ tên là Thích Lâm Sương.
Bỗng nghe đến cái tên này, nàng dường như nhớ ra cái gì đó, dường như nàng đã nghe qua cái tên này một lần rồi, tựa như kiếp trước, lại giống như kiếp này. nhưng cuối cùng cũng chẳng nhớ ra được gì, chỉ nhẹ gật đầu mà khen:
-Thích Lâm Sương, tên hay đấy, đợi khi nào chủ tử ta trở thành đông cung thái tử phi, ta sẽ đích thân đề nghị nàng ban cho cô một cái tên tự để dùng trong phủ, thế nào?
-Được Nhị công chúa và cô nương quan tâm, là phúc của nô tỳ.
Nàng khẽ liếc nhìn người cung nữ mang tên Thích Lâm Sương đó một lần cuối rồi rời đi, chỉ bỏ lại một câu rằng:
-Làm việc đi, đừng để bị chủ tử các người la mắng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro