Nguyệt Chiếu Vô Sương. Quyển 1: Phù Sinh Kiếp, Nợ Hồng Trần.

Tình Tỷ Đệ Của...

2024-11-03 00:14:47

Tấn vương điện.

-Tấn vương điện hạ, nhị công chúa muốn gặp người.

Thị vệ A Ngọc bên cạnh Đoàn Vệ nắm trường kiếm hớt hải chạy vào bẩm báo.

Vừa nghe đến ba từ nhị công chúa, hai mắt Đoàn Vệ lại bỗng hiện lên sát khí khó che giấu.

-Tỷ ấy đến đây làm gì?.

-Bẩm vương gia, nhị công chúa nói, dạo này sức khỏe của người không được ổn định nên mới mạo muội tới đây xem thử, tiện thể đem theo chút đồ có ích cho sức khỏe điện hạ.

Đoàn Vệ lúc này thần sắt có chút kinh động, tay nắm trường kiếm cũng khẽ động khiến chiếc khăn trắng dần tuột khỏi tay.

Đôi tay gầy gò lại bỗng nhuốm một vệt máu đỏ thẩm chết chóc.

-Điện hạ, người…

-Cho cô ta vào đi.

Đoàn Vệ lạnh lùng ra lệnh, thị vệ A Ngọc cũng theo đó mà im bặt rồi nhanh lẹ quay người đi ra ngoài bẩm báo.

-Công chúa điện hạ, mời.

-Không cần, bổn công chúa biết đường, không làm phiền A Ngọc thị vệ nữa.

A Ngọc nghe thế cũng vội lui ra, nhường đường cho nàng.

Ánh mắt nàng khẽ liếc ngang qua người hắn, lưu lại một vài tia lạnh lẽo khiến hắn không lạnh mà run.

Nâng từng bước chân uyển chuyển đến hậu viện nơi đệ đệ ruột của nàng đang tịnh dưỡng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bước chân Nguyên Phong dừng tại cửa, rồi lại bỗng dùng lực thật mạnh đẩy cửa mở toang bước vào ngạo nghễ khiến người vẫn còn đang nằm trong chăn bấy giờ cũng bị kinh động mà ho khan.

Bước chân nàng vẫn không dừng lại mà tiến đến cửa sổ rồi mở toang nó ra.

Những bông tuyết trắng xóa dần bay vào trong, ánh trăng sáng vằng vặc hắt vào trong căn phòng u tĩnh tạo nên một bầu không khí quái dị.

Người trong chăn vẫn không ngừng ho khan ngày càng kịch liệt hơn.

Nàng tiến đến gần chiếc rèm giường đơn sơ. Phía dưới giường là chậu than nóng rực khiến căn phòng ngày càng bí bách đã trực tiếp bị nàng nâng chân đá đổ.

Cảnh tượng này đã trực tiếp kinh động đến người trên giường.

Mí mắt sau rèm khẽ động, đến mở mắt cũng vô cùng khó khăn, thật sự là một con sâu ốm.

Nàng thấy hắn dường như đã tỉnh liền lên tiếng:

“Đoàn Vệ, cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi”

-Nhị tỷ, tỷ làm vậy là…

-À, cũng không có gì, chỉ là thái y trong cung suốt ngày chẩn bệnh cho đệ ngày này qua tháng nọ mà riết vẫn không khỏi bệnh. Ta liền đi hỏi thầy lang ở ngoài cung, nghe nói, nếu mùa đông nằm trên giường, ủ bệnh quá nhiều sẽ khiến bản thể bức bí, dẫn bệnh vào người nhiều hơn cho nên ta mới muốn giúp đệ giải khuây một chút để xem hiệu quả.

Vừa nói nàng vừa nâng mày, nhìn vào người đệ đệ tốt này của nàng.

Hắn vẫn như vậy, luôn là như vậy. Bề ngoài như một người vô hại nhưng ai ngờ bên trong lại là rắn độc chín đuôi.

Ánh mắt của nàng có chút phức tạp khiến hắn đành cụp mắt mà đối thoại với khoảng không hư vô dưới đất:

“Nhị tỷ đúng là chân thành, nhưng bệnh này của ta sợ là…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn chưa để hắn nói xong nàng đã vội cướp lời:

“Đệ thật sự bị bệnh sao?. Hay chỉ là, giả vờ!.”

Lời này vốn chính là lời vạch trần khiến hắn dường như nghẹt thở.

-Lời này của nhị tỷ, là có ý gì.

Khi hắn nói ra câu này, bản sắc vốn tái nhợt lại càng trở nên đáng sợ hơn.

-Không phải sao, đệ tưởng rằng, những chuyện đệ làm, người tỷ tỷ như ta không biết sao. Đời trước ta vốn ngu ngốc mới có thể che chở cho đệ hết lần này đến lần khác, cam nguyện trở thành quân cờ cho đệ, đệ tưởng rằng ta có mấy cái mạng có thể thế cho đệ đây!.

Nàng đã trực tiếp bùng nổ, ánh mắt lại càng dữ tợn hơn. Nơi khóe mắt đã ẩn chứa vài giọt lệ lấp lánh như châu sa, như những vì tinh hà ngoài bầu trời kia.

Mà người ốm yếu nằm trên giường kia lại chẳng hiểu gì lời nàng vừa nói, chỉ có thể lưu lại một mảnh u tối nơi con ngươi đỏ ngầu.

-Nhị tỷ, tỷ đang nói gì vậy?.

Nàng biết mình đã trực tiếp thất thố, liền ngoảnh mặt đi mà nhìn vào hư không một mảnh trắng xóa ngoài kia.

-Không có gì, chỉ là ta muốn cảnh cáo đệ, ta biết hết những gì đệ làm, ta có thể sẵn sàng giúp đệ đạt được những thứ đệ muốn, nhưng nếu thứ đệ muốn, làm hại đến mạng người, thì lúc đó, ta nhất định sẽ giết đệ, trước khi đệ làm ra những chuyện như vậy!.

Nói rồi nàng bước đi, trước khi đi còn vứt cho hắn một mảnh giấy nhỏ.

Khi hắn mở ra thì mới biết, thứ bên trong chính là thư tuyệt mệnh của tỳ nữ tên Nhân Tâm đó.

Vốn dĩ hắn không hiểu nãy giờ nàng đang nhắc đến cái gì nhưng giờ thì hắn hiểu rồi.

Thì ra, thì ra nàng đều biết, cái gì nàng cũng biết chỉ là chưa từng muốn vạch trần hắn mà thôi.

Thì ra từ khi nàng thốt ra những lời cắt da cắt thịt như thế đã định sẵn cho một kết cục, tình tỷ đệ tương tàn từ lâu…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyệt Chiếu Vô Sương. Quyển 1: Phù Sinh Kiếp, Nợ Hồng Trần.

Số ký tự: 0