Nguyệt Chiếu Vô Sương. Quyển 1: Phù Sinh Kiếp, Nợ Hồng Trần.
Tử Sinh Khiết T...
2024-11-03 00:14:47
-Ngày mai là đại hội để thương sinh cung tuyển chọn nhân tài, công chúa, người đã chuẩn bị gì chưa.
Thị nữ Hồng Ngọc của nàng một bên giúp nàng chải tóc một bên lại hào hứng hỏi chuyện nàng.
-Sao nào, không lẽ muội cũng muốn ta trở thành đệ tử thương sinh cung sao?.
Nàng dùng tay nhẹ vuốt tóc rồi nói, ánh mắt vẫn thẩn thờ nhìn vào gương đồng trước mặt.
-Đương nhiên rồi, nếu như công chúa có thể trở thành thương sinh đệ tử, đến lúc đó, người chính là tiên nhân rồi, sẽ không bị người khác bắt nạt nữa. Cũng không dính vào chuyện cưới gả rồi hòa thân này nọ, tự tại biết bao.
Hai chữ tự tại được Hồng Ngọc nhắc đến đã trực tiếp khiến nàng như nhớ lại chuyện xưa.
Năm ấy tuyết rơi đầy trời, rồi nàng cũng hiểu rằng, vốn dĩ trên đời này làm gì có hai chữ gọi là tự tại, chỉ có thứ gọi là tưởng tượng viển vông, mơ mộng rằng một ngày sẽ có được tự do.
Đối với nàng hiện tại, tự do chính là nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh nàng có được hạnh phúc mà họ mong muốn.
-Được rồi, Hồng Ngọc, muội cũng mau về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm để vào cung. Ta không muốn nhìn thấy một con “gấu trúc” theo ta vào cung đâu.
*gấu trúc: ý chỉ tình trạng thiếu tỉnh táo do mất ngủ, vùng quanh mắt thâm đen như gấu trúc.
-Được, công chúa. Vậy nô tỳ về phòng nghỉ ngơi đây, công chúa cũng phải sớm nghỉ ngơi đi.
Nàng nhẹ mỉm cười thay lời đáp lại.
Hồng Ngọc thật là cô bé lanh lợi, mới đó đã không thấy bóng dáng đâu.
Bỗng ngọn gió thổi từ đâu đến khiến một ngọn đèn lụi tắt. Nàng cũng theo đó mà cả kinh: “Ai!.”
-Là ta.
Một bóng dáng nam nhân mặc huyền y bước vào, mặt nạ trên mặt được gỡ ra, dung mạo đằng sau là dung mạo khiến nàng cả đời trước không thể nào quên được.
-Nhị công chúa, mạo phạm rồi.
Ngẩn ngơ một hồi, nàng cũng trực tiếp tỉnh táo mà nhẹ cười:
“Lương Châu đại điện hạ, đã khuya như vậy, người trèo cửa sổ vào phòng khuê nữ, thật là không thích hợp lắm phải không”
Nam nhân nãy giờ mới lúng túng trả lời:
“Thực ra, cũng không phải, chỉ là ta muốn trả khăn tay hôm ấy cô nương làm rơi lại mà thôi. Chỉ là cả buổi chiều ta đứng đợi cô mà không thấy cô ra ngoài nên mới mạo muội tới đây vào đêm khuya như vậy. Đúng thật là mạo phạm rồi.”
-Lương Châu đại điện hạ, quả thực khí phách anh hùng, chỉ là có rất nhiều thời điểm điện hạ có thể trả cho tiểu nữ, sao ngài lại chọn…
Nghe vậy, thiếu niên kia giật mình nói:
“Công chúa đừng hiểu lầm, thật ra đêm nay ta phải đi rồi, qua ngày mai, sợ là không có cơ hội nữa.”
Nghe lời này nàng cũng chẳng quá kinh ngạc, chỉ nhẹ liếc mắt rồi đưa tay nhận lấy chiếc khăn tay của chính mình.
-Nếu như vậy, thì chúc điện hạ đi đường bình an.
Nói rồi, nàng nhẹ hành lễ. Nàng và hắn từ trước đến giờ, chưa bao giờ là xa cách đến vậy…
-Nguyên Phong, ta tên là Lương Tuyền, không phải đại điện hạ.
Nói xong lời này, thiếu niên liền biết mình thất thố, chỉ đành cụp mắt.
Nàng cũng bị hắn làm cho kinh ngạc, kiếp trước cái tên này chính là cái tên dù có chết nàng cũng chẳng thể quên được.
Ấy vậy mà đến hiện tại, thời gian trôi đi nhiều năm như thế, nàng lại đã quên mất hắn còn có cái tên này.
Nhưng dẫu có như vậy thì sao chứ, thay đổi được gì xảy ra trong quá khứ chăng?.
Thứ bây giờ nàng cần, vốn dĩ hắn đã chẳng thể nào cho nổi.
-Điện hạ nói đùa rồi, đối với ta, cho dù là Lương Tuyền hay là đại điện hạ, vốn dĩ chẳng có gì khác nhau.
Lời này nàng nói ra chính là đang muốn vứt bỏ quá khứ.
Đoàn Nguyên Phong ngày xưa đã chẳng thể quay lại.
Lương Tuyền mà nàng dùng cả mạng sống, toàn bộ thứ nàng có để yêu đã chẳng phải hắn nữa rồi.
Hà tất phải lưu lại vấn vương, không đành cùng day dứt.
Chi bằng quên hết tất cả, người và ta chưa từng gặp, chưa từng biệt ly…
-Vậy thì, công chúa nghỉ ngơi sớm đi.
Nói rồi hắn quay đầu bước đi, bóng lưng ấy, nàng đã nhớ nhung vô số lần trong những giấc mộng tưởng chừng chỉ là dĩ vãng.
-Đợi đã.
Nàng cất giọng gọi hắn lại, tưởng chừng hắn và nàng còn có thể cứu vãn nhưng nàng chỉ cười nhẹ, ngặt nghẽo nói:
“Ta đã có người mình thích rồi, hy vọng sau này, ngài sẽ tìm được cô nương bản thân thật sự yêu thích, sống trọn vẹn một đời.”
Nghe nàng nói vậy, lòng hắn lại càng thêm nặng trĩu, sau cùng hắn chỉ cười với nàng, lời ước định của bọn họ chắc chắn sẽ thành hiện thực:
“Cho dù sống chết, nhất định sẽ hạnh phúc.”
Đúng vậy, cho dù sống chết, vẫn mãi bên nhau.
Hiện tại đổi thành, cho dù sống chết, cho dù không thể ở bên nhau thì nhất định sẽ hạnh phúc.
Đến tận bây giờ, ai yêu ai, ai hận ai, ai bất cam, ai thống khổ, cũng đều không quan trọng nữa rồi…
Thị nữ Hồng Ngọc của nàng một bên giúp nàng chải tóc một bên lại hào hứng hỏi chuyện nàng.
-Sao nào, không lẽ muội cũng muốn ta trở thành đệ tử thương sinh cung sao?.
Nàng dùng tay nhẹ vuốt tóc rồi nói, ánh mắt vẫn thẩn thờ nhìn vào gương đồng trước mặt.
-Đương nhiên rồi, nếu như công chúa có thể trở thành thương sinh đệ tử, đến lúc đó, người chính là tiên nhân rồi, sẽ không bị người khác bắt nạt nữa. Cũng không dính vào chuyện cưới gả rồi hòa thân này nọ, tự tại biết bao.
Hai chữ tự tại được Hồng Ngọc nhắc đến đã trực tiếp khiến nàng như nhớ lại chuyện xưa.
Năm ấy tuyết rơi đầy trời, rồi nàng cũng hiểu rằng, vốn dĩ trên đời này làm gì có hai chữ gọi là tự tại, chỉ có thứ gọi là tưởng tượng viển vông, mơ mộng rằng một ngày sẽ có được tự do.
Đối với nàng hiện tại, tự do chính là nhìn thấy tất cả mọi người xung quanh nàng có được hạnh phúc mà họ mong muốn.
-Được rồi, Hồng Ngọc, muội cũng mau về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm để vào cung. Ta không muốn nhìn thấy một con “gấu trúc” theo ta vào cung đâu.
*gấu trúc: ý chỉ tình trạng thiếu tỉnh táo do mất ngủ, vùng quanh mắt thâm đen như gấu trúc.
-Được, công chúa. Vậy nô tỳ về phòng nghỉ ngơi đây, công chúa cũng phải sớm nghỉ ngơi đi.
Nàng nhẹ mỉm cười thay lời đáp lại.
Hồng Ngọc thật là cô bé lanh lợi, mới đó đã không thấy bóng dáng đâu.
Bỗng ngọn gió thổi từ đâu đến khiến một ngọn đèn lụi tắt. Nàng cũng theo đó mà cả kinh: “Ai!.”
-Là ta.
Một bóng dáng nam nhân mặc huyền y bước vào, mặt nạ trên mặt được gỡ ra, dung mạo đằng sau là dung mạo khiến nàng cả đời trước không thể nào quên được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Nhị công chúa, mạo phạm rồi.
Ngẩn ngơ một hồi, nàng cũng trực tiếp tỉnh táo mà nhẹ cười:
“Lương Châu đại điện hạ, đã khuya như vậy, người trèo cửa sổ vào phòng khuê nữ, thật là không thích hợp lắm phải không”
Nam nhân nãy giờ mới lúng túng trả lời:
“Thực ra, cũng không phải, chỉ là ta muốn trả khăn tay hôm ấy cô nương làm rơi lại mà thôi. Chỉ là cả buổi chiều ta đứng đợi cô mà không thấy cô ra ngoài nên mới mạo muội tới đây vào đêm khuya như vậy. Đúng thật là mạo phạm rồi.”
-Lương Châu đại điện hạ, quả thực khí phách anh hùng, chỉ là có rất nhiều thời điểm điện hạ có thể trả cho tiểu nữ, sao ngài lại chọn…
Nghe vậy, thiếu niên kia giật mình nói:
“Công chúa đừng hiểu lầm, thật ra đêm nay ta phải đi rồi, qua ngày mai, sợ là không có cơ hội nữa.”
Nghe lời này nàng cũng chẳng quá kinh ngạc, chỉ nhẹ liếc mắt rồi đưa tay nhận lấy chiếc khăn tay của chính mình.
-Nếu như vậy, thì chúc điện hạ đi đường bình an.
Nói rồi, nàng nhẹ hành lễ. Nàng và hắn từ trước đến giờ, chưa bao giờ là xa cách đến vậy…
-Nguyên Phong, ta tên là Lương Tuyền, không phải đại điện hạ.
Nói xong lời này, thiếu niên liền biết mình thất thố, chỉ đành cụp mắt.
Nàng cũng bị hắn làm cho kinh ngạc, kiếp trước cái tên này chính là cái tên dù có chết nàng cũng chẳng thể quên được.
Ấy vậy mà đến hiện tại, thời gian trôi đi nhiều năm như thế, nàng lại đã quên mất hắn còn có cái tên này.
Nhưng dẫu có như vậy thì sao chứ, thay đổi được gì xảy ra trong quá khứ chăng?.
Thứ bây giờ nàng cần, vốn dĩ hắn đã chẳng thể nào cho nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Điện hạ nói đùa rồi, đối với ta, cho dù là Lương Tuyền hay là đại điện hạ, vốn dĩ chẳng có gì khác nhau.
Lời này nàng nói ra chính là đang muốn vứt bỏ quá khứ.
Đoàn Nguyên Phong ngày xưa đã chẳng thể quay lại.
Lương Tuyền mà nàng dùng cả mạng sống, toàn bộ thứ nàng có để yêu đã chẳng phải hắn nữa rồi.
Hà tất phải lưu lại vấn vương, không đành cùng day dứt.
Chi bằng quên hết tất cả, người và ta chưa từng gặp, chưa từng biệt ly…
-Vậy thì, công chúa nghỉ ngơi sớm đi.
Nói rồi hắn quay đầu bước đi, bóng lưng ấy, nàng đã nhớ nhung vô số lần trong những giấc mộng tưởng chừng chỉ là dĩ vãng.
-Đợi đã.
Nàng cất giọng gọi hắn lại, tưởng chừng hắn và nàng còn có thể cứu vãn nhưng nàng chỉ cười nhẹ, ngặt nghẽo nói:
“Ta đã có người mình thích rồi, hy vọng sau này, ngài sẽ tìm được cô nương bản thân thật sự yêu thích, sống trọn vẹn một đời.”
Nghe nàng nói vậy, lòng hắn lại càng thêm nặng trĩu, sau cùng hắn chỉ cười với nàng, lời ước định của bọn họ chắc chắn sẽ thành hiện thực:
“Cho dù sống chết, nhất định sẽ hạnh phúc.”
Đúng vậy, cho dù sống chết, vẫn mãi bên nhau.
Hiện tại đổi thành, cho dù sống chết, cho dù không thể ở bên nhau thì nhất định sẽ hạnh phúc.
Đến tận bây giờ, ai yêu ai, ai hận ai, ai bất cam, ai thống khổ, cũng đều không quan trọng nữa rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro