Nguyệt Chiếu Vô Sương. Quyển 1: Phù Sinh Kiếp, Nợ Hồng Trần.

Vòng Ngọc

2024-11-03 00:14:47

Nắng xuân xuyên qua kẽ lá, ánh mặt trời dìu dịu thật là một ngày tốt. Vốn nàng đang nghĩ ngợi lung tung nhưng chẳng mấy chốc, "bão giông" đã tới rồi!

- Nghe nói đây chính là Nhị công chúa Đại Hoang làm thái tử ca ca say mê từ khi vừa mới nhập cung!

Tiếng bước chân cùng tiếng nói ngạo nghễ của nữ tử truyền đến. Chẳng mấy chốc, trước mặt nàng đã xuất hiện một nữ nhân phong thái ngạo nghễ, ngông cuồng đi đến. Nhìn mặt trời hôm nay cũng chẳng mấy đẹp nhỉ? Đang cảm thán thì lại nghe giọng nói kia truyền đến:

- Sao ngươi gặp bổn quận chúa đây mà không chào không hỏi, ngông cuồng như vậy, chưa trở thành thái tử phi mà đã như thế, đừng trách ta mách với thái tử ca ca xử tội cô.

Nữ nhân trước mặt vẫn nói năng không ngừng, giọng điệu cũng ngày càng mang theo âm sắc tức giận hơn, cứ thế câu trước câu sau trách móc nàng giữa chốn đông người. Thấy nàng một chút cũng không chịu nói, nữ tử ấy lại càng điên tiếc hơn, ánh mắt lại dừng nơi vòng ngọc phỉ thúy nàng đang đeo, ánh mắt lập tức tối sầm lại:

- Người như cô cũng bày đặt đeo những thứ cao quý này, có phải là thái tử ca ca tặng cô không hả?

Nàng nheo mắt nhìn vòng ngọc nơi tay, đang định giải thích nhưng đột nhiên phát hiện ngay cả bản thân cũng chẳng nhớ mình đã đeo nó từ khi nào. Biết nếu nói ra chỉ có sơ hở, nàng liền nhận bừa ngay:

- Nếu đúng thì sao, liên quan gì đến cô?

Nữ tử kia thấy nàng kiêu ngạo như thế cũng chẳng sợ hãi mà càng được nước lấn tới:

- Đương nhiên là liên quan, thái tử ca ca là người mà ta ái mộ, sao lại không liên quan?

Nàng nghe vậy cũng ngờ ngợ nhận ra, hóa ra đây lại là vị quận chúa duy nhất của lễ triều, từ nhỏ mất cha mất mẹ vì chiến tranh khốc liệt, nghe nói cha mẹ cô ta đều hi sinh trên chiến trường, vì bá tánh hi sinh chính là những anh hùng, hoàng thượng đương triều vì thấy tội nghiệp con gái duy nhất của cố tướng quân vừa sinh ra đã mất cha mẹ nên phong cho cô ta danh hiệu quận chúa, từ nhỏ đến lớn đều nuông chiều cô ta khiến cô ta ngày càng trở nên kiêu ngạo, xem trời bằng vung.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lấy dũng khí không chấp kẻ hèn nhác mà hạ giọng:

- Hóa ra cô là vị quận chúa duy nhất mà thái tử thường hay nhắc với ta sao? Vậy thì...thần nữ tham kiến quận chúa.

-Sao nào, nhận ra ta rồi sao, thái tử ca ca đặc biệt yêu thương ta, cho nên nếu cô cứ thích bám lấy thái tử ca ca thì đừng trách ta không nương tay với cô!

- Nguyện Nhi, sao muội lại ở đây?

Từ xa xa vang đến giọng nói nghiêm khắc của nam tử. Nàng thầm nghĩ đây chắc hẳn là thái tử điện hạ, suy cho cùng đông cung rộng lớn, chỉ có một người dám ăn nói ngông nghênh như vậy. Nhưng tại sao...nữ tử kia lại gọi một cái tên lạ lẫm đến thế:

- Thừa An huynh, sao huynh lại ở đây

- Nếu ta không ở đây, sao biết một cô nương như muội lại đi ức hiếp giai nhân chứ?

- Giai nhân gì chứ, cô ta là con cáo già mới đúng!-Cầm Nguyện uất ức đáp.

Ánh nắng vẫn luôn ấm áp như thế, đông cung lạnh lẽo nhưng rốt cuộc vẫn có chút ấm áp len lỏi. Nàng ngước nhìn khuôn mặt trong trí nhớ, đường nét sắc sảo cùng đôi mắt phượng dài nhưng u buồn chính là những điểm để miêu tả con người hắn-tam hoàng tử Lý Thừa An

Thấy nàng ngẩn ngơ nhìn mình, hắn dường như có chút ngại ngùng mà quay mặt đi nhìn qua vòng ngọc phỉ thúy xanh mà nàng đang đeo rồi nhẹ mở miệng:

- Hoàng tẩu, chả trách muội muội ta lại hiểu lầm, vòng ngọc này vốn chỉ có một bản mẫu, vô cùng hiếm có, vốn dĩ được ban tặng cho hoàng huynh của ta vào hai tháng trước, nay lại có một bản giống hệt, chả trách lại có hiểu lầm, mong hoàng tẩu nể mặt ta tha thứ cho muội muội Lý Cẩm Nguyện một lần.

- Thừa An ca, huynh nói bản giống hệt là sao?-Cẩm Nguyện thắc mắc

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không nhận lại sự hồi đáp của người đang cúi đầu, Lý Cẩm Nguyện lại hướng ánh mắt về phía nàng còn đang ngơ ngác. Lúc này nàng mới hồi thần mà miễn lễ cho người đang cúi đầu. Cuối cùng, Lý Thừa An nhìn về phía nàng rồi lại quay sang Cẩm Nguyện giải thích:

- Vòng ngọc phỉ thúy màu xanh vốn rất hiếm nhưng đâu chỉ có mỗi thái tử ca ca của muội sở hữu. Năm đó vốn dĩ phụ hoàng lệnh cho người điêu khắc vốn dĩ chỉ có một cái vòng thật nhưng sau đó tinh sư cảm thấy không ổn liền khuyên phụ hoàng điêu khắc cái thứ hai, ngụ ý đồng mệnh tương liên sẽ tốt cho vận mệnh quốc gia. Đáng tiếc, sau đó chiếc vòng tay thứ hai đột ngột biến mất, cho nên lễ triều chỉ còn có một cái được truyền lại cho các đời thái tử. Hiện nay hoàng tẩu lại có một cái giống hệt, cho thấy thái tử và thái tử phi tương lai của chúng ta...đặc biệt có duyên.

Chẳng hiểu vì gì, bốn chữ "đặc biệt có duyên" hắn nói ra lại vô cùng nhỏ, dường như chỉ nói cho một mình hắn nghe. Cẩm Nguyện lúc nãy đến giờ vẫn hướng mắt về hướng nàng, thấy nàng chẳng có biểu hiện gì chỉ đành biện minh:

- Không...không phải, rõ ràng lúc nãy cô ta nói với muội là do thái tử ca ca tặng, cho nên...cho nên muội mới...

- Mới gì?- Lý Thừa An cắt ngang câu nói của nữ tử trước mặt mà nghiêm nghị răn dạy-Cho dù đây có thực sự là do thái tử ca ca của muội tặng thì sao, dù sao sau này muội cũng phải gọi người ta là tẩu tẩu, lẽ nào muội cứ mãi không chịu chấp nhận chuyện thái tử ca ca có một thê tử sao?

-Muội...-biết mình đuối lý, Lý Cẩm Nguyện cũng không nói gì thêm, chỉ ấp úng mà cúi đầu.

Bấy giờ nàng mới nhẹ lên tiếng:

- Thật ra cũng không phải nghiêm khắc như vậy, ta cũng không để bụng đâu, chỉ là...

-Chỉ là cái gì, hoàng tẩu à, tẩu mà còn lùi thêm bước nữa thì ta không cứu tẩu đâu đấy!

Bấy giờ nàng mới quay đầu lại thì thấy vạt váy của bản thân một nửa đã rơi xuống hồ nước bên cạnh, quả thật nếu lùi thêm bước nữa thì cả cơ thể sẽ chìm trong dòng nước lạnh lẽo dưới hồ rồi. Dẫu nàng có biết bơi cũng chưa chắc đã không bị nhiễm phong hàn.

Lúc đang định quay lại để nói một lời cảm tạ thì đã chẳng thấy bóng dáng nam tử ấy đâu, dường như cuộc gặp lúc nãy chỉ là một giấc mơ của nàng vậy. Lại ngước nhìn chiếc vòng tay phỉ thúy hiếm có nơi cổ tay mình, một xúc cảm lành lạnh từ từ len lỏi dưới lớp áo mỏng, lan từ tay đến tận trong con tim nàng. Không biết vì sao, nàng lại muốn nhớ lại quá khứ trước kia. Hóa ra từ trước đến giờ, quá khứ đối với nàng vẫn luôn quan trọng đến như vậy. Nó tựa như một sợi dây ràng buộc linh hồn nàng với thực tại đầy khốc liệt!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nguyệt Chiếu Vô Sương. Quyển 1: Phù Sinh Kiếp, Nợ Hồng Trần.

Số ký tự: 0