Suy tư
2024-08-20 15:20:07
Ngoài trời đang mưa tí tách rơi từng hạt, cảnh sắc trời mưa âm u hơn hẳn. Lúc này một chiếc xe ngựa đang chuyển động chậm rãi trên khoảng đường trống vắng không một bóng người, chính là xe ngựa của Lý Nhuyễn, người ta thường nói ngày mưa là ngày buồn. Quả thật là vậy, Lý Nhuyễn ngồi trong xe lúc này đang mang một tâm trạng nặng nề, đầu óc liên tục suy nghĩ về hành động lúc chiều của Khương Thất. Lý Nhuyễn tựa đầu vào vách xe, tay vén tấm rèm cửa sổ, nhìn rồi thở dài một hơi xong nói khẽ:
- "Lại mưa rồi."
Lời vừa nói được Liễu Y nghe thấy, cô nhìn sang Lý Nhuyễn đang ngồi thẩn thờ ở một góc xe, dường như chất chứa nỗi phiền muộn, cô không thể phớt lờ mà bất giác lên tiếng:
- "Công chúa, người có tâm sự gì sao?"
- "Không có gì đâu, hôm nay đã hứa đưa em đi chơi mà ta lại chẳng thực hiện được."
- "Chuyện đó ư, người không cần cảm thấy áy náy đâu ạ, được ngắm nhìn xung quanh ngoài đây thôi là em đã đủ vui rồi."
Dù cho lời Liễu Y nói là vậy, nhưng ai mà chẳng biết ở độ tuổi xuân xanh là một thiếu nữ ai lại không muốn tự do tự tại chứ, ngoài mặt Liễu Y đang cố gượng cười cho qua trong thâm tâm lại có chút luyến tiếc. Lý Nhuyễn nhìn ra được tất thảy nhưng cũng lực bất tòng tâm, chỉ trách cô sinh ra đã là một công chúa, không thể tùy ý hành động như nam tử được, đừng nói đến cung nữ bên cạnh cũng chỉ là một nô tì, càng không thể có được sự tự do mà làm theo ý mình.
Ở thời đại này, nữ tử cũng quá thiệt thòi rồi. Nam thì năm thê bảy thiếp, nữ chỉ duy nhất một người, Lý Nhuyễn cũng không hiểu cái định kiến này được có từ khi nào nữa. Lại còn một cái bất công hơn, gia đình nhà nào sinh con trai thì thi trạng làm quan rạng danh tổ tông. Còn sinh con gái thì sao chứ, để mặc không màng đến, thậm chí cả đời chỉ nhờ vào nhà chồng, không ngóc đầu lên nổi. Rõ là bất công phong kiến, ấy vậy mà nhà nhà ai ai cũng có suy nghĩ trọng nam khinh nữ. Số gia đình xem trọng nữ nhi chắc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng cũng thật may, gia đình cô không phải vậy. Chí ít phụ hoàng và mẫu hậu rất thương cô và tỷ tỷ, họ không có suy nghĩ trọng nam khinh nữ, không chán ghét nữ nhi. Là hoàng tộc nhưng hai người rất độc sủng hai cô con gái này, cô và tỷ tỷ luôn được sống trong tình yêu thương, sự bao bọc của cha mẹ. Đặc biệt là cô chưa từng nghe những lời than phiền "tại sao lại không phải là nam nhi mà lại là nữ nhi" từ mẫu hậu, phụ hoàng cũng không trách cứ việc mẫu hậu không sinh hoàng tử. Cũng không biết sau này phụ hoàng có ý định truyền vị hay không, hiện giờ chỉ có hai nữ nhi trong nhà, nếu truyền vị nói không chừng sẽ mở ra một thời đại mới có nữ đế. Nếu có thật chắc định kiến trọng nam khinh nữ sẽ theo đó mà được xóa mờ thay đổi.
....
Xe ngựa sau khoảng một canh giờ đi giữa trời mưa thì cuối cùng cũng dừng lại ở cung Phượng Ưu, do vấn đề thời tiết nên đã cản trở tầm nhìn của người đánh ngựa khiến hắn không thể điều khiển quá nhanh vì thế mới mất khá nhiều thời gian.
Bầu trời vẫn còn âm u, trời đang đổ mưa phùn, có vẻ như sẽ không tạnh trong tích tắc được. Lúc này không thể cứ một thân như thế mà bước xuống xe, Liễu Y cầm lấy chiếc ô đã chuẩn bị từ trước, cô bung ô ra, cẩn thận bước từng bước xuống bậc thang, đưa tay của mình đỡ lấy Lý Nhuyễn:
- "Công chúa, người xuống đi, em đỡ người."
Lý Nhuyễn đưa tay vén tấm màn ra, bàn tay cô trắng nõn nuột nà thon dài được chia thành từng đốt rõ ràng, cô đặt tay nhẹ nhàng lên cánh tay Liễu Y rồi từ từ bước xuống bậc thang. Một làn gió mưa thoáng qua làm tóc cô bay phấp phới trông cứ như tiên nữ hạ phàm, một nét đẹp thanh tao nhã nhặn giờ đây vương một cảm xúc buồn bã khó tả. Gió mang theo hơi sương của mùa đông nên có chút rét khiến cô run nhẹ, mũi cô cũng bắt đầu phản ứng với thời tiết, nó ửng hồng lên y như màu hạt lựu.
- "Công chúa, mũi người đỏ rồi kìa, thật dễ thương hihi."
- "Đỏ sao? Sao ta không thấy... A, Liễu Y, mũi em cũng đỏ, em nói chuyện còn có hơi bay ra nữa cơ, đáng yêu quá haha!"
Bị Lý Nhuyễn đáp trả không nói lại được gì nữa, mặt Liễu Y ửng đỏ tỏ vẻ giận dỗi nói:
- "Người cũng vậy!"
- "Ồ ồ, hai ta như nhau ha. Thôi vào phòng thôi nào, ngoài đây lạnh lắm, em định đứng mãi ở đây với ta à?"
- "Không, không có mà. Để em đi vào với người trước rồi pha trà hoa cúc mà người thích cho người uống ấm bụng ạ."
- "Liễu Y thật chu đáo quá!"
- "Công chúa quá khen."
Bước vào căn phòng thường nhật, Lý Nhuyễn ở đây một khoảng thời gian rồi, cũng gọi là quen thuộc đi. Nhưng vẫn là thiếu một chút gì đó, cảm giác mất mác hơi ấm của người bà, thường ngày vào mỗi buổi chiều cuối tuần bà cô đều đem điểm tâm lên phòng cho cô, rồi hai bà cháu ngồi tâm sự nhâm nhi điểm tâm. Có lúc cô còn mua quà tặng cho bà không nhân dịp gì hết, chỉ là muốn thể hiện tình yêu của một đứa cháu gái dành cho bà của mình. Thế mà giờ đây bà đã không còn, cô cũng không ở hiện đại. Thậm chí cô còn không biết bà ở bên kia ra sao, đã được an táng hay chưa, liệu có ai an táng cho bà cô hay không, người thân của bà chỉ còn lại duy nhất mình cô thôi, trong khi đó đứa cháu gái là cô ở hiện đại đang trong tình trạng hôn mê. Nghĩ tới đây, xém thì cô quên mất còn có Khương Thất, tại sao lúc chiều cô lại quên hỏi chuyện này chứ, quan trọng thế mà.
- "Trách mình quá kích động, quên luôn cả việc hỏi Khương Thất về tang sự của bà." Cô nghĩ lại mà tự trách.
- "Lại mưa rồi."
Lời vừa nói được Liễu Y nghe thấy, cô nhìn sang Lý Nhuyễn đang ngồi thẩn thờ ở một góc xe, dường như chất chứa nỗi phiền muộn, cô không thể phớt lờ mà bất giác lên tiếng:
- "Công chúa, người có tâm sự gì sao?"
- "Không có gì đâu, hôm nay đã hứa đưa em đi chơi mà ta lại chẳng thực hiện được."
- "Chuyện đó ư, người không cần cảm thấy áy náy đâu ạ, được ngắm nhìn xung quanh ngoài đây thôi là em đã đủ vui rồi."
Dù cho lời Liễu Y nói là vậy, nhưng ai mà chẳng biết ở độ tuổi xuân xanh là một thiếu nữ ai lại không muốn tự do tự tại chứ, ngoài mặt Liễu Y đang cố gượng cười cho qua trong thâm tâm lại có chút luyến tiếc. Lý Nhuyễn nhìn ra được tất thảy nhưng cũng lực bất tòng tâm, chỉ trách cô sinh ra đã là một công chúa, không thể tùy ý hành động như nam tử được, đừng nói đến cung nữ bên cạnh cũng chỉ là một nô tì, càng không thể có được sự tự do mà làm theo ý mình.
Ở thời đại này, nữ tử cũng quá thiệt thòi rồi. Nam thì năm thê bảy thiếp, nữ chỉ duy nhất một người, Lý Nhuyễn cũng không hiểu cái định kiến này được có từ khi nào nữa. Lại còn một cái bất công hơn, gia đình nhà nào sinh con trai thì thi trạng làm quan rạng danh tổ tông. Còn sinh con gái thì sao chứ, để mặc không màng đến, thậm chí cả đời chỉ nhờ vào nhà chồng, không ngóc đầu lên nổi. Rõ là bất công phong kiến, ấy vậy mà nhà nhà ai ai cũng có suy nghĩ trọng nam khinh nữ. Số gia đình xem trọng nữ nhi chắc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng cũng thật may, gia đình cô không phải vậy. Chí ít phụ hoàng và mẫu hậu rất thương cô và tỷ tỷ, họ không có suy nghĩ trọng nam khinh nữ, không chán ghét nữ nhi. Là hoàng tộc nhưng hai người rất độc sủng hai cô con gái này, cô và tỷ tỷ luôn được sống trong tình yêu thương, sự bao bọc của cha mẹ. Đặc biệt là cô chưa từng nghe những lời than phiền "tại sao lại không phải là nam nhi mà lại là nữ nhi" từ mẫu hậu, phụ hoàng cũng không trách cứ việc mẫu hậu không sinh hoàng tử. Cũng không biết sau này phụ hoàng có ý định truyền vị hay không, hiện giờ chỉ có hai nữ nhi trong nhà, nếu truyền vị nói không chừng sẽ mở ra một thời đại mới có nữ đế. Nếu có thật chắc định kiến trọng nam khinh nữ sẽ theo đó mà được xóa mờ thay đổi.
....
Xe ngựa sau khoảng một canh giờ đi giữa trời mưa thì cuối cùng cũng dừng lại ở cung Phượng Ưu, do vấn đề thời tiết nên đã cản trở tầm nhìn của người đánh ngựa khiến hắn không thể điều khiển quá nhanh vì thế mới mất khá nhiều thời gian.
Bầu trời vẫn còn âm u, trời đang đổ mưa phùn, có vẻ như sẽ không tạnh trong tích tắc được. Lúc này không thể cứ một thân như thế mà bước xuống xe, Liễu Y cầm lấy chiếc ô đã chuẩn bị từ trước, cô bung ô ra, cẩn thận bước từng bước xuống bậc thang, đưa tay của mình đỡ lấy Lý Nhuyễn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- "Công chúa, người xuống đi, em đỡ người."
Lý Nhuyễn đưa tay vén tấm màn ra, bàn tay cô trắng nõn nuột nà thon dài được chia thành từng đốt rõ ràng, cô đặt tay nhẹ nhàng lên cánh tay Liễu Y rồi từ từ bước xuống bậc thang. Một làn gió mưa thoáng qua làm tóc cô bay phấp phới trông cứ như tiên nữ hạ phàm, một nét đẹp thanh tao nhã nhặn giờ đây vương một cảm xúc buồn bã khó tả. Gió mang theo hơi sương của mùa đông nên có chút rét khiến cô run nhẹ, mũi cô cũng bắt đầu phản ứng với thời tiết, nó ửng hồng lên y như màu hạt lựu.
- "Công chúa, mũi người đỏ rồi kìa, thật dễ thương hihi."
- "Đỏ sao? Sao ta không thấy... A, Liễu Y, mũi em cũng đỏ, em nói chuyện còn có hơi bay ra nữa cơ, đáng yêu quá haha!"
Bị Lý Nhuyễn đáp trả không nói lại được gì nữa, mặt Liễu Y ửng đỏ tỏ vẻ giận dỗi nói:
- "Người cũng vậy!"
- "Ồ ồ, hai ta như nhau ha. Thôi vào phòng thôi nào, ngoài đây lạnh lắm, em định đứng mãi ở đây với ta à?"
- "Không, không có mà. Để em đi vào với người trước rồi pha trà hoa cúc mà người thích cho người uống ấm bụng ạ."
- "Liễu Y thật chu đáo quá!"
- "Công chúa quá khen."
Bước vào căn phòng thường nhật, Lý Nhuyễn ở đây một khoảng thời gian rồi, cũng gọi là quen thuộc đi. Nhưng vẫn là thiếu một chút gì đó, cảm giác mất mác hơi ấm của người bà, thường ngày vào mỗi buổi chiều cuối tuần bà cô đều đem điểm tâm lên phòng cho cô, rồi hai bà cháu ngồi tâm sự nhâm nhi điểm tâm. Có lúc cô còn mua quà tặng cho bà không nhân dịp gì hết, chỉ là muốn thể hiện tình yêu của một đứa cháu gái dành cho bà của mình. Thế mà giờ đây bà đã không còn, cô cũng không ở hiện đại. Thậm chí cô còn không biết bà ở bên kia ra sao, đã được an táng hay chưa, liệu có ai an táng cho bà cô hay không, người thân của bà chỉ còn lại duy nhất mình cô thôi, trong khi đó đứa cháu gái là cô ở hiện đại đang trong tình trạng hôn mê. Nghĩ tới đây, xém thì cô quên mất còn có Khương Thất, tại sao lúc chiều cô lại quên hỏi chuyện này chứ, quan trọng thế mà.
- "Trách mình quá kích động, quên luôn cả việc hỏi Khương Thất về tang sự của bà." Cô nghĩ lại mà tự trách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro