Tình cờ chạm mặ...
2024-08-20 15:20:07
Nói rồi Lý Nhuyễn bước từng bước tràn đầy khí thế đến quầy đố đèn. Những người tập trung ở đó như đang nghĩ cách giải một câu đố nan giải. Cô tràn đầy tự tin bước đi không chút do dự, mấy người họ thấy vậy cũng tránh sang một bên cho cô đi tới. Ông chủ của quầy dương dương tự đắc, nhếch mày tự nghĩ mình hay, khinh thường hỏi cô vì từ nãy tới giờ chưa có ai giải được câu đố của ông ta:
- “Vị công tử này đến đây là muốn…” Ông ta với ánh mắt khinh miệt, cười nhếch mép hỏi.
- “Đúng, ta muốn tham gia đố đèn.” Lý Nhuyễn giọng hùng hồ ngắt ngang câu hỏi của ông ta.
- “Haha! Từ nãy giờ chưa một người nào giải được câu đố của ta, công tử không phải cũng vậy chứ? Hay là người đừng tốn thời gian ở chỗ ta nữa.” Ông ta cười rồi phất phất tay tỏ ý mời cô đi.
- “Ông cứ đố đi, ta chắc chắn giải được.” Lý Nhuyễn dùng ánh mắt kiên định nhìn ông ta.
- “Được.”
- “Cột gỗ xây lầu cao, không ngói cũng không gạch. Người đi dưới dòng nước, nước chảy trên đầu người.” Ông ta vừa đọc vừa đi qua đi lại.
- “Đây là câu đố của tại hạ, công tử đã suy nghĩ ra là gì chưa?”
- “Cái ô.” Lý Nhuyễn không vòng vo mà dứt khoát đáp lại.
- “Hay! Hay lắm!”
Ngoài mặt thì ông ta khen cô không ngớt nhưng thực chất trong mắt ông ta viết rõ ba chữ “không cam tâm”. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mà cô lại rất hiểu lòng người nên cũng không khó nhận ra sự khó chịu từ ông ta. Lý Nhuyễn đã giải được câu đố, dân chúng lại đang chứng kiến hết sự tình, ông ta không thể phủi sạch xem như không có chuyện gì xảy ra được. Không còn cách nào khác ông ta chỉ đành láy chiếc đèn Khổng Minh đang treo trên giá xuống đưa cho cô.
- “Cảm ơn ông chủ, ta đi đây!”
Lý Nhuyễn đã đổi được đèn rồi nên vui vẻ xoay người rời đi. Người dân xung quanh đó đang nhìn cô bằng cặp mắt đầy sự ngưỡng mộ, họ xì xào tán dương cô:
- “Vị công tử này quả là tuổi trẻ tài cao.” Một lão bà gần đó lên tiếng.
- “Đúng rồi đó, ước gì hài nhi của ta sinh ra cũng giống vị công tử đó.” Người phu nhân nọ đang ôm chiếc bụng bầu khen ngợi Lý Nhuyễn.
- “Phu nhân cứ đến Miếu Nhân Sư cầu phúc, mọi điều tất sẽ thành sự thật.” Lão bà cười nói rồi cũng rời đi.
Lý Nhuyễn dẫn Liễu Y đến chỗ viết thư pháp để viết điều ước của mình lên đèn Khổng Minh. Liễu Y viết xong ước nguyện
của mình rồi lại quay sang hỏi Lý Nhuyễn:
- “Công tử, nguyện vọng của ngài là gì ạ?”
- “Đã là điều ước thì không thể nói ra, ta sẽ tự viết.”
Lý Nhuyễn bước đến, cầm nhẹ chiếc bút lên. Tay nhẹ nhàng viết từng chữ suy nghĩ trong lòng. Ước nguyện mà cô viết trên đèn Khổng Minh là: “Phụ mẫu một đời bình an, tỷ tỷ an nhiên hạnh phúc.”
- “Công tử, ngài không ước gì cho bản thân sao?” Liễu Y có chút tò mò, nghiêng đầu hỏi.
- “Này, sao em lại nhìn lén lúc ta viết chứ.”
- “A… em xin lỗi.”
- “Không sao, chỉ là ta nghĩ bản thân hiện tại đang sống rất tốt, không cần mong cầu điều gì cả.”
- “Đi nào, đi thả đèn thôi.”
- “Vâng!”
Lý Nhuyễn cùng Liễu Y đi tới cầu Vạn Phúc để thả đèn. Trong lúc Lý Nhuyễn mải mê trò chuyện với Liễu Y thì từ phía trước đột nhiên có một vật nhỏ xông tới, kèm theo đó là tiếng la lớn của một người khác nhưng do cô chỉ chú ý đến vật nhỏ trước mắt nên không để ý rõ tướng mạo người trước mắt:
- “Cẩn thận!” Tiếng nhắc nhở từ người kia.
Do vật nhỏ đột ngột nhào tới trong phút chốc cô trở tay không kịp lỡ trượt tay làm rơi đèn Khổng Minh. Trong tình huống khẩn cấp, hắn ta thi triển tiên lực giữ vững đèn Khổng Minh không để nó bị rơi xuống đất. Hành động đó của hắn cũng đã để lộ thân phận hắn chính là người của Thiên giới.
- “Cũng may còn giữ kịp.” Hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, lẩm nhẩm nói.
- “Thỏ sao?” Lý Nhuyễn khó hiểu nhìn sinh linh nhỏ bé đang nằm gọn trong vòng tay mình.
- “Xin lỗi công tử, thỏ nhà ta chạy lung tung đã cản trở bước chân của ngươi.” Hắn cúi đầu chân thành tạ lỗi.
Lý Nhuyễn ngước lên nhìn hắn thì chợt nhận ra đó là cố nhân lúc trước. Cô xúc động chộp lấy tay hắn vì nghĩ hắn cũng cùng hoàn cảnh với mình:
- “Khuynh Phong, sao huynh lại ở đây?”
Hắn có vẻ như sợ tiếp xúc với người khác nên khi cô hành động như vậy thì hắn vội vàng rút tay lại, ánh mắt có phần hoang mang né tránh cô:
- “Công tử, ta không quen biết ngươi. Ta là người của Thiên giới, ta tên Thiên Chước Khuynh Phong. Không biết vì sao ngươi lại biết tên ta nhưng mà theo ta nhớ thì chúng ta chưa từng gặp nhau, ta chưa từng hạ phàm lần nào chỉ duy lần này.”
Trước những lời giải thích của hắn ta, cô bàng hoàng cứng họng không nói thành lời. Chỉ biết đứng lặng thinh nhìn hắn ôm thỏ ngọc từ trên tay cô rồi dịch chuyển trở về Thiên giới.
- “Nếu không còn việc gì khác thì ta không làm phiền công tử nữa.”
Người đi thì cũng đi rồi, nhưng cô vẫn thất thần đứng đó trầm tư suy nghĩ:
- Thật sự không phải Khuynh Phong ta từng gặp sao? Ngoại hình rõ ràng giống nhau y như đúc, đến cả giọng nói cũng không hề thay đổi. Nhưng có điều người này cách cư xử có phần kiêng dè giống như hắn không muốn tiếp xúc với người khác vậy, trái ngược hoàn toàn với tính cách của Khuynh Phong mà mình quen biết. Chẳng lẽ chỉ là người giống người…"
Liễu Y bước tới nhặt chiếc đèn Khổng Minh mà vừa nãy hắn ta đặt dưới đất. Rồi cô nhìn sang gọi Lý Nhuyễn:
- “Công tử! Công tử!” Liễu Y vừa gọi vừa huơ tay qua lại trước mặt Lý Nhuyễn.
- “H… hả? Sao vậy?” Lý Nhuyễn hồi thần ngơ ngác hỏi.
- “Em thấy người cứ đứng thất thần như vậy nên mới kêu người thôi.”
- “Người có đi thả đèn nữa không?”
- “Đi… đi chứ.”
- “Vị công tử này đến đây là muốn…” Ông ta với ánh mắt khinh miệt, cười nhếch mép hỏi.
- “Đúng, ta muốn tham gia đố đèn.” Lý Nhuyễn giọng hùng hồ ngắt ngang câu hỏi của ông ta.
- “Haha! Từ nãy giờ chưa một người nào giải được câu đố của ta, công tử không phải cũng vậy chứ? Hay là người đừng tốn thời gian ở chỗ ta nữa.” Ông ta cười rồi phất phất tay tỏ ý mời cô đi.
- “Ông cứ đố đi, ta chắc chắn giải được.” Lý Nhuyễn dùng ánh mắt kiên định nhìn ông ta.
- “Được.”
- “Cột gỗ xây lầu cao, không ngói cũng không gạch. Người đi dưới dòng nước, nước chảy trên đầu người.” Ông ta vừa đọc vừa đi qua đi lại.
- “Đây là câu đố của tại hạ, công tử đã suy nghĩ ra là gì chưa?”
- “Cái ô.” Lý Nhuyễn không vòng vo mà dứt khoát đáp lại.
- “Hay! Hay lắm!”
Ngoài mặt thì ông ta khen cô không ngớt nhưng thực chất trong mắt ông ta viết rõ ba chữ “không cam tâm”. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mà cô lại rất hiểu lòng người nên cũng không khó nhận ra sự khó chịu từ ông ta. Lý Nhuyễn đã giải được câu đố, dân chúng lại đang chứng kiến hết sự tình, ông ta không thể phủi sạch xem như không có chuyện gì xảy ra được. Không còn cách nào khác ông ta chỉ đành láy chiếc đèn Khổng Minh đang treo trên giá xuống đưa cho cô.
- “Cảm ơn ông chủ, ta đi đây!”
Lý Nhuyễn đã đổi được đèn rồi nên vui vẻ xoay người rời đi. Người dân xung quanh đó đang nhìn cô bằng cặp mắt đầy sự ngưỡng mộ, họ xì xào tán dương cô:
- “Vị công tử này quả là tuổi trẻ tài cao.” Một lão bà gần đó lên tiếng.
- “Đúng rồi đó, ước gì hài nhi của ta sinh ra cũng giống vị công tử đó.” Người phu nhân nọ đang ôm chiếc bụng bầu khen ngợi Lý Nhuyễn.
- “Phu nhân cứ đến Miếu Nhân Sư cầu phúc, mọi điều tất sẽ thành sự thật.” Lão bà cười nói rồi cũng rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Nhuyễn dẫn Liễu Y đến chỗ viết thư pháp để viết điều ước của mình lên đèn Khổng Minh. Liễu Y viết xong ước nguyện
của mình rồi lại quay sang hỏi Lý Nhuyễn:
- “Công tử, nguyện vọng của ngài là gì ạ?”
- “Đã là điều ước thì không thể nói ra, ta sẽ tự viết.”
Lý Nhuyễn bước đến, cầm nhẹ chiếc bút lên. Tay nhẹ nhàng viết từng chữ suy nghĩ trong lòng. Ước nguyện mà cô viết trên đèn Khổng Minh là: “Phụ mẫu một đời bình an, tỷ tỷ an nhiên hạnh phúc.”
- “Công tử, ngài không ước gì cho bản thân sao?” Liễu Y có chút tò mò, nghiêng đầu hỏi.
- “Này, sao em lại nhìn lén lúc ta viết chứ.”
- “A… em xin lỗi.”
- “Không sao, chỉ là ta nghĩ bản thân hiện tại đang sống rất tốt, không cần mong cầu điều gì cả.”
- “Đi nào, đi thả đèn thôi.”
- “Vâng!”
Lý Nhuyễn cùng Liễu Y đi tới cầu Vạn Phúc để thả đèn. Trong lúc Lý Nhuyễn mải mê trò chuyện với Liễu Y thì từ phía trước đột nhiên có một vật nhỏ xông tới, kèm theo đó là tiếng la lớn của một người khác nhưng do cô chỉ chú ý đến vật nhỏ trước mắt nên không để ý rõ tướng mạo người trước mắt:
- “Cẩn thận!” Tiếng nhắc nhở từ người kia.
Do vật nhỏ đột ngột nhào tới trong phút chốc cô trở tay không kịp lỡ trượt tay làm rơi đèn Khổng Minh. Trong tình huống khẩn cấp, hắn ta thi triển tiên lực giữ vững đèn Khổng Minh không để nó bị rơi xuống đất. Hành động đó của hắn cũng đã để lộ thân phận hắn chính là người của Thiên giới.
- “Cũng may còn giữ kịp.” Hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, lẩm nhẩm nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Thỏ sao?” Lý Nhuyễn khó hiểu nhìn sinh linh nhỏ bé đang nằm gọn trong vòng tay mình.
- “Xin lỗi công tử, thỏ nhà ta chạy lung tung đã cản trở bước chân của ngươi.” Hắn cúi đầu chân thành tạ lỗi.
Lý Nhuyễn ngước lên nhìn hắn thì chợt nhận ra đó là cố nhân lúc trước. Cô xúc động chộp lấy tay hắn vì nghĩ hắn cũng cùng hoàn cảnh với mình:
- “Khuynh Phong, sao huynh lại ở đây?”
Hắn có vẻ như sợ tiếp xúc với người khác nên khi cô hành động như vậy thì hắn vội vàng rút tay lại, ánh mắt có phần hoang mang né tránh cô:
- “Công tử, ta không quen biết ngươi. Ta là người của Thiên giới, ta tên Thiên Chước Khuynh Phong. Không biết vì sao ngươi lại biết tên ta nhưng mà theo ta nhớ thì chúng ta chưa từng gặp nhau, ta chưa từng hạ phàm lần nào chỉ duy lần này.”
Trước những lời giải thích của hắn ta, cô bàng hoàng cứng họng không nói thành lời. Chỉ biết đứng lặng thinh nhìn hắn ôm thỏ ngọc từ trên tay cô rồi dịch chuyển trở về Thiên giới.
- “Nếu không còn việc gì khác thì ta không làm phiền công tử nữa.”
Người đi thì cũng đi rồi, nhưng cô vẫn thất thần đứng đó trầm tư suy nghĩ:
- Thật sự không phải Khuynh Phong ta từng gặp sao? Ngoại hình rõ ràng giống nhau y như đúc, đến cả giọng nói cũng không hề thay đổi. Nhưng có điều người này cách cư xử có phần kiêng dè giống như hắn không muốn tiếp xúc với người khác vậy, trái ngược hoàn toàn với tính cách của Khuynh Phong mà mình quen biết. Chẳng lẽ chỉ là người giống người…"
Liễu Y bước tới nhặt chiếc đèn Khổng Minh mà vừa nãy hắn ta đặt dưới đất. Rồi cô nhìn sang gọi Lý Nhuyễn:
- “Công tử! Công tử!” Liễu Y vừa gọi vừa huơ tay qua lại trước mặt Lý Nhuyễn.
- “H… hả? Sao vậy?” Lý Nhuyễn hồi thần ngơ ngác hỏi.
- “Em thấy người cứ đứng thất thần như vậy nên mới kêu người thôi.”
- “Người có đi thả đèn nữa không?”
- “Đi… đi chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro