Tuổi thơ tăm tố...
2024-08-20 15:20:07
Xe cấp cứu tới... tiếng xe vang vọng từ đằng xa, cô bé dường như đã nghe thấy nhưng chẳng còn tâm trạng để tâm tới nữa.
Lúc bấy giờ, trong thâm tâm cô chỉ còn nỗi hận đối với hung thủ đã sát hại ba mẹ cô.
Mọi người xung quanh và người bà khẩn trương đưa ba, mẹ và San San vào bệnh viện.
Bà đã cố gắng không khóc để tỉnh táo mà trấn an San San, nhưng sao có thể chịu đựng được chứ, nước mắt của bà đã lưng tròng....
- "Ba... mẹ... nếu hai người có linh thiêng thì hãy báo mộng cho con biết ai là người đã giết hại gia đình chúng ta, con nhất định sẽ khiến hắn ta phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần." Nội tâm San San cay đắng.
....
Bà San San đã khụy xuống ngay sau khi nhận được tin xác nhận "tử" từ bác sĩ Giờ đây bà đã không còn cầm được nước mắt nữa rồi, bà đau đớn khóc không thành tiếng trước sự ra đi của cô con gái.
....
Sau đêm hôm đó, sáng hôm sau San San đã tỉnh lại, quay sang thì thấy bà ngồi bên cạnh với vẻ mặt xanh xao, tay bà vẫn còn đang nắm tay cô bé.
San San nhỏ giọng hỏi:
- "Bà ơi khi nào ba mẹ con mới về vậy ạ, họ đã hứa hôm nay sẽ cùng con dự lễ khai giảng mà... Sao họ đến lâu thế ạ?"
- "A ba mẹ tới rồi, bà kêu hai người họ vào trong đây đi, chân con đau quá con không đi được ạ!"
Người bà nhìn ra cửa nhưng chẳng thấy ai cả, ánh mắt bà đầy sự lo lắng nhìn San San. Con bé cứ như vậy, nửa tỉnh nửa mơ, bà cũng không biết phải làm sao để con bé quên đi quá khứ đầy thương tâm này.
Bà nhìn San San còn nhỏ như vậy, lòng bà không nỡ để nói cho con bé biết sự thật lần nữa nên đã nói dối:
- "Bé con à, giờ chúng ta hãy nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến khi con khỏe hẳn bà sẽ đưa con đi gặp ba mẹ nhé!"
San San thấy mắt bà đỏ hoe như vừa mới khóc nên đã hỏi:
- "Bà khóc ạ? Sao bà lại khóc, con vẫn khỏe mạnh mà ạ."
- "Không có gì đâu bé con, chỉ là bà thấy con bị thương nên mới đau lòng mà khóc thôi."
- "Bà không được khóc đâu nhé, một lát cháu sẽ dẫn bà đi mua kẹo hồ lô, mặc dù chân cháu còn đau nhưng mà không sao đâu ạ, cháu vẫn còn khỏe lắm."
Người bà nhìn đứa cháu gái nhỏ nhắn nhưng lại rất hiểu chuyện trước mặt mà cảm thấy bất lực, thâm tâm bà nghĩ:
- "Tại sao ông trời lại bất công như vậy, con bé cũng như bao đứa trẻ khác nhưng giờ đây lại phải chịu cảnh mà đến người già như tôi còn chẳng thể nào chấp nhận được."
Bà càng nghĩ lại càng không biết tương lai sau này con bé phải sống như nào khi luôn trong tình trạng như vậy.
Lúc quên thì hoạt bát vui vẻ, còn lúc tỉnh thì lại ngồi co rút trong một góc sợ hãi không cho ai đến gần.
....
Bước sang tuổi 15, cứ ngỡ cuộc đời San San sẽ có thêm bước tiến mới, tự do tự tại như bao thiếu nữ khác, nhưng ông trời cứ không thành toàn cho cô, một lần nữa cướp đi niềm hạnh phúc của cô. Nối tiếp đó là khi cô phải chịu đựng sự dèm pha của bạn bè xung quanh, bị xa lánh về việc cô là một đứa trẻ mồ côi, quá khứ của cô lại một lần nữa bị đem ra để làm bàn đạp cho người đời chế giễu.
- "Ê chúng mày, thấy con nhỏ đằng kia không, suốt ngày nó cứ điên điên loạn loạn mãi đấy, tụi bây tránh xa nó ra không lại bị lây bệnh khùng." Một vài học sinh cùng lớp lên tiếng mỉa mai.
Khương Thất là bạn thân của Nguyệt San, một cô bạn nhiệt tình cùng cô lớn lên qua bao năm tháng, không ngại những lời chỉ trích của người ngoài mà vẫn luôn bên cạnh cô lúc này đã đứng ra bênh vực:
- "Này, bộ ba mẹ tụi mày không dạy phải tôn trọng người khác à, đạo đức chúng bây bị thiếu vitamin à?"
Tụi kia bị bật lại nên tức tối mà quát:
- "Mày nhìn cái bộ dạng của nó kìa suốt ngày điên điên khùng khùng, bà của nó thì nhếch nhác chẳng ra làm sao, thế mà mày cũng chơi được với loại người như vậy, đúng là hạ đẳng mới chơi với nhau."
Cả lớp nhìn San San bằng ánh mắt kì thị, chán ghét, San San thì chỉ gục xuống bàn mà không dám phản bác lại, chỉ có cô bạn thân là bênh vực cho cô:
- "Tao chả thèm ở đây mà tranh cãi với tụi bây, cãi với tụi bây chỉ làm tao thấy tởm hơn thôi."
Cô bạn bước đến bàn San San, thì thầm an ủi cô:
- "Không sao đâu, có mình đây rồi, cậu đừng quan tâm mấy người đó làm gì cho mệt, mình sẽ luôn bên cậu."
- "Ừm... cảm ơn cậu." San San nói với ánh mắt vô hồn nét mặt vô cảm.
Reng... reng... reng... Tiếng chuông vang lên, tiết học bắt đầu, cô giáo bước vào lớp:
- "Cả lớp, nghiêm!" Lớp trưởng của lớp đứng bật dậy hô to.
- "Chúng em chào cô ạ!" Cả lớp đồng thanh.
Cô giáo ngồi xuống và thông báo với cả lớp:
- "Các em đã bước vào ngôi trường mới, một môi trường hoàn tới mới, cô mong các em sẽ nỗ lực học tập chăm chỉ và đạt được thành tích tốt nhé!"
- "Được rồi, chúng ta bắt đầu tiết học."
San San chẳng thể nào tập trung nghe giảng được vì lời nói của bọn kia lúc đầu giờ.
Bỗng nhiên cô giáo gọi tên San San lên bảng:
- "Câu hỏi này, cô sẽ mời một bạn lên bảng làm nhé! Trương Nguyệt San!!"
Khi nghe đến tên mình, San San giật bắn người, chẳng biết làm gì cả vì nãy giờ cô chẳng nghe được cô giáo giảng bài.
Cô bước chậm rãi lên bảng, tay run run cầm viên phấn lên, đầu óc cô trống rỗng chẳng viết được chữ nào.
Cô giáo nhìn San San run sợ như vậy, đã hiểu được phần nào nên cô bảo:
- "Thôi em về chỗ đi, cô sẽ mời bạn khác."
San San cảm thấy xấu hổ không biết nói gì nên chỉ sầm mặt bước về chỗ ngồi.
Thời gian cứ trôi, tiếng chuông kết thúc tiết học cũng vang lên.
(Giờ giải lao)
- "Tao nói rồi mà, con điên đó thì làm được cái gì, cô giáo kêu lên bảng thì chỉ biết đứng sững ở đó thôi."
Rõ ràng những năm qua cô học cũng chẳng kém cạnh ai, nhưng vì chuyện cũ được khơi lại mà làm cô mất tập trung không làm được bài tập khiến cô giáo thất vọng.
San San bị bạn bè xa lánh, tẩy chay suốt năm cấp 3. Nhưng cô vẫn còn tia sáng cuối cùng là bà và cô bạn thân Khương Thất chính là động lực để cô bước tiếp. San San vẫn muốn tiếp tục bước tiếp dù cho cuộc đời không thành toàn cho cô...cô quyết tâm vượt qua số phận đã được sắp đặt từ đầu.
Lúc bấy giờ, trong thâm tâm cô chỉ còn nỗi hận đối với hung thủ đã sát hại ba mẹ cô.
Mọi người xung quanh và người bà khẩn trương đưa ba, mẹ và San San vào bệnh viện.
Bà đã cố gắng không khóc để tỉnh táo mà trấn an San San, nhưng sao có thể chịu đựng được chứ, nước mắt của bà đã lưng tròng....
- "Ba... mẹ... nếu hai người có linh thiêng thì hãy báo mộng cho con biết ai là người đã giết hại gia đình chúng ta, con nhất định sẽ khiến hắn ta phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần." Nội tâm San San cay đắng.
....
Bà San San đã khụy xuống ngay sau khi nhận được tin xác nhận "tử" từ bác sĩ Giờ đây bà đã không còn cầm được nước mắt nữa rồi, bà đau đớn khóc không thành tiếng trước sự ra đi của cô con gái.
....
Sau đêm hôm đó, sáng hôm sau San San đã tỉnh lại, quay sang thì thấy bà ngồi bên cạnh với vẻ mặt xanh xao, tay bà vẫn còn đang nắm tay cô bé.
San San nhỏ giọng hỏi:
- "Bà ơi khi nào ba mẹ con mới về vậy ạ, họ đã hứa hôm nay sẽ cùng con dự lễ khai giảng mà... Sao họ đến lâu thế ạ?"
- "A ba mẹ tới rồi, bà kêu hai người họ vào trong đây đi, chân con đau quá con không đi được ạ!"
Người bà nhìn ra cửa nhưng chẳng thấy ai cả, ánh mắt bà đầy sự lo lắng nhìn San San. Con bé cứ như vậy, nửa tỉnh nửa mơ, bà cũng không biết phải làm sao để con bé quên đi quá khứ đầy thương tâm này.
Bà nhìn San San còn nhỏ như vậy, lòng bà không nỡ để nói cho con bé biết sự thật lần nữa nên đã nói dối:
- "Bé con à, giờ chúng ta hãy nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến khi con khỏe hẳn bà sẽ đưa con đi gặp ba mẹ nhé!"
San San thấy mắt bà đỏ hoe như vừa mới khóc nên đã hỏi:
- "Bà khóc ạ? Sao bà lại khóc, con vẫn khỏe mạnh mà ạ."
- "Không có gì đâu bé con, chỉ là bà thấy con bị thương nên mới đau lòng mà khóc thôi."
- "Bà không được khóc đâu nhé, một lát cháu sẽ dẫn bà đi mua kẹo hồ lô, mặc dù chân cháu còn đau nhưng mà không sao đâu ạ, cháu vẫn còn khỏe lắm."
Người bà nhìn đứa cháu gái nhỏ nhắn nhưng lại rất hiểu chuyện trước mặt mà cảm thấy bất lực, thâm tâm bà nghĩ:
- "Tại sao ông trời lại bất công như vậy, con bé cũng như bao đứa trẻ khác nhưng giờ đây lại phải chịu cảnh mà đến người già như tôi còn chẳng thể nào chấp nhận được."
Bà càng nghĩ lại càng không biết tương lai sau này con bé phải sống như nào khi luôn trong tình trạng như vậy.
Lúc quên thì hoạt bát vui vẻ, còn lúc tỉnh thì lại ngồi co rút trong một góc sợ hãi không cho ai đến gần.
....
Bước sang tuổi 15, cứ ngỡ cuộc đời San San sẽ có thêm bước tiến mới, tự do tự tại như bao thiếu nữ khác, nhưng ông trời cứ không thành toàn cho cô, một lần nữa cướp đi niềm hạnh phúc của cô. Nối tiếp đó là khi cô phải chịu đựng sự dèm pha của bạn bè xung quanh, bị xa lánh về việc cô là một đứa trẻ mồ côi, quá khứ của cô lại một lần nữa bị đem ra để làm bàn đạp cho người đời chế giễu.
- "Ê chúng mày, thấy con nhỏ đằng kia không, suốt ngày nó cứ điên điên loạn loạn mãi đấy, tụi bây tránh xa nó ra không lại bị lây bệnh khùng." Một vài học sinh cùng lớp lên tiếng mỉa mai.
Khương Thất là bạn thân của Nguyệt San, một cô bạn nhiệt tình cùng cô lớn lên qua bao năm tháng, không ngại những lời chỉ trích của người ngoài mà vẫn luôn bên cạnh cô lúc này đã đứng ra bênh vực:
- "Này, bộ ba mẹ tụi mày không dạy phải tôn trọng người khác à, đạo đức chúng bây bị thiếu vitamin à?"
Tụi kia bị bật lại nên tức tối mà quát:
- "Mày nhìn cái bộ dạng của nó kìa suốt ngày điên điên khùng khùng, bà của nó thì nhếch nhác chẳng ra làm sao, thế mà mày cũng chơi được với loại người như vậy, đúng là hạ đẳng mới chơi với nhau."
Cả lớp nhìn San San bằng ánh mắt kì thị, chán ghét, San San thì chỉ gục xuống bàn mà không dám phản bác lại, chỉ có cô bạn thân là bênh vực cho cô:
- "Tao chả thèm ở đây mà tranh cãi với tụi bây, cãi với tụi bây chỉ làm tao thấy tởm hơn thôi."
Cô bạn bước đến bàn San San, thì thầm an ủi cô:
- "Không sao đâu, có mình đây rồi, cậu đừng quan tâm mấy người đó làm gì cho mệt, mình sẽ luôn bên cậu."
- "Ừm... cảm ơn cậu." San San nói với ánh mắt vô hồn nét mặt vô cảm.
Reng... reng... reng... Tiếng chuông vang lên, tiết học bắt đầu, cô giáo bước vào lớp:
- "Cả lớp, nghiêm!" Lớp trưởng của lớp đứng bật dậy hô to.
- "Chúng em chào cô ạ!" Cả lớp đồng thanh.
Cô giáo ngồi xuống và thông báo với cả lớp:
- "Các em đã bước vào ngôi trường mới, một môi trường hoàn tới mới, cô mong các em sẽ nỗ lực học tập chăm chỉ và đạt được thành tích tốt nhé!"
- "Được rồi, chúng ta bắt đầu tiết học."
San San chẳng thể nào tập trung nghe giảng được vì lời nói của bọn kia lúc đầu giờ.
Bỗng nhiên cô giáo gọi tên San San lên bảng:
- "Câu hỏi này, cô sẽ mời một bạn lên bảng làm nhé! Trương Nguyệt San!!"
Khi nghe đến tên mình, San San giật bắn người, chẳng biết làm gì cả vì nãy giờ cô chẳng nghe được cô giáo giảng bài.
Cô bước chậm rãi lên bảng, tay run run cầm viên phấn lên, đầu óc cô trống rỗng chẳng viết được chữ nào.
Cô giáo nhìn San San run sợ như vậy, đã hiểu được phần nào nên cô bảo:
- "Thôi em về chỗ đi, cô sẽ mời bạn khác."
San San cảm thấy xấu hổ không biết nói gì nên chỉ sầm mặt bước về chỗ ngồi.
Thời gian cứ trôi, tiếng chuông kết thúc tiết học cũng vang lên.
(Giờ giải lao)
- "Tao nói rồi mà, con điên đó thì làm được cái gì, cô giáo kêu lên bảng thì chỉ biết đứng sững ở đó thôi."
Rõ ràng những năm qua cô học cũng chẳng kém cạnh ai, nhưng vì chuyện cũ được khơi lại mà làm cô mất tập trung không làm được bài tập khiến cô giáo thất vọng.
San San bị bạn bè xa lánh, tẩy chay suốt năm cấp 3. Nhưng cô vẫn còn tia sáng cuối cùng là bà và cô bạn thân Khương Thất chính là động lực để cô bước tiếp. San San vẫn muốn tiếp tục bước tiếp dù cho cuộc đời không thành toàn cho cô...cô quyết tâm vượt qua số phận đã được sắp đặt từ đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro