Luyện kiếm
2024-12-04 13:41:32
Đường lão sư bước vào lớp, ánh mắt quét qua những khuôn mặt đã vượt qua được giai đoạn luyện khí. Ông nở một nụ cười nhẹ, giọng nói trầm ấm: "Các ngươi đã cố gắng rất nhiều, đừng nản lòng. Con đường phía trước vẫn còn dài, nhưng ta tin rằng các ngươi sẽ không dừng lại."
Sau lời động viên, Đường lão sư bắt đầu hướng dẫn từng động tác căn bản, giải thích tỉ mỉ từng bước một. "Kiếm là sinh mệnh của người tu tiên. Không chỉ là vũ khí, nó còn là một phần của tâm thức. Hiểu được kiếm, các ngươi sẽ hiểu được chính mình."
Ông cũng không quên nhắc nhở: "Kiếm là binh khí phổ biến, nhưng không phải là duy nhất. Tu tiên không gò bó trong một loại vũ khí. Hãy chọn thứ mà các ngươi cảm thấy gắn bó nhất. Nếu kiếm không phải là lựa chọn phù hợp, hãy tìm đến những loại binh khí khác như thương, cung, đao, hoặc thậm chí là quạt. Tinh hoa của tu luyện nằm ở việc tìm thấy sự hòa hợp giữa bản thân và binh khí."
Đáp lời ông, một số đệ tử do dự nhìn sang những loại binh khí khác đặt ở phía góc lớp học. Một thiếu niên mạnh mẽ, cảm thấy bản thân thích hợp với sự sắc bén và uy lực, nhanh chóng chọn một thanh đại đao lớn. Trong khi đó, một nữ đệ tử khẽ chạm vào cây cung, đôi mắt sáng lên khi tưởng tượng ra bản thân nắm bắt sức mạnh từ khoảng cách xa, vững chãi và tập trung.
Đường lão sư gật đầu hài lòng, khuyến khích: "Hãy lắng nghe tiếng gọi của binh khí, để chúng hòa cùng tâm ý của các ngươi. Vũ khí chỉ là công cụ nếu nó không phải là một phần của chính ngươi."
“Ta sẽ dùng kiếm để chỉ dạy các ngươi trước, khi đã thành thạo, các ngươi nên tự chọn cho chính mình một món vũ khí phù hợp với khả năng của bản thân.” Nói xong ông phẩy tay, và từ phía góc phòng, hàng loạt thanh kiếm bằng gỗ bay vút lên không trung, xoay tròn một cách thành thạo, rồi đáp nhẹ xuống trước mặt từng đệ tử. Âm thanh của kiếm gỗ chạm đất vang lên.
"Đầu tiên, hãy cảm nhận trọng lượng và hình dáng của nó trong tay. Kiếm pháp không chỉ là kỹ thuật, mà còn là sự hòa hợp giữa thân, tâm và kiếm." Đường lão sư nghiêm giọng, đồng thời làm mẫu một số động tác cơ bản, từng đường kiếm vung ra nhẹ nhàng nhưng chuẩn xác, các đệ tử chăm chú theo dõi.
Đường lão sư đứng trước các đệ tử, cầm trong tay thanh kiếm mộc, ánh mắt sắc sảo nhưng điềm tĩnh. "Kiếm pháp căn bản không chỉ là nền tảng, mà còn là linh hồn của kiếm đạo. Các ngươi phải học từng động tác một cách cẩn thận, không được nóng vội."
Ông bắt đầu với chiêu đầu tiên, vung nhẹ thanh kiếm lên cao rồi hạ xuống chậm rãi. "Đây là chiêu ‘Phá Vân,’ tưởng chừng đơn giản nhưng đòi hỏi sự chắc chắn và lực đạo ổn định. Khi vung kiếm, đừng chỉ dùng sức cánh tay mà hãy kết hợp cả vai và lưng, để toàn thân dồn lực vào thanh kiếm." Đường lão sư nhẹ nhàng thị phạm, thanh kiếm cắt qua không khí tạo thành một đường thẳng tắp, mạnh mẽ nhưng không kém phần uyển chuyển.
Sau đó, ông chuyển sang chiêu thứ hai, ‘Thác Lôi’, hướng dẫn đệ tử xoay người và tung kiếm về phía trước như một tia sét xé tan màn đêm. “Thác Lôi đòi hỏi tốc độ và sự chính xác. Hãy để kiếm nhanh như chớp, nhưng không được lơ là. Chỉ cần một giây phân tâm, chiêu thức này sẽ mất đi sức mạnh vốn có.”
Tiếp theo là chiêu ‘Thủy Lưu’, một động tác chuyển động linh hoạt, yêu cầu các đệ tử phải di chuyển thật nhẹ nhàng, thanh kiếm uốn lượn như dòng nước chảy. Đường lão sư di chuyển một cách uyển chuyển, đôi chân khẽ nhún nhẹ để đẩy cơ thể đi, thanh kiếm trên tay nhẹ nhàng luồn lách như thể đang vẽ lên không trung. "Đừng cưỡng ép dòng chảy, hãy để thanh kiếm dẫn lối cho bước chân của ngươi. Khi ngươi làm chủ được chiêu thức này, bất cứ đòn tấn công nào của đối phương cũng có thể bị hóa giải."
Cuối cùng là chiêu ‘Phong Ba’, một chiêu thức xoáy tròn dữ dội, khiến thanh kiếm như một cơn lốc cuốn mọi thứ xung quanh. Đường lão sư xoay kiếm với tốc độ cao, tạo thành một vòng tròn mạnh mẽ bao quanh bản thân. "Phong Ba là sự kết hợp của lực và kỹ thuật, đòi hỏi ngươi phải giữ thăng bằng tốt và dồn toàn bộ sức mạnh vào mũi kiếm để tạo ra vòng bảo vệ xung quanh."
Sau khi thị phạm xong từng chiêu thức, Đường lão sư hài lòng gật đầu, giọng nói trầm ấm nhắc nhở: "Các ngươi đừng quên, kiếm pháp không phải là một thứ chỉ để học thuộc, mà là một phần của cơ thể, của tâm hồn. Hãy luyện tập không chỉ bằng sức lực, mà cả bằng sự tập trung và tinh thần. Mỗi động tác đều phải trọn vẹn, không được lơ là."
Dứt lời, ông bước chậm rãi về phía chiếc bàn gỗ nhỏ đặt ở góc sân tập, nơi ấm trà nóng vẫn còn tỏa hương thơm nhẹ nhàng. Ông rót cho mình một chén trà, thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm, để vị đắng của trà lan tỏa nơi đầu lưỡi. Ánh mắt ông vẫn không rời khỏi các đệ tử đang luyện tập, dõi theo từng động tác, từng biểu cảm.
Ngồi tựa lưng vào ghế, Đường lão sư quan sát cẩn thận từng người, thỉnh thoảng gật gù hài lòng khi thấy khá nhiều đệ tử thực hiện đúng động tác, đôi lúc lại nhíu mày khi phát hiện ai đó có điểm sai lệch. Mỗi lần thấy ai lơ là hay động tác thiếu chính xác, ông chỉ cần khẽ ho nhẹ một tiếng, lập tức người đó giật mình chỉnh lại động tác.
Dưới ánh mắt tinh tường và nghiêm nghị của Đường lão sư, không ai dám sao nhãng, càng tập trung hơn vào từng đường kiếm, từng chiêu thức, như thể muốn chứng tỏ sự nỗ lực của mình với thầy.
Khi mặt trời dần lặn xuống phía chân trời, ánh sáng nhạt màu phủ lên sân tập, Đường lão sư từ từ đứng lên, vỗ tay thu hút sự chú ý của các đệ tử. "Hôm nay đến đây thôi," ông trầm giọng nói, đôi mắt ánh lên sự khích lệ. "Các ngươi đã học được những chiêu thức cơ bản, nhưng điều quan trọng là phải thường xuyên luyện tập. Đừng để những gì ta dạy hôm nay trôi qua vô ích. Hãy dành thời gian ôn luyện mỗi ngày, hòa nhập từng động tác vào cơ thể và tâm trí của mình."
Ông dừng lại một chút, để những lời dặn dò ngấm vào từng đệ tử. "Bảy ngày sau, ta sẽ kiểm tra lại thành quả. Đến lúc đó, ta hy vọng sẽ nhìn thấy sự tiến bộ ở từng người. Đừng làm ta thất vọng."
Các đệ tử đồng thanh vâng lời, ánh mắt tràn đầy quyết tâm và sự kính trọng. Họ cúi đầu chào Đường lão sư rồi lần lượt rời khỏi sân tập, bóng dáng dần khuất vào màn đêm đang buông xuống.
Đứng đó, Đường lão sư lặng lẽ nhìn theo, trong lòng thầm mong các đệ tử sẽ nỗ lực hết mình, không chỉ để hoàn thiện từng đường kiếm mà còn để bước xa hơn trên con đường tu tiên đầy gian khó. Khi bóng đêm phủ kín, ông quay người, từ từ bước vào căn phòng nhỏ bên cạnh sân tập, để lại sân luyện trống trải trong yên tĩnh.
Sau buổi học, ai nấy đều dốc hết sức mình vào việc luyện tập, không muốn lãng phí thời gian dù chỉ một giây. Ngay cả những người tài giỏi như Đinh Thiên, Lan Tố, Hạ Vân, Lý Vân, Hạ Minh, và Trương Duy cũng không ngoại lệ. Mỗi người đều gặp những khó khăn riêng, những giới hạn cần vượt qua để tiến bộ.
Đinh Thiên, nổi tiếng với sự nhanh nhạy, vẫn không thể hoàn toàn làm chủ được chiêu ‘Phong Ba’ phức tạp, từng động tác xoay vòng khiến anh phải nỗ lực điều chỉnh trọng tâm liên tục để không mất thăng bằng. Lan Tố thì loay hoay với sự linh hoạt của ‘Thủy Lưu’, cố gắng sao cho thanh kiếm lướt qua không khí một cách uyển chuyển mà không đánh mất lực đạo.
Hạ Vân và Lý Vân, cặp huynh đệ bạn thân từ nhỏ, vốn nổi trội về sức mạnh, lại gặp thử thách với tốc độ của chiêu ‘Thác Lôi’. Đôi mắt họ sáng lên khi nhìn thanh kiếm vung trong không khí, nhưng việc kết hợp nhuần nhuyễn giữa tốc độ và lực khiến họ phải luyện đi luyện lại không ngừng.
Hạ Minh, dù có khả năng quan sát tốt, vẫn gặp khó khăn với chiêu ‘Phá Vân’, không thể đạt đến độ chuẩn xác tuyệt đối của đường kiếm. Trong khi đó, Trương Duy, với tính cách cẩn trọng, không ngừng tập trung vào từng chi tiết, nhưng lại thiếu đi sự linh hoạt cần thiết, khiến động tác trở nên nặng nề.
Mỗi người đều miệt mài luyện tập, từng giọt mồ hôi rơi xuống sân, từng động tác thể hiện rõ sự quyết tâm. Dù gặp khó khăn, họ không hề nản lòng, vẫn kiên trì tập luyện để vượt qua giới hạn của bản thân, hướng đến ngày kiểm tra sắp tới.
Còn Yên Nhiên Tuyết, dù còn yếu thế hơn so với các đệ tử tài giỏi khác nhưng vẫn kiên trì tập luyện từng chiêu thức một cách nghiêm túc. Mỗi lần không đạt, cô đều tự nhắc nhở bản thân cố gắng thêm một chút nữa. Nhưng sự quyết tâm ấy dường như đã đi quá giới hạn. Khi thực hiện chiêu ‘Phong Ba’, cô tập trung vào từng vòng xoay, cố gắng giữ thăng bằng và dồn sức mạnh vào mũi kiếm.
Đột nhiên đang xoay cô nghe thấy tiếng “rắc” phát ra từ bên hông, sau đó là một cơn đau buốt kéo đến. "Á!" Yên Nhiên Tuyết kêu lên đau đớn, buông tay cầm kiếm và khựng lại, cả cơ thể chao đảo mất thăng bằng. Cơn đau khiến cô không thể tiếp tục, đành ngồi xuống, tay ôm bên hông với gương mặt nhăn nhó. Dường như việc luyện tập quá sức đã khiến cơ thể cô bị căng quá mức.
Hệ thống cảm nhận được tình trạng của Yên Nhiên Tuyết và lập tức lên tiếng:
"Ký chủ. Cô không thể cứ tiếp tục luyện tập mà không để ý đến cơ thể mình”
Một loạt thông báo nhỏ hiện lên trong đầu Yên Nhiên Tuyết, nhưng cô chỉ nhăn mặt, không thể cử động ngay lập tức vì cơn đau lan ra từ bên hông.
Yên Nhiên Tuyết nhíu mày, thầm cảm thấy tiếc nuối vì sự cố này. Cô chỉ muốn luyện thêm một chút nữa, nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được. Tuy nhiên, cơn đau buốt khiến cô không thể tiếp tục được nữa.
“Chỉ là tập thêm một chút thôi mà...” Cô thở dài, lòng đầy thất vọng, cảm giác như mình vừa bỏ lỡ cơ hội quý giá để tiến bộ.
Hệ thống lại vang lên, lần này giọng điệu có phần nhẹ nhàng hơn:
“Luyện tập là tốt, nhưng nếu không biết điểm dừng, Ký chủ sẽ chỉ làm tổn thương chính mình. Cơ thể của Ký chủ cũng cần thời gian để hồi phục. Đừng để sự nóng vội phá hỏng mọi thứ.”
Yên Nhiên Tuyết không thể không thừa nhận lời nhắc nhở của hệ thống là đúng, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu vì chưa thể đạt được mục tiêu của mình.
Sau lời động viên, Đường lão sư bắt đầu hướng dẫn từng động tác căn bản, giải thích tỉ mỉ từng bước một. "Kiếm là sinh mệnh của người tu tiên. Không chỉ là vũ khí, nó còn là một phần của tâm thức. Hiểu được kiếm, các ngươi sẽ hiểu được chính mình."
Ông cũng không quên nhắc nhở: "Kiếm là binh khí phổ biến, nhưng không phải là duy nhất. Tu tiên không gò bó trong một loại vũ khí. Hãy chọn thứ mà các ngươi cảm thấy gắn bó nhất. Nếu kiếm không phải là lựa chọn phù hợp, hãy tìm đến những loại binh khí khác như thương, cung, đao, hoặc thậm chí là quạt. Tinh hoa của tu luyện nằm ở việc tìm thấy sự hòa hợp giữa bản thân và binh khí."
Đáp lời ông, một số đệ tử do dự nhìn sang những loại binh khí khác đặt ở phía góc lớp học. Một thiếu niên mạnh mẽ, cảm thấy bản thân thích hợp với sự sắc bén và uy lực, nhanh chóng chọn một thanh đại đao lớn. Trong khi đó, một nữ đệ tử khẽ chạm vào cây cung, đôi mắt sáng lên khi tưởng tượng ra bản thân nắm bắt sức mạnh từ khoảng cách xa, vững chãi và tập trung.
Đường lão sư gật đầu hài lòng, khuyến khích: "Hãy lắng nghe tiếng gọi của binh khí, để chúng hòa cùng tâm ý của các ngươi. Vũ khí chỉ là công cụ nếu nó không phải là một phần của chính ngươi."
“Ta sẽ dùng kiếm để chỉ dạy các ngươi trước, khi đã thành thạo, các ngươi nên tự chọn cho chính mình một món vũ khí phù hợp với khả năng của bản thân.” Nói xong ông phẩy tay, và từ phía góc phòng, hàng loạt thanh kiếm bằng gỗ bay vút lên không trung, xoay tròn một cách thành thạo, rồi đáp nhẹ xuống trước mặt từng đệ tử. Âm thanh của kiếm gỗ chạm đất vang lên.
"Đầu tiên, hãy cảm nhận trọng lượng và hình dáng của nó trong tay. Kiếm pháp không chỉ là kỹ thuật, mà còn là sự hòa hợp giữa thân, tâm và kiếm." Đường lão sư nghiêm giọng, đồng thời làm mẫu một số động tác cơ bản, từng đường kiếm vung ra nhẹ nhàng nhưng chuẩn xác, các đệ tử chăm chú theo dõi.
Đường lão sư đứng trước các đệ tử, cầm trong tay thanh kiếm mộc, ánh mắt sắc sảo nhưng điềm tĩnh. "Kiếm pháp căn bản không chỉ là nền tảng, mà còn là linh hồn của kiếm đạo. Các ngươi phải học từng động tác một cách cẩn thận, không được nóng vội."
Ông bắt đầu với chiêu đầu tiên, vung nhẹ thanh kiếm lên cao rồi hạ xuống chậm rãi. "Đây là chiêu ‘Phá Vân,’ tưởng chừng đơn giản nhưng đòi hỏi sự chắc chắn và lực đạo ổn định. Khi vung kiếm, đừng chỉ dùng sức cánh tay mà hãy kết hợp cả vai và lưng, để toàn thân dồn lực vào thanh kiếm." Đường lão sư nhẹ nhàng thị phạm, thanh kiếm cắt qua không khí tạo thành một đường thẳng tắp, mạnh mẽ nhưng không kém phần uyển chuyển.
Sau đó, ông chuyển sang chiêu thứ hai, ‘Thác Lôi’, hướng dẫn đệ tử xoay người và tung kiếm về phía trước như một tia sét xé tan màn đêm. “Thác Lôi đòi hỏi tốc độ và sự chính xác. Hãy để kiếm nhanh như chớp, nhưng không được lơ là. Chỉ cần một giây phân tâm, chiêu thức này sẽ mất đi sức mạnh vốn có.”
Tiếp theo là chiêu ‘Thủy Lưu’, một động tác chuyển động linh hoạt, yêu cầu các đệ tử phải di chuyển thật nhẹ nhàng, thanh kiếm uốn lượn như dòng nước chảy. Đường lão sư di chuyển một cách uyển chuyển, đôi chân khẽ nhún nhẹ để đẩy cơ thể đi, thanh kiếm trên tay nhẹ nhàng luồn lách như thể đang vẽ lên không trung. "Đừng cưỡng ép dòng chảy, hãy để thanh kiếm dẫn lối cho bước chân của ngươi. Khi ngươi làm chủ được chiêu thức này, bất cứ đòn tấn công nào của đối phương cũng có thể bị hóa giải."
Cuối cùng là chiêu ‘Phong Ba’, một chiêu thức xoáy tròn dữ dội, khiến thanh kiếm như một cơn lốc cuốn mọi thứ xung quanh. Đường lão sư xoay kiếm với tốc độ cao, tạo thành một vòng tròn mạnh mẽ bao quanh bản thân. "Phong Ba là sự kết hợp của lực và kỹ thuật, đòi hỏi ngươi phải giữ thăng bằng tốt và dồn toàn bộ sức mạnh vào mũi kiếm để tạo ra vòng bảo vệ xung quanh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi thị phạm xong từng chiêu thức, Đường lão sư hài lòng gật đầu, giọng nói trầm ấm nhắc nhở: "Các ngươi đừng quên, kiếm pháp không phải là một thứ chỉ để học thuộc, mà là một phần của cơ thể, của tâm hồn. Hãy luyện tập không chỉ bằng sức lực, mà cả bằng sự tập trung và tinh thần. Mỗi động tác đều phải trọn vẹn, không được lơ là."
Dứt lời, ông bước chậm rãi về phía chiếc bàn gỗ nhỏ đặt ở góc sân tập, nơi ấm trà nóng vẫn còn tỏa hương thơm nhẹ nhàng. Ông rót cho mình một chén trà, thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm, để vị đắng của trà lan tỏa nơi đầu lưỡi. Ánh mắt ông vẫn không rời khỏi các đệ tử đang luyện tập, dõi theo từng động tác, từng biểu cảm.
Ngồi tựa lưng vào ghế, Đường lão sư quan sát cẩn thận từng người, thỉnh thoảng gật gù hài lòng khi thấy khá nhiều đệ tử thực hiện đúng động tác, đôi lúc lại nhíu mày khi phát hiện ai đó có điểm sai lệch. Mỗi lần thấy ai lơ là hay động tác thiếu chính xác, ông chỉ cần khẽ ho nhẹ một tiếng, lập tức người đó giật mình chỉnh lại động tác.
Dưới ánh mắt tinh tường và nghiêm nghị của Đường lão sư, không ai dám sao nhãng, càng tập trung hơn vào từng đường kiếm, từng chiêu thức, như thể muốn chứng tỏ sự nỗ lực của mình với thầy.
Khi mặt trời dần lặn xuống phía chân trời, ánh sáng nhạt màu phủ lên sân tập, Đường lão sư từ từ đứng lên, vỗ tay thu hút sự chú ý của các đệ tử. "Hôm nay đến đây thôi," ông trầm giọng nói, đôi mắt ánh lên sự khích lệ. "Các ngươi đã học được những chiêu thức cơ bản, nhưng điều quan trọng là phải thường xuyên luyện tập. Đừng để những gì ta dạy hôm nay trôi qua vô ích. Hãy dành thời gian ôn luyện mỗi ngày, hòa nhập từng động tác vào cơ thể và tâm trí của mình."
Ông dừng lại một chút, để những lời dặn dò ngấm vào từng đệ tử. "Bảy ngày sau, ta sẽ kiểm tra lại thành quả. Đến lúc đó, ta hy vọng sẽ nhìn thấy sự tiến bộ ở từng người. Đừng làm ta thất vọng."
Các đệ tử đồng thanh vâng lời, ánh mắt tràn đầy quyết tâm và sự kính trọng. Họ cúi đầu chào Đường lão sư rồi lần lượt rời khỏi sân tập, bóng dáng dần khuất vào màn đêm đang buông xuống.
Đứng đó, Đường lão sư lặng lẽ nhìn theo, trong lòng thầm mong các đệ tử sẽ nỗ lực hết mình, không chỉ để hoàn thiện từng đường kiếm mà còn để bước xa hơn trên con đường tu tiên đầy gian khó. Khi bóng đêm phủ kín, ông quay người, từ từ bước vào căn phòng nhỏ bên cạnh sân tập, để lại sân luyện trống trải trong yên tĩnh.
Sau buổi học, ai nấy đều dốc hết sức mình vào việc luyện tập, không muốn lãng phí thời gian dù chỉ một giây. Ngay cả những người tài giỏi như Đinh Thiên, Lan Tố, Hạ Vân, Lý Vân, Hạ Minh, và Trương Duy cũng không ngoại lệ. Mỗi người đều gặp những khó khăn riêng, những giới hạn cần vượt qua để tiến bộ.
Đinh Thiên, nổi tiếng với sự nhanh nhạy, vẫn không thể hoàn toàn làm chủ được chiêu ‘Phong Ba’ phức tạp, từng động tác xoay vòng khiến anh phải nỗ lực điều chỉnh trọng tâm liên tục để không mất thăng bằng. Lan Tố thì loay hoay với sự linh hoạt của ‘Thủy Lưu’, cố gắng sao cho thanh kiếm lướt qua không khí một cách uyển chuyển mà không đánh mất lực đạo.
Hạ Vân và Lý Vân, cặp huynh đệ bạn thân từ nhỏ, vốn nổi trội về sức mạnh, lại gặp thử thách với tốc độ của chiêu ‘Thác Lôi’. Đôi mắt họ sáng lên khi nhìn thanh kiếm vung trong không khí, nhưng việc kết hợp nhuần nhuyễn giữa tốc độ và lực khiến họ phải luyện đi luyện lại không ngừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Minh, dù có khả năng quan sát tốt, vẫn gặp khó khăn với chiêu ‘Phá Vân’, không thể đạt đến độ chuẩn xác tuyệt đối của đường kiếm. Trong khi đó, Trương Duy, với tính cách cẩn trọng, không ngừng tập trung vào từng chi tiết, nhưng lại thiếu đi sự linh hoạt cần thiết, khiến động tác trở nên nặng nề.
Mỗi người đều miệt mài luyện tập, từng giọt mồ hôi rơi xuống sân, từng động tác thể hiện rõ sự quyết tâm. Dù gặp khó khăn, họ không hề nản lòng, vẫn kiên trì tập luyện để vượt qua giới hạn của bản thân, hướng đến ngày kiểm tra sắp tới.
Còn Yên Nhiên Tuyết, dù còn yếu thế hơn so với các đệ tử tài giỏi khác nhưng vẫn kiên trì tập luyện từng chiêu thức một cách nghiêm túc. Mỗi lần không đạt, cô đều tự nhắc nhở bản thân cố gắng thêm một chút nữa. Nhưng sự quyết tâm ấy dường như đã đi quá giới hạn. Khi thực hiện chiêu ‘Phong Ba’, cô tập trung vào từng vòng xoay, cố gắng giữ thăng bằng và dồn sức mạnh vào mũi kiếm.
Đột nhiên đang xoay cô nghe thấy tiếng “rắc” phát ra từ bên hông, sau đó là một cơn đau buốt kéo đến. "Á!" Yên Nhiên Tuyết kêu lên đau đớn, buông tay cầm kiếm và khựng lại, cả cơ thể chao đảo mất thăng bằng. Cơn đau khiến cô không thể tiếp tục, đành ngồi xuống, tay ôm bên hông với gương mặt nhăn nhó. Dường như việc luyện tập quá sức đã khiến cơ thể cô bị căng quá mức.
Hệ thống cảm nhận được tình trạng của Yên Nhiên Tuyết và lập tức lên tiếng:
"Ký chủ. Cô không thể cứ tiếp tục luyện tập mà không để ý đến cơ thể mình”
Một loạt thông báo nhỏ hiện lên trong đầu Yên Nhiên Tuyết, nhưng cô chỉ nhăn mặt, không thể cử động ngay lập tức vì cơn đau lan ra từ bên hông.
Yên Nhiên Tuyết nhíu mày, thầm cảm thấy tiếc nuối vì sự cố này. Cô chỉ muốn luyện thêm một chút nữa, nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được. Tuy nhiên, cơn đau buốt khiến cô không thể tiếp tục được nữa.
“Chỉ là tập thêm một chút thôi mà...” Cô thở dài, lòng đầy thất vọng, cảm giác như mình vừa bỏ lỡ cơ hội quý giá để tiến bộ.
Hệ thống lại vang lên, lần này giọng điệu có phần nhẹ nhàng hơn:
“Luyện tập là tốt, nhưng nếu không biết điểm dừng, Ký chủ sẽ chỉ làm tổn thương chính mình. Cơ thể của Ký chủ cũng cần thời gian để hồi phục. Đừng để sự nóng vội phá hỏng mọi thứ.”
Yên Nhiên Tuyết không thể không thừa nhận lời nhắc nhở của hệ thống là đúng, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu vì chưa thể đạt được mục tiêu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro