Yên Nhiên Tuyết...
2024-12-04 13:41:32
Mỗi sáng, Yên Nhiên Tuyết đều đến khu luyện tập sớm như một thói quen. Đôi chân nhẹ nhàng bước trên những tảng đá phủ đầy rêu xanh, khí trời trong lành, mặt trời chiếu sáng vàng ấm từ phía chân trời. Tay cầm kiếm gỗ, khuôn mặt nàng rạng rỡ như mọi ngày, trái tim đầy hứng khởi, bởi hôm nay lại là một ngày tuyệt vời để cùng Lâm Nguyệt Chi luyện tập kiếm pháp.
Vừa đi tới cổng khu luyện tập, nàng đã cảm nhận được sự khác thường. Một âm thanh lạ, như tiếng kiếm va chạm nhẹ, vang vọng trong không gian yên tĩnh. Nhưng đó chưa phải điều làm nàng ngạc nhiên, mà là hình ảnh mà nàng nhìn thấy ngay sau đó.
Lâm Nguyệt Chi, như thường lệ, đang luyện kiếm. Nhưng không phải một mình, mà bên cạnh cô, trong dáng vẻ hoàn hảo đến không tưởng, là Bạch Tử Hàn - nam nhân nổi bật với vẻ lạnh lùng, đôi mắt thâm trầm như đêm tối, gương mặt không biểu cảm nhưng lại tỏa ra một thứ khí chất khó ai có thể rời mắt. Họ đang luyện tập cùng nhau, động tác kiếm phối hợp nhịp nhàng, từng đường kiếm chuẩn xác, lướt qua không khí với một vẻ đẹp tựa như hai ngôi sao đang cùng tỏa sáng trong bầu trời bình lặng.
Yên Nhiên Tuyết đứng sững lại, mắt mở to, bất giác ngừng bước. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng có chút khó chịu. Lâm Nguyệt Chi, người luôn là đối tác luyện tập của nàng, giờ đây lại cùng một người đàn ông khác, người mà nàng không hề biết sao lại xuất hiện ở đây. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như quay cuồng. Cảm giác khó chịu dâng lên như một làn sóng và không thể làm gì khác ngoài đứng nhìn.
Từng chiêu kiếm của cả hai người là một tác phẩm hoàn hảo. Lâm Nguyệt Chi nhẹ nhàng, uyển chuyển, như một đóa hoa đang nở trong không gian tĩnh mịch, còn Bạch Tử Hàn lại mạnh mẽ, dứt khoát, mỗi cú vung kiếm của anh đều như một làn sóng mạnh mẽ xô đẩy mọi vật xung quanh. Cả hai như hai linh hồn hợp nhất, sự kết hợp của sự tĩnh lặng và sức mạnh. Mọi thứ hoàn hảo đến mức làm người ta phải choáng ngợp, nhưng Yên Nhiên Tuyết lại không thể cảm nhận được vẻ đẹp đó. Nàng đứng im lặng, đôi mắt hờn dỗi bắn về phía Bạch Tử Hàn, rồi lại nhìn Lâm Nguyệt Chi
Bạch Tử Hàn vẫn không hề hay biết gì, tiếp tục với những động tác kiếm lạnh lùng, tựa như không có sự hiện diện của người khác. Còn Lâm Nguyệt Chi, dù là người bên cạnh, nhưng ánh mắt cô vẫn tràn đầy sự bình thản, như thể nàng đã quen với sự hiện diện của Bạch Tử Hàn ở đây, tựa như điều đó là đương nhiên.
“Thật là…” Yên Nhiên Tuyết không thể kìm nén suy nghĩ trong lòng, ánh mắt lướt qua cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy một sự bực bội không thể diễn tả.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến mái tóc của nàng bay bay trong không khí. Cái cảm giác này thật kỳ lạ, như thể nàng đang bị lạc vào một câu chuyện mà chính nàng không thể viết tiếp. Nàng vẫn đứng yên, đôi mắt chăm chú nhìn vào họ, lòng không ngừng lẩm bẩm: “Cũng được, luyện đi. Tôi sẽ xem xem trò này diễn ra đến bao giờ…”
Khi Yên Nhiên Tuyết đang chìm trong cảm giác khó chịu và bực bội, bất ngờ một giọng nói lạnh lùng từ hệ thống vang lên trong đầu nàng. Giọng nói ấy chẳng hề báo trước, như một cơn sóng lớn ập đến, khiến nàng không kịp phòng bị.
“Ký chủ không cần phải khó chịu như vậy đâu!” Giọng của hệ thống vang lên một cách cực kỳ vô cảm, không hề có chút cảm thông nào. “Họ là một đôi, việc họ ở bên nhau là rất đúng đắn. Còn cô… chỉ là người qua đường mà thôi. Khó chịu làm chi? Không lo tu luyện và hoàn thành nhiệm vụ của mình đi, lại còn lãng phí thời gian để nhìn người khác luyện kiếm.”
Yên Nhiên Tuyết không kịp phản ứng, ngay lập tức cô chỉ đứng lặng người, ngơ ngác một chút trước sự lạnh lùng của hệ thống. Một lúc sau, nàng hắng giọng, bắt đầu tự hỏi: "Họ là một đôi ư? Đúng, có lẽ… đúng vậy." Nàng nhíu mày, cảm giác mơ hồ vẫn còn lảng vảng trong lòng, nhưng dường như có một tia sáng lóe lên. “Cảm giác này chẳng phải là ghen tị sao? Nàng… đang ghen tị sao? Không, không thể nào là ghen tỵ, không có lý do gì để ghen tỵ, chắc chắn là như thế.”
Hệ thống lại nhắc nhở thêm một câu, giọng nó càng lúc càng có vẻ ngán ngẩm hơn: “Ký chủ, sao lại lăn tăn như vậy? Cô có biết mình đang lãng phí biết bao nhiêu thời gian để suy nghĩ vớ vẩn không? Lo tu luyện đi!”
“Câm đi!” Yên Nhiên Tuyết bất giác buột miệng.
Một lúc lâu sau, nàng thở dài, đứng thẳng người lên. "Không sao, không sao... Mình chỉ là không quen thôi.”
Yên Nhiên Tuyết nhìn khung cảnh luyện kiếm của hai người thêm một chút rồi xoay người rời đi, lòng tự hỏi. “Tôi chỉ là... người qua đường mà thôi, đúng không?”
Trên đường trở về, Yên Nhiên Tuyết còn đang lạc trong dòng suy nghĩ của chính mình, miên man về cảm giác khó hiểu khi thấy Lâm Nguyệt Chi và Bạch Tử Hàn luyện kiếm cùng nhau. Những suy nghĩ lộn xộn khiến nàng không thể tập trung vào bước đi của mình, cho đến khi một giọng nói vang lên từ phía trước.
"Yên Nhiên Tuyết."
Nàng giật mình, ngẩng đầu lên và thấy Đinh Thiên đang đứng đó, mỉm cười nhìn mình. Đinh Thiên luôn là một trong những đệ tử tài giỏi của nhóm đệ tự ngoại môn, với vẻ ngoài tuấn tú và khí chất lạnh lùng. Hắn không chỉ được yêu mến vì tài năng mà còn nhờ vào vẻ ngoài hoàn hảo của mình, một phong thái ngạo nghễ nhưng cũng không thiếu sự dịu dàng, khiến nhiều người không khỏi ngưỡng mộ.
"Chào, Đinh Thiên." Yên Nhiên Tuyết khẽ mỉm cười đáp lại, mặc dù trong lòng vẫn còn vướng chút bực bội, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ dáng vẻ bình thản.
Đinh Thiên không vội vã, chỉ bước tới gần, ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Này, Yên Nhiên Tuyết, hôm nay có rảnh không? Chúng ta luyện kiếm một lát nhé."
Yên Nhiên Tuyết bất ngờ, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên. Đinh Thiên tuy lạnh lùng, nhưng lại không thiếu sự ấm áp trong cách đối đãi với nàng. Mặc dù nàng không biết rõ mục đích của hắn là gì, nhưng trong khoảnh khắc này, nàng cảm thấy như mình có thể thoát khỏi những suy nghĩ rối bời về Lâm Nguyệt Chi và Bạch Tử Hàn.
"Được thôi, tôi cũng cần phải luyện thêm vài chiêu thức." Nàng đáp lại, giọng điệu bình thản. Đây là cơ hội để nàng thoát khỏi những cảm xúc đang đè nén trong lòng, cũng là lúc để nàng tập trung vào việc tu luyện.
Đinh Thiên gật đầu, nở một nụ cười đầy ấm áp, rồi quay người dẫn đường. "Vậy chúng ta đến khu luyện tập phía bên kia."
Hai người bắt đầu đi về hướng một khu luyện tập vắng vẻ hơn, nơi chỉ có vài đệ tử luyện tập một mình. Bầu không khí yên tĩnh, không bị quấy rầy, khiến Yên Nhiên Tuyết cảm thấy dễ chịu hơn. Nàng theo sát Đinh Thiên, không nói nhiều, chỉ cảm nhận được không khí xung quanh và sự lạ lẫm của việc luyện kiếm cùng một người khác ngoài Lâm Nguyệt Chi.
Khi đến khu luyện tập, Đinh Thiên đứng đối diện với nàng, chuẩn bị sẵn sàng.
"Để tôi xem thử kỹ thuật kiếm của cô hôm nay thế nào." Đinh Thiên nói, ánh mắt sáng rực lên, không thiếu sự thách thức nhưng lại mang theo sự tôn trọng.
Yên Nhiên Tuyết hơi ngạc nhiên trước lời nói của hắn, nhưng nàng chỉ mỉm cười đáp lại. "Cũng được, tôi sẽ không làm bạn thất vọng đâu."
Đinh Thiên đã nhanh chóng vung kiếm, ra chiêu “Nguyệt Hạ Sương Sắc” đầy uy lực. Cả không gian như lắng lại trong một khoảnh khắc, thanh kiếm của hắn lóe lên, như một cơn lốc cuốn tới. Yên Nhiên Tuyết khẽ động tung ra chiêu “Lưu Thủy Khởi Nguyên”, cánh tay vung lên, luồng linh lực nhẹ nhàng như dòng nước chảy khởi sinh, mang đến một cảm giác bình yên thoáng chốc. Nhưng bất ngờ, nàng xoay người, phóng thích năng lượng mạnh mẽ như sóng nước chảy xiết, đánh thẳng vào Đinh Thiên. Đinh Thiên nhanh nhẹn, đáp trả lại đòn thế bằng một cú xoay người né tránh nhẹ nhàng như gió, nhưng cũng có phần căng thẳng khi thấy uy lực của đối thủ.
Đinh Thiên ra chiêu “Thiên Phong Cuồng Lưu”, tay chém mạnh xuống, tạo ra một luồng khí cuồng phong mãnh liệt xoáy quanh. Gió lồng lộng ào ào cuốn đến, như muốn nuốt chửng mọi thứ trên đường đi. Yên Nhiên Tuyết cố gắng chống đỡ, nhưng vẫn bị cuốn lại vài bước, phải vận dụng linh lực giữ vững thân hình để không bị thổi bay.
Không lùi bước, Yên Nhiên Tuyết lại tiến lên với chiêu thức thứ ba “Nguyệt Hạ Sương Sắc”. Nàng nhắm mắt, triệu tập khí lực từ tâm hồn, tay nhẹ nhàng đưa ra, tạo thành từng tầng băng sương lấp lánh dưới ánh trăng tưởng tượng. Đòn tấn công vừa đẹp mắt, vừa lạnh lẽo ấy nhanh chóng phóng về phía Đinh Thiên, khiến hắn ta phải lùi bước trước sức mạnh lạnh giá.
Cuộc chiến giữa Yên Nhiên Tuyết và Đinh Thiên diễn ra trong không khí náo nhiệt khi từng đòn thế mãnh liệt của họ thu hút ánh nhìn của các đệ tử khác từ xa kéo đến. Tiếng giao đấu vang dội, những tia sáng lóe lên liên tục từ mỗi chiêu thức, làm cả một góc sân võ như chìm trong bão tố. Đệ tử các tông xung quanh không khỏi kinh ngạc và phấn khích, cùng nhau bàn tán về sức mạnh của từng người.
Bên ngoài vòng đấu, các đệ tử đứng tụm lại, ánh mắt đầy háo hức xen lẫn thán phục. Những tiếng trầm trồ, cảm thán vang lên khi họ chứng kiến các chiêu thức mãnh liệt, nhất là khi Yên Nhiên Tuyết thi triển Liên Hoa Khai Nở, làm không gian bừng lên màu trắng của băng tuyết. Có người xuýt xoa: "Yên Nhiên Tuyết quả thật rất mạnh, không ngờ lại có thể giao đấu ngang ngửa với Đinh Thiên!"
Mỗi đòn đánh, mỗi lần né tránh đều khiến các đệ tử không rời mắt. Khi Đinh Thiên thi triển chiêu Phong Ba, tạo ra cơn bão xoay quanh, có người trong đám đông không kìm được mà thốt lên: "Đinh Thiên thật không hổ danh là đệ tử nổi bậc trong nhóm đệ tử ngoại môn mới vào tông, chiêu thức như gió bão cuồn cuộn!"
Không chỉ các đệ tử mà một số trưởng lão cũng bị thu hút bởi sự căng thẳng của trận đấu. Họ đứng xa quan sát, lặng lẽ gật gù, ánh mắt chứa đựng sự hài lòng khi thấy tài năng trẻ triển lộ. Một trong những vị trưởng lão khẽ mỉm cười và nói: "Cả hai đều có tiềm năng lớn, nếu được rèn luyện và phát triển, họ sẽ là những trụ cột tương lai."
Giữa tiếng hò reo của đám đông, Yên Nhiên Tuyết và Đinh Thiên vẫn tiếp tục chiến đấu với toàn bộ sức lực, càng lúc càng bộc lộ rõ bản lĩnh và tài năng.
Vừa đi tới cổng khu luyện tập, nàng đã cảm nhận được sự khác thường. Một âm thanh lạ, như tiếng kiếm va chạm nhẹ, vang vọng trong không gian yên tĩnh. Nhưng đó chưa phải điều làm nàng ngạc nhiên, mà là hình ảnh mà nàng nhìn thấy ngay sau đó.
Lâm Nguyệt Chi, như thường lệ, đang luyện kiếm. Nhưng không phải một mình, mà bên cạnh cô, trong dáng vẻ hoàn hảo đến không tưởng, là Bạch Tử Hàn - nam nhân nổi bật với vẻ lạnh lùng, đôi mắt thâm trầm như đêm tối, gương mặt không biểu cảm nhưng lại tỏa ra một thứ khí chất khó ai có thể rời mắt. Họ đang luyện tập cùng nhau, động tác kiếm phối hợp nhịp nhàng, từng đường kiếm chuẩn xác, lướt qua không khí với một vẻ đẹp tựa như hai ngôi sao đang cùng tỏa sáng trong bầu trời bình lặng.
Yên Nhiên Tuyết đứng sững lại, mắt mở to, bất giác ngừng bước. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng có chút khó chịu. Lâm Nguyệt Chi, người luôn là đối tác luyện tập của nàng, giờ đây lại cùng một người đàn ông khác, người mà nàng không hề biết sao lại xuất hiện ở đây. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như quay cuồng. Cảm giác khó chịu dâng lên như một làn sóng và không thể làm gì khác ngoài đứng nhìn.
Từng chiêu kiếm của cả hai người là một tác phẩm hoàn hảo. Lâm Nguyệt Chi nhẹ nhàng, uyển chuyển, như một đóa hoa đang nở trong không gian tĩnh mịch, còn Bạch Tử Hàn lại mạnh mẽ, dứt khoát, mỗi cú vung kiếm của anh đều như một làn sóng mạnh mẽ xô đẩy mọi vật xung quanh. Cả hai như hai linh hồn hợp nhất, sự kết hợp của sự tĩnh lặng và sức mạnh. Mọi thứ hoàn hảo đến mức làm người ta phải choáng ngợp, nhưng Yên Nhiên Tuyết lại không thể cảm nhận được vẻ đẹp đó. Nàng đứng im lặng, đôi mắt hờn dỗi bắn về phía Bạch Tử Hàn, rồi lại nhìn Lâm Nguyệt Chi
Bạch Tử Hàn vẫn không hề hay biết gì, tiếp tục với những động tác kiếm lạnh lùng, tựa như không có sự hiện diện của người khác. Còn Lâm Nguyệt Chi, dù là người bên cạnh, nhưng ánh mắt cô vẫn tràn đầy sự bình thản, như thể nàng đã quen với sự hiện diện của Bạch Tử Hàn ở đây, tựa như điều đó là đương nhiên.
“Thật là…” Yên Nhiên Tuyết không thể kìm nén suy nghĩ trong lòng, ánh mắt lướt qua cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy một sự bực bội không thể diễn tả.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến mái tóc của nàng bay bay trong không khí. Cái cảm giác này thật kỳ lạ, như thể nàng đang bị lạc vào một câu chuyện mà chính nàng không thể viết tiếp. Nàng vẫn đứng yên, đôi mắt chăm chú nhìn vào họ, lòng không ngừng lẩm bẩm: “Cũng được, luyện đi. Tôi sẽ xem xem trò này diễn ra đến bao giờ…”
Khi Yên Nhiên Tuyết đang chìm trong cảm giác khó chịu và bực bội, bất ngờ một giọng nói lạnh lùng từ hệ thống vang lên trong đầu nàng. Giọng nói ấy chẳng hề báo trước, như một cơn sóng lớn ập đến, khiến nàng không kịp phòng bị.
“Ký chủ không cần phải khó chịu như vậy đâu!” Giọng của hệ thống vang lên một cách cực kỳ vô cảm, không hề có chút cảm thông nào. “Họ là một đôi, việc họ ở bên nhau là rất đúng đắn. Còn cô… chỉ là người qua đường mà thôi. Khó chịu làm chi? Không lo tu luyện và hoàn thành nhiệm vụ của mình đi, lại còn lãng phí thời gian để nhìn người khác luyện kiếm.”
Yên Nhiên Tuyết không kịp phản ứng, ngay lập tức cô chỉ đứng lặng người, ngơ ngác một chút trước sự lạnh lùng của hệ thống. Một lúc sau, nàng hắng giọng, bắt đầu tự hỏi: "Họ là một đôi ư? Đúng, có lẽ… đúng vậy." Nàng nhíu mày, cảm giác mơ hồ vẫn còn lảng vảng trong lòng, nhưng dường như có một tia sáng lóe lên. “Cảm giác này chẳng phải là ghen tị sao? Nàng… đang ghen tị sao? Không, không thể nào là ghen tỵ, không có lý do gì để ghen tỵ, chắc chắn là như thế.”
Hệ thống lại nhắc nhở thêm một câu, giọng nó càng lúc càng có vẻ ngán ngẩm hơn: “Ký chủ, sao lại lăn tăn như vậy? Cô có biết mình đang lãng phí biết bao nhiêu thời gian để suy nghĩ vớ vẩn không? Lo tu luyện đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Câm đi!” Yên Nhiên Tuyết bất giác buột miệng.
Một lúc lâu sau, nàng thở dài, đứng thẳng người lên. "Không sao, không sao... Mình chỉ là không quen thôi.”
Yên Nhiên Tuyết nhìn khung cảnh luyện kiếm của hai người thêm một chút rồi xoay người rời đi, lòng tự hỏi. “Tôi chỉ là... người qua đường mà thôi, đúng không?”
Trên đường trở về, Yên Nhiên Tuyết còn đang lạc trong dòng suy nghĩ của chính mình, miên man về cảm giác khó hiểu khi thấy Lâm Nguyệt Chi và Bạch Tử Hàn luyện kiếm cùng nhau. Những suy nghĩ lộn xộn khiến nàng không thể tập trung vào bước đi của mình, cho đến khi một giọng nói vang lên từ phía trước.
"Yên Nhiên Tuyết."
Nàng giật mình, ngẩng đầu lên và thấy Đinh Thiên đang đứng đó, mỉm cười nhìn mình. Đinh Thiên luôn là một trong những đệ tử tài giỏi của nhóm đệ tự ngoại môn, với vẻ ngoài tuấn tú và khí chất lạnh lùng. Hắn không chỉ được yêu mến vì tài năng mà còn nhờ vào vẻ ngoài hoàn hảo của mình, một phong thái ngạo nghễ nhưng cũng không thiếu sự dịu dàng, khiến nhiều người không khỏi ngưỡng mộ.
"Chào, Đinh Thiên." Yên Nhiên Tuyết khẽ mỉm cười đáp lại, mặc dù trong lòng vẫn còn vướng chút bực bội, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ dáng vẻ bình thản.
Đinh Thiên không vội vã, chỉ bước tới gần, ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Này, Yên Nhiên Tuyết, hôm nay có rảnh không? Chúng ta luyện kiếm một lát nhé."
Yên Nhiên Tuyết bất ngờ, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên. Đinh Thiên tuy lạnh lùng, nhưng lại không thiếu sự ấm áp trong cách đối đãi với nàng. Mặc dù nàng không biết rõ mục đích của hắn là gì, nhưng trong khoảnh khắc này, nàng cảm thấy như mình có thể thoát khỏi những suy nghĩ rối bời về Lâm Nguyệt Chi và Bạch Tử Hàn.
"Được thôi, tôi cũng cần phải luyện thêm vài chiêu thức." Nàng đáp lại, giọng điệu bình thản. Đây là cơ hội để nàng thoát khỏi những cảm xúc đang đè nén trong lòng, cũng là lúc để nàng tập trung vào việc tu luyện.
Đinh Thiên gật đầu, nở một nụ cười đầy ấm áp, rồi quay người dẫn đường. "Vậy chúng ta đến khu luyện tập phía bên kia."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người bắt đầu đi về hướng một khu luyện tập vắng vẻ hơn, nơi chỉ có vài đệ tử luyện tập một mình. Bầu không khí yên tĩnh, không bị quấy rầy, khiến Yên Nhiên Tuyết cảm thấy dễ chịu hơn. Nàng theo sát Đinh Thiên, không nói nhiều, chỉ cảm nhận được không khí xung quanh và sự lạ lẫm của việc luyện kiếm cùng một người khác ngoài Lâm Nguyệt Chi.
Khi đến khu luyện tập, Đinh Thiên đứng đối diện với nàng, chuẩn bị sẵn sàng.
"Để tôi xem thử kỹ thuật kiếm của cô hôm nay thế nào." Đinh Thiên nói, ánh mắt sáng rực lên, không thiếu sự thách thức nhưng lại mang theo sự tôn trọng.
Yên Nhiên Tuyết hơi ngạc nhiên trước lời nói của hắn, nhưng nàng chỉ mỉm cười đáp lại. "Cũng được, tôi sẽ không làm bạn thất vọng đâu."
Đinh Thiên đã nhanh chóng vung kiếm, ra chiêu “Nguyệt Hạ Sương Sắc” đầy uy lực. Cả không gian như lắng lại trong một khoảnh khắc, thanh kiếm của hắn lóe lên, như một cơn lốc cuốn tới. Yên Nhiên Tuyết khẽ động tung ra chiêu “Lưu Thủy Khởi Nguyên”, cánh tay vung lên, luồng linh lực nhẹ nhàng như dòng nước chảy khởi sinh, mang đến một cảm giác bình yên thoáng chốc. Nhưng bất ngờ, nàng xoay người, phóng thích năng lượng mạnh mẽ như sóng nước chảy xiết, đánh thẳng vào Đinh Thiên. Đinh Thiên nhanh nhẹn, đáp trả lại đòn thế bằng một cú xoay người né tránh nhẹ nhàng như gió, nhưng cũng có phần căng thẳng khi thấy uy lực của đối thủ.
Đinh Thiên ra chiêu “Thiên Phong Cuồng Lưu”, tay chém mạnh xuống, tạo ra một luồng khí cuồng phong mãnh liệt xoáy quanh. Gió lồng lộng ào ào cuốn đến, như muốn nuốt chửng mọi thứ trên đường đi. Yên Nhiên Tuyết cố gắng chống đỡ, nhưng vẫn bị cuốn lại vài bước, phải vận dụng linh lực giữ vững thân hình để không bị thổi bay.
Không lùi bước, Yên Nhiên Tuyết lại tiến lên với chiêu thức thứ ba “Nguyệt Hạ Sương Sắc”. Nàng nhắm mắt, triệu tập khí lực từ tâm hồn, tay nhẹ nhàng đưa ra, tạo thành từng tầng băng sương lấp lánh dưới ánh trăng tưởng tượng. Đòn tấn công vừa đẹp mắt, vừa lạnh lẽo ấy nhanh chóng phóng về phía Đinh Thiên, khiến hắn ta phải lùi bước trước sức mạnh lạnh giá.
Cuộc chiến giữa Yên Nhiên Tuyết và Đinh Thiên diễn ra trong không khí náo nhiệt khi từng đòn thế mãnh liệt của họ thu hút ánh nhìn của các đệ tử khác từ xa kéo đến. Tiếng giao đấu vang dội, những tia sáng lóe lên liên tục từ mỗi chiêu thức, làm cả một góc sân võ như chìm trong bão tố. Đệ tử các tông xung quanh không khỏi kinh ngạc và phấn khích, cùng nhau bàn tán về sức mạnh của từng người.
Bên ngoài vòng đấu, các đệ tử đứng tụm lại, ánh mắt đầy háo hức xen lẫn thán phục. Những tiếng trầm trồ, cảm thán vang lên khi họ chứng kiến các chiêu thức mãnh liệt, nhất là khi Yên Nhiên Tuyết thi triển Liên Hoa Khai Nở, làm không gian bừng lên màu trắng của băng tuyết. Có người xuýt xoa: "Yên Nhiên Tuyết quả thật rất mạnh, không ngờ lại có thể giao đấu ngang ngửa với Đinh Thiên!"
Mỗi đòn đánh, mỗi lần né tránh đều khiến các đệ tử không rời mắt. Khi Đinh Thiên thi triển chiêu Phong Ba, tạo ra cơn bão xoay quanh, có người trong đám đông không kìm được mà thốt lên: "Đinh Thiên thật không hổ danh là đệ tử nổi bậc trong nhóm đệ tử ngoại môn mới vào tông, chiêu thức như gió bão cuồn cuộn!"
Không chỉ các đệ tử mà một số trưởng lão cũng bị thu hút bởi sự căng thẳng của trận đấu. Họ đứng xa quan sát, lặng lẽ gật gù, ánh mắt chứa đựng sự hài lòng khi thấy tài năng trẻ triển lộ. Một trong những vị trưởng lão khẽ mỉm cười và nói: "Cả hai đều có tiềm năng lớn, nếu được rèn luyện và phát triển, họ sẽ là những trụ cột tương lai."
Giữa tiếng hò reo của đám đông, Yên Nhiên Tuyết và Đinh Thiên vẫn tiếp tục chiến đấu với toàn bộ sức lực, càng lúc càng bộc lộ rõ bản lĩnh và tài năng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro