Chương 5
2024-08-25 20:00:45
Nếu như trước mặt người ngoài thì việc ăn xương có phần ngại ngùng, nhưng bây giờ chỉ có hai mẹ con, cũng không có gì phải xấu hổ.
Vương thị cúi đầu, khẽ mút nước sốt trên xương, nước sốt bên trong có vị ngọt thanh, hương vị đậm đà thơm ngon phảng phất như chuồn chuồn chạm nước trong khoang miệng.
Thịt cũng được hầm rất mềm, Vương thị dùng đũa gắp nhẹ miếng thịt bỏ vào miệng.
Ngay khi cho miếng thịt thấm đẫm sốt vào miệng, vị mặn và tươi bùng nổ trên đầu lưỡi khiến bà phải xuýt xoa.
Quanh năm bà uống thuốc, miệng thường xuyên đắng chát, hiện tại khi thưởng thức món ăn đậm đà này, trong lòng bà sảng khoái muôn phần.
Vương thị cẩn thận nhai kỹ miếng thịt hầm nước sốt, miếng thịt trong miệng tan ra thành từng miếng nhỏ, mềm mà dai, càng ăn càng cảm thấy ngon.
Nhìn thấy mẫu thân ăn ngon lành, Tống Vân Ngưng cũng vùi đầu vào bát.
Ngoài miếng thịt ngon, cơm trộn với
nước sốt cũng không thể bỏ qua.
Tống Vân Ngưng tưới một thìa nước sốt lên cơm, những hạt cơm tròn trịa được bao phủ bởi nước sốt đậm đà, óng ánh màu vàng nhàn nhạt.
Nàng dùng đũa gắp một nhúm cơm từ từ đưa vào miệng.
Cơm mềm dẻo, nước sốt có vị mặn đậm đà và còn mang chút vị ngọt tự nhiên, nhẹ nhàng nhấm nháp, hơi nóng từ cơm hòa quyện với nước sốt một cách hoàn hảo, lan tỏa trong miệng, trôi qua cổ họng và đi xuống dạ dày.
Hương vị này cực kỳ tuyệt vời.
Hai mẹ con ngồi đối diện nhau, ăn uống vô cùng thoải mái.
Tống Vân Ngưng lo lắng Trúc Đào sẽ về muộn, dự định chừa lại một chút thức ăn cho nàng ấy thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.
Tống Vân Ngưng quay đầu cười nói: "Trúc Đào, sao ngươi về sớm vậy?"
Nàng vừa nói vừa quay sang nhìn về phía cửa ra vào của nhà ăn.
Nhìn thấy Trúc Đào đang lao đến với vẻ mặt hoảng sợ và lo lắng: “Tiểu thư, Cửu lão gia có chuyện rồi!”
Khi Tống Vân Ngưng đến khuôn viên phía đông, sân vườn đang trong tình trạng hỗn loạn.
Trên đường đi, Trúc Đào đã nói cho nàng biết tình hình đại khái. Ngay khi Vương Bác mới trở về, đột nhiên có tên Cẩm Y Vệ xông vào Phủ Học Sĩ và muốn bắt ông ta về để thẩm vấn.
"Lão gia, lão gia!"
Ngô phu nhân, vợ của Vương Bác vừa khóc vừa nắm lấy tay chồng. Nhưng vai ông ấy đã bị hai tên Cẩm Y Vệ đè xuống, toàn bộ cơ thể bị khóa chặt không thể di chuyển.
Con gái của Vương Bác là Vương Thiến cũng vừa khóc vừa la hét: "Cha ta là Văn Uyên các Đại học sĩ danh giá! Cha ta đã phạm tội gì? Tại sao các người lại đối xử với ông ấy như vậy!"
Con trai Vương Bác tên là Vương Tụng, chỉ mới khoảng mười ba, mười bốn tuổi, lúc này đang giữ chặt tay cha mình không cho bọn họ đưa đi.
Người đứng đầu Cẩm Y Vệ tên là Chu Khôi, hắn có vẻ ngoài to lớn, trên người mặc một bộ y phục *phi ngư màu đỏ rực, trông rất cứng cáp. Mặt hắn không biểu lộ cảm xúc nói: "Vương đại nhân bị tình nghi tham ô, để che giấu tội ác, ông ấy còn có ý định giết người diệt khẩu! Nạn nhân đã tố cáo vụ việc lên Hoàng Thượng rồi, nên Cẩm Y Vệ đương nhiên phải đến bắt người!"
*phi ngư: cá chuồn.
Vương thị cúi đầu, khẽ mút nước sốt trên xương, nước sốt bên trong có vị ngọt thanh, hương vị đậm đà thơm ngon phảng phất như chuồn chuồn chạm nước trong khoang miệng.
Thịt cũng được hầm rất mềm, Vương thị dùng đũa gắp nhẹ miếng thịt bỏ vào miệng.
Ngay khi cho miếng thịt thấm đẫm sốt vào miệng, vị mặn và tươi bùng nổ trên đầu lưỡi khiến bà phải xuýt xoa.
Quanh năm bà uống thuốc, miệng thường xuyên đắng chát, hiện tại khi thưởng thức món ăn đậm đà này, trong lòng bà sảng khoái muôn phần.
Vương thị cẩn thận nhai kỹ miếng thịt hầm nước sốt, miếng thịt trong miệng tan ra thành từng miếng nhỏ, mềm mà dai, càng ăn càng cảm thấy ngon.
Nhìn thấy mẫu thân ăn ngon lành, Tống Vân Ngưng cũng vùi đầu vào bát.
Ngoài miếng thịt ngon, cơm trộn với
nước sốt cũng không thể bỏ qua.
Tống Vân Ngưng tưới một thìa nước sốt lên cơm, những hạt cơm tròn trịa được bao phủ bởi nước sốt đậm đà, óng ánh màu vàng nhàn nhạt.
Nàng dùng đũa gắp một nhúm cơm từ từ đưa vào miệng.
Cơm mềm dẻo, nước sốt có vị mặn đậm đà và còn mang chút vị ngọt tự nhiên, nhẹ nhàng nhấm nháp, hơi nóng từ cơm hòa quyện với nước sốt một cách hoàn hảo, lan tỏa trong miệng, trôi qua cổ họng và đi xuống dạ dày.
Hương vị này cực kỳ tuyệt vời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai mẹ con ngồi đối diện nhau, ăn uống vô cùng thoải mái.
Tống Vân Ngưng lo lắng Trúc Đào sẽ về muộn, dự định chừa lại một chút thức ăn cho nàng ấy thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vội vã.
Tống Vân Ngưng quay đầu cười nói: "Trúc Đào, sao ngươi về sớm vậy?"
Nàng vừa nói vừa quay sang nhìn về phía cửa ra vào của nhà ăn.
Nhìn thấy Trúc Đào đang lao đến với vẻ mặt hoảng sợ và lo lắng: “Tiểu thư, Cửu lão gia có chuyện rồi!”
Khi Tống Vân Ngưng đến khuôn viên phía đông, sân vườn đang trong tình trạng hỗn loạn.
Trên đường đi, Trúc Đào đã nói cho nàng biết tình hình đại khái. Ngay khi Vương Bác mới trở về, đột nhiên có tên Cẩm Y Vệ xông vào Phủ Học Sĩ và muốn bắt ông ta về để thẩm vấn.
"Lão gia, lão gia!"
Ngô phu nhân, vợ của Vương Bác vừa khóc vừa nắm lấy tay chồng. Nhưng vai ông ấy đã bị hai tên Cẩm Y Vệ đè xuống, toàn bộ cơ thể bị khóa chặt không thể di chuyển.
Con gái của Vương Bác là Vương Thiến cũng vừa khóc vừa la hét: "Cha ta là Văn Uyên các Đại học sĩ danh giá! Cha ta đã phạm tội gì? Tại sao các người lại đối xử với ông ấy như vậy!"
Con trai Vương Bác tên là Vương Tụng, chỉ mới khoảng mười ba, mười bốn tuổi, lúc này đang giữ chặt tay cha mình không cho bọn họ đưa đi.
Người đứng đầu Cẩm Y Vệ tên là Chu Khôi, hắn có vẻ ngoài to lớn, trên người mặc một bộ y phục *phi ngư màu đỏ rực, trông rất cứng cáp. Mặt hắn không biểu lộ cảm xúc nói: "Vương đại nhân bị tình nghi tham ô, để che giấu tội ác, ông ấy còn có ý định giết người diệt khẩu! Nạn nhân đã tố cáo vụ việc lên Hoàng Thượng rồi, nên Cẩm Y Vệ đương nhiên phải đến bắt người!"
*phi ngư: cá chuồn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro