Chương 7
2024-08-25 20:00:45
"Không sai."
Mặc dù Ngô thị không thích Tống Vân Ngưng, nhưng cũng cảm thấy nàng nói rất có lý.
Ngô thị nói: "Cữu phụ con luôn là người có trách nhiệm, làm sao có thể đi tham ô? Nói đến giết người, cho dù có mười lá gan đi nữa, ông ấy cũng không dám!"
Tống Vân Ngưng gật đầu, nói: "Cữu mẫu người còn nhớ bạn đồng liêu của cữu phụ không? Nếu người nhớ thì chúng ta có thể hỏi thăm họ một vài tin tức."
Lời Tống Vân Ngưng đã nhắc nhở Ngô thị, Ngô thị vội nói: "Người đâu, mau mang giấy bút đến đây! Chúng ta liệt kê thành danh sách rồi lần lượt đi thăm hỏi từng người một!"
Ban đêm, trong kinh thành, gió lạnh phất phơ.
Vân Triều không có giới nghiêm vào ban đêm, con đường về đêm tấp nập, đông vui, người người trò chuyện không dứt.
Quán rượu đông như trẩy hội, tiếng trò chuyện nhộn nhịp khắp con đường, đầu đường có tiệm bán hàng rong cũng bày ra đủ loại món ăn, chủ quán đang lớn tiếng rao hàng.
Dù tiếng pháo hoa càng tăng thêm sự náo nhiệt nhưng Tống Vân Ngưng vẫn không thèm ngó đến.
Đầu nàng trùm nón, trên người khoác một bộ áo choàng màu xám đen che kín người từ đầu đến chân, nàng lặng lẽ bước đi.
Tỳ nữ Trúc Đào luôn cúi đầu cẩn thận từng bước đi theo bên cạnh nàng.
Hai người nhẹ nhàng hoà vào trong đám người, không gây sự chú ý nào.
Trúc Đào nhịn không được nói: "Tiểu thư, chúng ta đến thăm phủ đệ của các vị đại nhân, nhưng nếu không phải có người bị bệnh thì chính là người không có ở phủ, đây không phải cố ý tránh gặp mặt chúng ta sao?"
Tống Vân Ngưng suy tư một lát nói: "Bản tính của con người tìm lợi tránh hại. Bây giờ đại thúc đang bị giam ở trong ngục, họ sợ bị chúng ta liên lụy, đây cũng là chuyện thường tình của con người."
Trúc Đào thở dài: "Cữu lão gia đối xử với mọi người khoan hậu, bình thường những người kia cũng hay đến nhà chơi, vậy mà khi lão gia vừa xảy ra chuyện, tỳ nữ không nghĩ tới họ lại vô ơn đến vậy. . ."
Tống Vân Ngưng hạ giọng nói: "Hôm nay chúng ta ra ngoài cũng không hoàn toàn không có thu hoạch."
Mặc dù gặp phải khó khăn cả một ngày, nhưng Tống Vân Ngưng đã thông qua lời nói của những người khác mà hiểu rõ việc này.
Lần này người cáo trạng cữu phụ nàng là tri phủ Trương Du Lâm.
Trước đây Tống Vân Ngưng đã từng nghe Vương Bác nói qua, năm ngoái Bình Dương Phủ* khô hạn, không thu hoạch được một hạt nào, dân chúng khốn khổ, mười phần gian nan.
*Phủ ở đây không phải phủ đệ mà là một địa phương, khu vực
Nhưng không nghe Vương Bác nhắc tới vị Trương Du Lâm này.
Tại sao Trương Du Lâm lại đột nhiên thưa kiện cửu phụ?
Tống Vân Ngưng trầm tư đi về phía trước.
Nhưng mới đi được một nửa con phố, các nàng bị đám đông chặn lại
Tống Vân Ngưng theo bản năng ngước lên thì thấy mọi người đang vây quanh một chỗ, ồn ào bàn tán chuyện gì đó.
"Đương kim Thánh Thượng thật biết chơi ! Trước đó ngài ấy nói muốn hái trăng trên trời, bây giờ lại muốn ăn thịt phượng hoàng?"
"Phượng Hoàng là thần thú cổ đại, nghe nói ăn thịt nó, con người có thể trường sinh bất lão!"
"Đó chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi, ngươi có tin không? Hoang đường!"
"Không cần phải nói, nhất định bọn thái giám Đông Xưởng kia xúi giục!"
"Đúng rồi! Bọn thái giám hại nước hại dân! "
Đám người nhao nhao lắc đầu, nhanh chóng giải tán.
Mặc dù Ngô thị không thích Tống Vân Ngưng, nhưng cũng cảm thấy nàng nói rất có lý.
Ngô thị nói: "Cữu phụ con luôn là người có trách nhiệm, làm sao có thể đi tham ô? Nói đến giết người, cho dù có mười lá gan đi nữa, ông ấy cũng không dám!"
Tống Vân Ngưng gật đầu, nói: "Cữu mẫu người còn nhớ bạn đồng liêu của cữu phụ không? Nếu người nhớ thì chúng ta có thể hỏi thăm họ một vài tin tức."
Lời Tống Vân Ngưng đã nhắc nhở Ngô thị, Ngô thị vội nói: "Người đâu, mau mang giấy bút đến đây! Chúng ta liệt kê thành danh sách rồi lần lượt đi thăm hỏi từng người một!"
Ban đêm, trong kinh thành, gió lạnh phất phơ.
Vân Triều không có giới nghiêm vào ban đêm, con đường về đêm tấp nập, đông vui, người người trò chuyện không dứt.
Quán rượu đông như trẩy hội, tiếng trò chuyện nhộn nhịp khắp con đường, đầu đường có tiệm bán hàng rong cũng bày ra đủ loại món ăn, chủ quán đang lớn tiếng rao hàng.
Dù tiếng pháo hoa càng tăng thêm sự náo nhiệt nhưng Tống Vân Ngưng vẫn không thèm ngó đến.
Đầu nàng trùm nón, trên người khoác một bộ áo choàng màu xám đen che kín người từ đầu đến chân, nàng lặng lẽ bước đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tỳ nữ Trúc Đào luôn cúi đầu cẩn thận từng bước đi theo bên cạnh nàng.
Hai người nhẹ nhàng hoà vào trong đám người, không gây sự chú ý nào.
Trúc Đào nhịn không được nói: "Tiểu thư, chúng ta đến thăm phủ đệ của các vị đại nhân, nhưng nếu không phải có người bị bệnh thì chính là người không có ở phủ, đây không phải cố ý tránh gặp mặt chúng ta sao?"
Tống Vân Ngưng suy tư một lát nói: "Bản tính của con người tìm lợi tránh hại. Bây giờ đại thúc đang bị giam ở trong ngục, họ sợ bị chúng ta liên lụy, đây cũng là chuyện thường tình của con người."
Trúc Đào thở dài: "Cữu lão gia đối xử với mọi người khoan hậu, bình thường những người kia cũng hay đến nhà chơi, vậy mà khi lão gia vừa xảy ra chuyện, tỳ nữ không nghĩ tới họ lại vô ơn đến vậy. . ."
Tống Vân Ngưng hạ giọng nói: "Hôm nay chúng ta ra ngoài cũng không hoàn toàn không có thu hoạch."
Mặc dù gặp phải khó khăn cả một ngày, nhưng Tống Vân Ngưng đã thông qua lời nói của những người khác mà hiểu rõ việc này.
Lần này người cáo trạng cữu phụ nàng là tri phủ Trương Du Lâm.
Trước đây Tống Vân Ngưng đã từng nghe Vương Bác nói qua, năm ngoái Bình Dương Phủ* khô hạn, không thu hoạch được một hạt nào, dân chúng khốn khổ, mười phần gian nan.
*Phủ ở đây không phải phủ đệ mà là một địa phương, khu vực
Nhưng không nghe Vương Bác nhắc tới vị Trương Du Lâm này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao Trương Du Lâm lại đột nhiên thưa kiện cửu phụ?
Tống Vân Ngưng trầm tư đi về phía trước.
Nhưng mới đi được một nửa con phố, các nàng bị đám đông chặn lại
Tống Vân Ngưng theo bản năng ngước lên thì thấy mọi người đang vây quanh một chỗ, ồn ào bàn tán chuyện gì đó.
"Đương kim Thánh Thượng thật biết chơi ! Trước đó ngài ấy nói muốn hái trăng trên trời, bây giờ lại muốn ăn thịt phượng hoàng?"
"Phượng Hoàng là thần thú cổ đại, nghe nói ăn thịt nó, con người có thể trường sinh bất lão!"
"Đó chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi, ngươi có tin không? Hoang đường!"
"Không cần phải nói, nhất định bọn thái giám Đông Xưởng kia xúi giục!"
"Đúng rồi! Bọn thái giám hại nước hại dân! "
Đám người nhao nhao lắc đầu, nhanh chóng giải tán.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro